Người Khắc Bia - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-10 02:44:00
Du Sinh? Đây chẳng cái tên bia mộ mà ông ngoại bảo quỳ lạy ?
Tay run lên, dầu trong chiếc đèn dầu lắc lư như trào khỏi đĩa đèn. Tôi sững tại chỗ, luống cuống biết làm gì.
Anh từ đầu đến chân, xuống bên bàn.
“Ngồi .”
Tôi đặt chiếc đèn dầu lên bàn, len lén nghiêng đầu quan sát xem lưng bóng .
Hành động ngây thơ của khiến bật khẽ.
“Đừng sợ.”
Đừng sợ? Làm mà sợ chứ? Dù khuôn mặt trong mắt phần ghi điểm, nhưng việc mặc một chiếc áo dài màu trắng ngà, phía lưng sạch sẽ một chút bóng dáng, khiến bắt đầu run rẩy.
“Cô thấy , đúng ?”
“Cái gì?” Câu hỏi làm mù mờ.
“Cánh cửa đó.”
Vừa câu , cũng chẳng run nữa.
“Cánh cửa đó, thật sự là dẫn đến điện Diêm Vương ?”
“ , nhiều cách gọi khác , nhưng thực sự thấy nó bằng mắt thường thì nhiều. Có lẽ điều liên quan đến giới tính của cô. Nghề truyền của chúng , ngờ rơi tay một cô gái như cô.”
Nói xong, dậy, làm giật .
Anh thẳng đến cánh cửa khóa, lấy chìa khóa , mở cửa, bước trong bóng tối, cầm một cây bút và một quyển sách , đưa cho .
“Nếu cô đã thấy cánh cửa đó, thì hai thứ , cô cầm lấy, sẽ lúc dùng đến.”
Xem , mới là chủ nhân thực sự của căn nhà tranh .
“Đại khắc bia? Cây bút dùng để làm gì?”
“Câu hỏi .” Anh khen một tiếng, tiếp tục giải đáp.
“Cô tuy đã khắc bia, nhưng vẫn thành việc cuối cùng, đó là tô chữ. Những gì cần đưa cho cô, đã đưa . Tự cô nghiên cứu . Không còn sớm nữa, cũng đây. Bảo trọng, hẹn ngày gặp .”
Tôi còn kịp định thần, Du Sinh đã bước khỏi cửa, hòa bóng đêm.
Ánh sáng từ đèn pin quét từ quyển “Đại khắc bia” đến cửa , một mảng tối đen, mà rùng .
Tôi vội vàng tiến lên đóng cửa .
Sáng hôm , tiếng gõ cửa của bố làm tỉnh giấc.
Thấy bình an vô sự, bố thở phào nhẹ nhõm.
“Chuyện gì thế? Sao ngủ đến giờ vẫn dậy? May mà mẹ con cả đêm chợp mắt.”
“Tối qua con sách.” Tôi dụi mắt, bưng đồ ăn bố mang đến, chỉ bàn, nhưng phát hiện quyển sách đã biến mất!
“Sách gì? Con mơ ? Giỏi đấy, mơ mà cũng học hành.”
“Không đúng, sách ở đây ?” Tôi đặt bát xuống, tìm từ bàn lên đến giường, thậm chí góc tường cũng tha, nhưng chẳng thấy bóng dáng một trang nào của “Đại khắc bia”.
Chỉ cây bút lông mà Du Sinh đưa cho vẫn treo ngay ngắn tường, nhắc nhở rằng tối qua là ảo giác.
Nội dung của “Đại khắc bia” cũng khắc sâu trong đầu , thiếu một chữ.
“Ăn cơm nhanh , tìm gì mà tìm? Chỗ bé tí thế con lật hết còn .”
Tôi lặng lẽ ăn xong cơm, cầm cái cuốc cạnh cửa bắt đầu đào hố cho , chính xác hơn là đào mộ cho chính .
Mảnh đất sẽ là nơi an nghỉ cuối cùng của , đào cho tử tế.
“Con gái, bố chứ, bố bao giờ thấy con ngoan thế . Con nghĩ gì, với bố xem nào?”
Bố bên cạnh đào hố, chuyện.
