Người Mẹ Thanh Cao - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:19:45
"Con gái không cần học nhiều như vậy, sau này lấy được chồng tốt, vẫn có thể thay đổi số phận. Nhưng Tiêu Viễn là con trai, nếu không có tiền đi học, cả đời nó sẽ bị kẹt lại trong cái thôn nghèo này! Niệm Niệm, con có phải là đứa con ngoan của mẹ không?"
Những lời này, đời trước tôi cũng đã nghe qua.
Hai năm trước, cha của Tiêu Viễn qua đời, từ nhỏ cậu ta đã không có mẹ.
Mẹ tôi gần như coi cậu ta như con ruột, suốt ngày muốn đón về nhà nuôi.
Nhà có đồ ăn ngon gì cũng mang sang cho cậu ta trước tiên.
Kiếp trước, khi nghe những lời này, tôi do dự nhưng chưa lập tức đồng ý.
Tôi thực sự rất muốn đi học.
Nhưng khi đó, mẹ tôi rưng rưng nước mắt, nhìn tôi đầy thất vọng:
"Triệu Niệm, con ích kỷ quá! Mẹ không có đứa con nào như con cả!"
Vì câu nói đó, kiếp trước tôi sợ hãi, sợ mẹ sẽ thất vọng thật sự, sẽ bỏ rơi tôi.
Thế là tôi đã gật đầu đồng ý, quyết định bỏ học.
Mẹ tôi âu yếm xoa đầu tôi, nói: "Niệm Niệm ngoan, thế mới là con gái ngoan của mẹ."
Sau đó, bà cầm số tiền học phí của tôi, vui vẻ mang sang cho Tiêu Viễn.
Nhờ số tiền đó, Tiêu Viễn được lên đại học.
Còn tôi, đến cấp ba cũng không tốt nghiệp nổi, vì không có tiền mà phải bỏ học.
Chỉ có thể ra ngoài làm công nhân, lao công.
Công nhân nhà máy, lao công…
Cuộc đời tôi hoàn toàn không thấy chút hy vọng nào.
Trong khi đó, Tiêu Viễn được học đại học, vừa tốt nghiệp đã được một công ty lớn ký hợp đồng.
Sau này, cậu ta tự mở công ty riêng, sự nghiệp thăng hoa, danh tiếng vang dội.
Mãi về sau tôi mới biết, thì ra mẹ tôi từng có một đoạn tình cảm với chú Tiêu.
Bà thậm chí còn é p tôi phải cưới Tiêu Viễn.
Bị đạo đức ràng buộc, Tiêu Viễn không còn cách nào khác ngoài gật đầu lấy tôi.
Nhưng giữa chúng tôi đã là hai thế giới khác nhau.
Cậu ta là chủ tịch công ty, còn tôi chỉ là một đứa con gái bỏ học từ cấp ba, đi làm công nhân.
Sự khinh thường đó ngày một lớn dần, khiến Tiêu Viễn dần không còn về nhà nữa.
Về sau, cậu ta thậm chí còn bao nuôi nhân tình bên ngoài.
Lúc ấy, tôi đang mang thai.
Phát hiện cậu ta ngoại tình, tôi tức giận đến chất vấn, đòi ly hôn.
Nhưng đổi lại là những cú đ ấ m đ á t à n b ạ o từ Tiêu Viễn.
Hắn gào lên:
"Họ Triệu kia, tôi chịu đựng cô đủ rồi!”
"Cô soi gương mà xem, cô có cái tư cách gì? Tôi chịu cưới cô là phúc tám đời nhà cô rồi, thế mà cô còn dám làm loạn?"
Từng cú đ á liên tục g i á n g vào bungj tôi, khiến tôi dần mất ý thức.
Lúc tỉnh lại, đứa con trong bụng tôi đã mất, còn tôi cũng chec vì mất máu quá nhiều.
Sau khi tôi chec, mẹ tôi ôm tôi khóc nức nở.
Nhưng những lời bà ấy nói ra lại khiến tim tôi lạnh ngắt:
"A Viễn chẳng qua chỉ phạm phải sai lầm mà đàn ông nào cũng sẽ phạm thôi, con làm ầm cái gì chứ?”
"Con chec rồi thì cũng thôi đi, lại còn kéo theo cả đứa bé của A Viễn. Giờ mẹ biết ăn nói thế nào với nó đây?"
...
Tôi gạt đi dòng ký ức ấy.
Mẹ tôi khóc đến thảm thương:
"A Viễn từ nhỏ đã mất mẹ, giờ chú Tiêu cũng không còn nữa. Con có hiểu một đứa trẻ không cha không mẹ đáng thương đến mức nào không?"
Tôi đè nén nỗi hận trong lòng, cười nhạt:
"Không có mẹ quả thực rất thảm. Nhưng mẹ à, chẳng lẽ con phải trông chờ mẹ chec sao?"
