Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Người Khắc Bia - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-07-10 02:44:00

Dù đã gần đầu xuân, nhưng vẫn chẳng thấy dấu hiệu mặt trời ló dạng.

Theo ông ngoại vòng vèo lên núi, càng cảm thấy cái lạnh âm u đến rợn .

Đến đoạn , đỡ ông ngoại từng bước chậm rãi.

Chiếc túi vải đen cũng đeo lên vai.

Ngọn núi xa nhà ông ngoại, nhưng từng ai thể lên núi từ lối .

Con đường mòn ngoằn ngoèo, cỏ dại mọc um tùm, như thể dẫn một khu rừng bí mật.

Đi thêm một đoạn ngắn, chúng đến một đất bằng. Trên đó một túp lều cỏ, bên cạnh là vài ngôi mộ rải rác.

Trong số đó, phía một tấm bia mộ một cái hố lớn. Tấm bia che bằng một mảnh vải đỏ, vải đè một hòn đá.

Gần đó, mặt đất, còn một tấm bia trống mang hình dáng bia mộ.

“Khắc tên cháu lên đó.” Ông ngoại chỉ tấm bia trống, .

“Chỉ đơn giản thôi ạ?”

“Khắc xong tiếp.”

Nói xong, ông ngoại túp lều cỏ nghỉ ngơi.

Tôi thò đầu quanh. Xung quanh vắng tanh, tĩnh lặng đến đáng sợ. Tôi đành làm theo lời ông ngoại.

Đặt túi vải xuống đất, bước đến xem tấm bia trống. Rõ ràng tấm bia ở đây từ , bên cạnh dấu kéo rõ mồn một.

Chẳng lẽ chị Song Muội cũng đã đến khắc? Chỉ là khắc một tấm bia thôi mà, chị thành công?

Không nghĩ ngợi nhiều nữa, lấy dụng cụ khắc bia từ túi vải , cố định tấm bia trống tay. Đột nhiên, một luồng gió lạnh buốt thổi qua.

Tôi rùng , đầu . Đầu óc trống rỗng, chỉ còn một việc duy nhất: khắc bia.

Chưa từng học cách sử dụng dụng cụ khắc bia, nhưng đôi tay như ý thức riêng, thuần thục cầm búa và đục, từng chút một khắc tên lên tấm bia trống.

Tiếng búa gõ vang lên giòn giã. Khi nét cuối cùng thành, tấm bia mặt như hóa thành một cánh cửa, từ từ nứt từ giữa. Từ trong cửa, vô số bàn tay vươn kéo , bàn tay đầy nếp nhăn, bàn tay đẫm máu, bàn tay thon dài mịn màng.

“Tinh Tinh!” Tiếng ông ngoại vang lên bên tai như sấm nổ.

Một cơn gió thổi qua, giật tỉnh , đúng lúc thấy tấm vải đỏ đá đè bên cạnh gió cuốn lên. Trên tấm bia đó, khắc rõ ràng tên của ông ngoại !

Như thể mọi thứ chỉ là ảo giác.

Phía , ông ngoại khẽ thở dài: “Khắc xong thì qua đây.”

Tôi đặt dụng cụ xuống, run rẩy dậy.

Ông ngoại dẫn đến một tấm bia mộ tên “Du Sinh”.

“Quỳ xuống, lạy ba lạy, từ nay cháu chính là kế nghiệp của .”

Sau khi lạy ba lạy, vẫn hỏi thắc mắc của . Tôi tin cánh cửa xuất hiện tấm bia nãy là ảo giác.

Hóa , khắc bia chúng chỉ khắc bia mộ, mà là khắc một cánh cửa âm dương, dẫn thẳng đến Diêm La Điện.

Chỉ là ông ngoại đã khắc bia nhiều năm, nhưng từng gặp chuyện như thấy.

Ông suy đoán, lẽ thiên phú đặc biệt?

“Người trong nghề chúng , đầu tiên tự khắc một tấm bia cho .”

Ông ngoại dựng tấm bia của bên cạnh bia của ông, lấy từ trong lều cỏ một mảnh vải đỏ, che lên bia, dùng một hòn đá đè .