Cũng , từ nhỏ đến lớn cứ như khỉ con, chẳng bao giờ yên. Thỉnh thoảng ngoan ngoãn cũng chỉ để giữ hình tượng mặt họ hàng. Ở nhà thì đến đôi tất cũng chẳng giặt, thế mà lần thể ở căn nhà tranh tồi tàn cả một đêm.
“Thì ? Con đến, để ngày nào cũng thấy Dì Hai ở nhà tìm chết tìm sống? Để mắt trừng trừng Dượng Hai tù? Rồi chờ chị họ đến nhà mỉa mai châm chọc? Để cả nhà ầm ĩ cho thiên hạ chê ?”
Tôi vung cuốc, mệt đến thở .
“Chị họ cũng đúng, con học hành, trường nghề thì học gì? Học nghề của ông ngoại, con sẽ kiếm nhiều tiền. Đợi con kiếm nhiều tiền, con đón bố mẹ lên thành phố lớn hưởng phúc!”
“Ôi! Còn hưởng phúc cơ ? Sáng nay lúc bố , mẹ con ở nhà còn đang làm loạn kìa.”
“Làm loạn gì? Chuyện đã định , làm loạn cũng chẳng ích gì.” Tôi lẩm bẩm, tượng trưng đào thêm vài nhát, cất cuốc .
“Đi! Về nhà thăm mẹ.”
“Được, bố cũng yên tâm để con một núi.”
Tôi theo bố xuống núi, về đến nhà thì Dì Hai chặn ngay ở cửa.
“Sao thế, Tinh Tinh? Sao về? Trên núi thiếu gì ? Thiếu gì thì với bố, dì mang lên cho.”
“Không, thiếu, con về thôi.”
Dì Hai rõ ràng biết sẽ xuống núi, chặn bố để dò hỏi tin tức núi ?
“Hả? Về ? Chẳng ông ngoại bảo ở ba ngày ?” Nghe , Dì Hai lập tức kêu lên.
lúc mọi ăn cơm trưa xong, Dì Hai hét lên như , bước phòng khách thì thấy cả nhà ngay ngắn, như thể đang đợi .
“Tinh Tinh, chuyện gì thế? Ba ngày đến mà con đã xuống ?”
Quả nhiên, ông ngoại lên tiếng hỏi.
“Con cái con bé chết tiệt ! Mẹ đã bảo đừng , đừng . Về cũng .” Người vui nhất chính là mẹ .
“Ba ngày đến, thế chẳng lên núi ?” Dì Hai lưng , lẩm bẩm nhỏ giọng.
Nói là nhỏ giọng, nhưng tình huống , ai mà chẳng thấy.
“Cái gì? Lên núi ? Chị hai, chị lên núi xem thử? Chỗ đó là chỗ ở ? Cả một cái gò mả!”
Mẹ sang .
“Nếu con về, mẹ ăn cơm xong cũng lên núi lôi con về!”
“Thôi! Cãi cái gì! Khụ khụ.”
“Bố, bố chứ?” Dì Hai vội vàng tiến lên vỗ lưng cho ông ngoại.
“Tao Trần Tinh, mày hối hận ? Một núi sợ hãi, bọn tao cũng hiểu.” Chị họ, , Nghiêm Sương bắt đầu giả vờ thu dọn bát đĩa.
“Ai bảo hối hận?” Tôi lên bàn, đào hố mệt quá, bát cơm núi chẳng no nổi.
“Con học xong nghề , chẳng xuống núi thì làm gì?”
“Cái gì? Khụ, con, con học xong ?” Ông ngoại kinh ngạc bật dậy.
Mọi khác im lặng, khí lặng ngắt.
“Học xong? Một đêm mà học xong, mày lừa ai?” Nghiêm Sương sững tại chỗ, chất vấn .
“Tao cũng từng , cái búa đó nặng thế, cầm còn khó, mày bảo tao, mày học thế nào? Chắc chẳng khắc bừa hai cái tự cho là chứ!”
“Búa nặng ?” Tôi ông ngoại.
“Ông, ông về chẳng gì với họ ?”
“Không.” Ông ngoại lắc đầu.
“Ta định đợi con đủ ba ngày xuống núi mới .”
“Vậy .” Gật đầu, dậy.
“Nếu ông , thì chính con sẽ . Truyền thừa, con, Trần Tinh, đã nhận. Người truyền nghề khắc bia đời thứ sáu, sư phụ là Du Sinh.”