Mẹ tôi sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong đôi mắt đầy nước mắt là sự kinh ngạc.
Tôi nắm lấy tay bà:
"Mẹ, thật ra không có mẹ cũng đâu sao. Như vậy con cũng sẽ được nhiều người giúp đỡ, giống như mẹ đã giúp Tiêu Viễn vậy.
"Bây giờ nhà mình không đủ tiền để nuôi hai đứa đi học. Nhưng nếu mẹ mất đi, chắc chắn sẽ có người tốt bụng giúp con tiếp tục học hành.”
"Mẹ à, Tiêu Viễn là người ngoài mẹ còn giúp, con là con gái ruột của mẹ, sao mẹ không giúp con luôn đi?"
Mẹ tôi đứng hình.
Tôi hất tay bà ra, đứng dậy:
"Sao vậy? Mẹ không muốn à?
"Vậy mẹ còn là mẹ con không?"
Mẹ tôi giật mình tỉnh táo lại, tức giận quát lên:
"Mẹ chỉ bảo con nhường học phí, ở nhà vẫn có cơm ăn có chỗ ngủ!
"Con đi học chỉ tốn tiền vô ích!
"A Viễn bây giờ mới thực sự cần tiền, Niệm Niệm à, con người không thể sống ích kỷ như vậy được!"
Tôi ghé sát tai bà, nhỏ giọng hỏi:
"Mẹ, nói thật đi, Tiêu Viễn có phải con của mẹ với chú Tiêu không?"
Giọng mẹ tôi bỗng chốc trở nên sắc bén:
"Mày đang nói linh tinh cái gì vậy?"
Tôi nghi hoặc:
"Vậy sao mẹ lại đối xử với Tiêu Viễn tốt như vậy?
"Thà không cho con ruột mình đi học, nhưng lại lấy tiền mang đi nuôi con người ngoài?
"Người ta không biết, chắc còn tưởng mẹ mới là mẹ ruột của Tiêu Viễn ấy!"
Mẹ tôi lại nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thất vọng:
"Mẹ không ngờ con gái mẹ, Triệu Niệm, lại có thể ích kỷ đến thế, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình!"
Đúng lúc này, bố tôi bước vào nhà.
Mẹ tôi lập tức chạy đến, nước mắt rưng rưng:
"Lão Tam, tôi có lỗi với ông, có lỗi với nhà họ Triệu, đã dạy dỗ Niệm Niệm thành một đứa ích kỷ như vậy.”
"A Viễn không cha không mẹ, nếu chúng ta không giúp, nó sẽ không có cơ hội đi học. Nhưng Niệm Niệm lại nhất quyết không chịu nhường học phí cho nó."
Bố tôi liếc nhìn tôi, khuôn mặt đen sạm lộ ra vẻ trầm ngâm.
"Đưa tiền cho Tiêu Viễn đi học, vậy Niệm Niệm lấy gì để đi học?"
Mẹ tôi vội đáp:
"Nhưng Niệm Niệm vẫn còn chúng ta mà. Con bé dù không đi học, vẫn có thể sống tốt."
Bố tôi là người hiền lành, nhưng không ngu ngốc.
Ông sẽ không bao giờ để con gái mình phải bỏ học.
Tuy ông ít nói, nhưng vì tôi, vì gia đình này, dù có vất vả đến đâu, ông cũng âm thầm gánh vác tất cả.
Kiếp trước, tôi từng cảm thấy không thể giao tiếp với bố, dù máo mủ tình thân nhưng lại không thể thân thiết với ông.
Mãi đến khi ông hấp hối, tay nắm chặt tay tôi, trong mắt tràn đầy lưu luyến và lo lắng.
Khoảnh khắc đó, tôi mới hiểu, người đàn ông này yêu tôi biết bao nhiêu.
Ông dùng chút hơi thở yếu ớt cuối cùng nói với tôi rằng, số tiền ông kiếm được nhờ hiến máo, ông đã giữ lại một nửa, không đưa cho mẹ tôi.
Sau đó, ông dặn tôi chỗ cất tiền rồi nhắm mắt xuôi tay.
Tôi tìm thấy số tiền đó, nhưng cuối cùng vẫn bị mẹ tôi phát hiện.
Bà lại lấy hết số tiền ấy gửi cho Tiêu Viễn.
Bà nói:
"A Viễn một thân một mình học đại học xa nhà không dễ dàng gì, nó cần số tiền này hơn chúng ta."
Mỗi lần mẹ tôi é p tôi phải hy sinh, bố tôi đều nói:
"Cha có thể làm nhiều hơn một chút, con đừng lo về tiền bạc."
Sau này, khi tôi quyết định không đi học nữa, bố tôi, người vốn hiền lành nhẫn nhịn, đã nổi cơn thịnh nộ.