“Ba ngày tới, cháu ở đây, tự đào hố cho . Cơm sẽ do mẹ cháu mang đến đúng giờ.”

“?” Tôi ngơ ngác ông ngoại chậm rãi rời .

Trời dần tối, bước lều cỏ, thật sự nhịn suýt chửi thề.

Vừa cửa là một bộ ghế gỗ, bên cạnh là cái bếp lò bằng đá.

Hai bên hai cánh cửa, nhưng cửa gỗ bên khóa, phòng bên trái chỉ một cái giường đá, giường còn một tấm chăn ẩm ướt.

Nếu đốt lò sưởi, chắc chắn sẽ qua nổi tối nay, chết cóng mất.

Khi đang hì hụi nhóm lửa sưởi, tiếng mẹ gọi vang lên từ ngoài.

“Mẹ!”

Mẹ cầm đèn pin, tay , chẳng mang gì cho cả. Vừa thấy , mẹ kéo về: “Đi! Về nhà với mẹ.”

Tôi kéo loạng choạng, mặt mũi đen nhẻm vì khói, lủi thủi theo mẹ.

“Tao đã bảo mày đừng thử, chuyện nhà họ liên quan gì đến mày? Bắt mày kế thừa nghề của ông ngoại, thế mày còn học hành gì nữa?”

Nghe mẹ cằn nhằn, cảm thấy thật gần gũi, chỉ là mẹ kéo vòng vèo, cuối cùng về túp lều cỏ.

“Sao thế ! Chẳng lẽ gặp ma quỷ?”

Đèn pin của mẹ quét qua những ngôi mộ, tay mẹ nắm tay bắt đầu toát mồ hôi. lúc đó, một cơn gió thổi qua, tấm vải đỏ che bia của và ông ngoại cuốn lên. Đèn pin mẹ quét qua, mẹ hét lên, buông tay , chạy biến xuống núi.

“Mẹ!” Tôi gọi hai tiếng thấy trả lời, đành mặc mẹ chạy, còn thì lóc cóc lều cỏ.

Mất một lúc lâu mới nhóm lò sưởi. Trong lều điện, chỉ một ngọn đèn dầu cũ kỹ.

“Tinh Tinh! Ăn cơm!”

Lần là tiếng bố .

“Bố, bố đến? Mẹ ? Về ?”

Bố chỉ mang cơm, mà còn mang cho một tấm chăn khô ráo.

“Về . Mẹ gì với con thế? Về đến nhà cứ phát bệnh, miệng lảm nhảm ma quỷ, còn bảo con chết ? Bố suýt tát cho bả một cái. Đang yên đang lành, nguyền con gái chết? Bả còn là mẹ con ?”

“Bố cũng thấy đấy, ngoài bao nhiêu là mộ. Chắc trời tối mẹ rõ, dọa thôi.” Tôi cũng biết bố hiểu bao nhiêu về việc khắc bia, chỉ lấp liếm cho qua.

Chẳng lẽ ông ngoại bắt tự khắc bia mộ cho ?

“Ông ngoại con cũng thật là, để một đứa con gái như mày ở núi thế ? Lúc bố lên đưa cơm, ông còn dặn xuống núi sớm. Tinh Tinh, là về với bố ?”

“Không bố, ông ngoại đây là quy củ. Hay bố để điện thoại cho con, gì con gọi ngay.” Thực cũng chẳng hiểu to gan thế, dám ở một trong túp lều .

Cuối cùng bố cũng xuống núi, để một .

Nhìn đồng hồ, đã chín giờ tối. Thu dọn xong, xuống định ngủ thì cửa lều vang lên tiếng mở.

Lại là ai nữa? Hết đến , cứ như chợ, làm bực .

Cũng biết nữa, khi khắc xong bia, cảm thấy mệt mỏi vô cùng, chỉ ngủ một giấc thật ngon.

Bực dọc rời giường, đến cửa thì chạm mặt đến.

Đó là một đàn ông xa lạ, chừng hơn hai mươi tuổi.

Tôi thề từng thấy ai trai như thế, còn thật hơn cả nam minh tinh tivi. “Anh là ai?”

“Tôi là Du Sinh.”

Loading...