Ông nói:
"Dù có phải bán nhà, bán ruộng, bố cũng phải cho con đi học!"
Nhưng số tiền ông cực khổ kiếm được lại bị mẹ tôi lấy đi hết.
Không chỉ để đưa cho Tiêu Viễn, mà còn phân phát cho những kẻ lười biếng ở cuối thôn.
Lẽ nào bố tôi phải một mình nuôi cả làng này sao?
Cơn giận trong tôi bùng lên dữ dội.
Ngay trước mặt bố, tôi nói thẳng với mẹ:
"Mẹ, hay mẹ ly hôn với bố đi, rồi đi làm mẹ của Tiêu Viễn luôn đi.”
"Mẹ đối xử với Tiêu Viễn còn tốt hơn con ruột của mình. Nếu chú Tiêu còn sống thì tốt rồi, chắc mẹ sẽ đối xử với ông ấy còn tốt hơn cả bố con nữa.”
"Mẹ à, lòng mẹ đã dành hết cho nhà họ Tiêu rồi!"
Bố tôi biết rõ chuyện giữa mẹ và chú Tiêu trước kia.
Nghe tôi nói vậy, sắc mặt ông lập tức trở nên khó coi.
Mẹ tôi thoáng hoảng loạn, vội vàng nói:
"Lão Tam, đừng nghe Niệm Niệm nói bậy. Lòng tôi vẫn ở trong gia đình này mà."
Cha tôi lặng lẽ bước ra ngoài.
Mẹ tôi trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy oán trách vì không lấy được tiền cho Tiêu Viễn.
Tôi chạy theo tìm bố.
Nhìn cánh tay trái của ông vẫn còn nguyên vẹn, khóe mắt tôi nóng lên.
Kiếp trước, mẹ tôi không chỉ é p tôi bỏ học, mà còn bắt cha tôi đi hiến máo.
Bà nói hiến máo có thể lấy tiền, nhưng thực chất đó là bán máo.
Kim tiêm không sạch sẽ, bố tôi bị nhiễm trùng, cuối cùng phải c ắ t bỏ cánh tay trái.
Nhưng ngay cả như vậy, ông vẫn không giữ được mạng, chec vì nhiễm trùng máo.
Khi chú Tiêu qua đời, mẹ tôi còn khóc mấy ngày liền.
Nhưng khi bố tôi mất, điều bà lo lắng duy nhất lại là:
"Bây giờ trong nhà không còn ai kiếm tiền nữa, tiền học của A Viễn phải làm sao đây?"
Tôi ôm chặt lấy bố, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Kiếp này, tôi nhất định phải bảo vệ người yêu thương tôi nhất.
Bố tôi là một nông dân thật thà, không có học thức.
Dù rất thương tôi nhưng ông chẳng bao giờ thể hiện ra ngoài.
Ông nhẹ nhàng đẩy tôi ra, cười xòa, có chút ngượng ngùng.
Rồi ông đi sang một bên, hái mấy quả dâu rừng đưa cho tôi.
Đây là món tôi thích nhất!
Mỗi lần ra đồng làm việc, thấy dâu rừng là ông đều hái mang về cho tôi.
Nhưng dù chỉ là mấy quả dâu nhỏ, ông vẫn phải lén lút đưa cho tôi.
Bởi nếu bị mẹ tôi phát hiện, bà sẽ lấy hết mang cho Tiêu Viễn.
Bà còn nói:
"A Viễn không có tiền mua trái cây."
Nhưng nhà chúng tôi cũng đâu có tiền mua trái cây?
Tiền ăn uống còn chẳng đủ.
Tất cả đều bị bà đem cho người ngoài.
...
Vì tôi không chịu nhường học phí cho Tiêu Viễn, vì cha tôi cũng không đứng về phía bà. Mẹ tôi giận dỗi, không thèm nấu cơm.
Thế thì càng tốt.
Thực ra, mỗi năm bố tôi kiếm được không ít tiền.
Nhưng nhà chúng tôi ngày nào cũng phải ăn cơm trộn cám với rau dại.
Mỗi khi mua được món gì ngon, mẹ tôi đều giấu đi.
Hoặc là mang cho Tiêu Viễn, hoặc là đem tặng những kẻ lười biếng trong làng.
Bà chẳng hề bận tâm rằng, chính vì họ lười biếng nên mới không có cái ăn.
Hoàng hôn buông xuống.
Dựa vào ký ức kiếp trước, tôi lục tung nhà, tìm ra tất cả những món ngon mà mẹ tôi đã giấu.
Đợi bố tôi từ ruộng trở về, tôi đã dọn cơm sẵn sàng trên bàn.
Mẹ tôi bước ra, giật mình hoảng hốt, giọng the thé chất vấn:
"Mày lấy mấy thứ này từ đâu ra?"
Tôi vô tội đáp:
"Đây đều là đồ của nhà mình mà."
Mẹ tôi tức điên lên:
"Mấy thứ này là để mang cho A Viễn và Tiểu Hữu Tử! Một đứa thì mồ côi cha mẹ, một đứa thì già đến nơi rồi còn chưa cưới được vợ, cơm cũng sắp không có mà ăn!”
"Triệu Niệm, lúc mày ăn những thứ này, trong lòng mày không thấy hổ thẹn với họ sao?"
Lời bà nói thật nực cười.
Tôi gắp một miếng trứng, đặt lên bát cơm trắng của bố:
"Bố, bố ăn nhiều một chút."
Sau đó, tôi lấy bát cơm của mẹ đi.
Mẹ tôi sững người:
"Mày làm gì vậy? Ngay cả cơm cũng không cho tao ăn?"
Tôi cười cười:
"Mẹ, mẹ ăn mấy thứ này sẽ thấy hổ thẹn đấy, lỡ mà đau dạ dày thì không tốt đâu. Mẹ ăn dưa muối đi."
Tôi đẩy đĩa dưa muối đến trước mặt bà:
"Nếu mặn quá thì uống nước nhé, uống nhiều nước sẽ no thôi."
Bố tôi nhìn tôi, ánh mắt có chút dò xét.
Tôi giả vờ như chợt nhận ra điều gì đó, hỏi mẹ:
"Mẹ, bình thường mẹ cũng ăn giống con với bố mà, sao mẹ lại béo thế?"
Bố tôi chưa từng bắt mẹ làm việc nặng.
Dù ruộng vườn có nặng nhọc đến đâu, ông đều lặng lẽ gánh vác.
Mẹ tôi chỉ cần nấu cơm mỗi ngày là được.
Bà không phải quét dọn, không phải giặt giũ.
Bà ấy thì béo trắng, trong khi bố tôi gầy trơ xương.
Tôi tiếp tục gắp thức ăn cho cha:
"Bố, bố gầy quá, phải bồi bổ cho tốt."
Rồi tôi cũng gắp một miếng trứng cho vào bát mình:
"Con cũng phải bồi bổ."
Sau đó, tôi quay sang mẹ:
"Mẹ, mẹ ăn đi chứ, con rót nước sẵn cho mẹ rồi đấy."
Mẹ tôi nuốt nước miếng, đặt đũa xuống, rồi quay sang bố tôi nói:
"Lão Tam, tôi nghe người ta bảo, trên huyện có người xuống thu máo, hiến máo có thể lấy được tiền đấy. Nếu như Niệm Niệm..."
Tôi biết mẹ định nói gì, liền vội vàng cắt ngang:
"Mẹ, vậy mẹ đi đi! Hiến máo là làm việc thiện, con với bố đều không cản mẹ đâu."
Bố tôi há miệng định nói gì đó, tôi lập tức gắp thức ăn cho ông.
Mẹ tôi cau mày:
"Mẹ nói là..."
"Được rồi mẹ, hiến máo không được ăn mấy thứ này đâu, dễ sinh độc tố lắm, mẹ mau đi nghỉ ngơi bồi bổ máo đi."
Tôi đứng dậy, đỡ mẹ về phòng của bà và bố tôi.
Lúc quay lại ăn cơm, bố tôi nhìn tôi mấy lần.
Tôi thay đổi quá đột ngột, ông cảm thấy lạ cũng là chuyện bình thường.
"Bố, bố đừng nhìn con nữa, ăn đi, ăn nhiều một chút."
Bố tôi cười cười:
"Con cũng ăn nhiều vào."
Hai bố con tôi vui vẻ ăn một bữa no nê.
Kiếp trước, mãi đến khi rời khỏi căn nhà này, tôi mới được ăn một bữa no.
Những năm đi làm xa, mỗi lần nhận lương xong đều bị mẹ tôi lấy hết.
Sau này, bà trực tiếp lấy luôn thẻ lương của tôi, mỗi tháng chỉ chừa lại cho tôi 50 tệ.
Bà nói:
"Giờ mày làm trong xưởng, ăn xưởng ở xưởng, cần gì tiền?"
Số tiền đó, tất nhiên lại bị bà chia cho những kẻ mà bà cho là đáng thương.
Người hưởng lợi lớn nhất chính là Tiêu Viễn.
Hắn tiêu tiền của tôi và bố tôi để học đại học, cuối cùng lại thẳng tay đ á n h đ ậ p tôi.
Tôi sẽ không chỉ t r ả t h ù mẹ tôi.
Buổi tối, mẹ đói đến không chịu nổi, lén lút ra ngoài tìm đồ ăn.
Bà tưởng tôi ngủ rồi, nhưng thực ra tôi nghe thấy hết.
Cả bàn thức ăn đều bị tôi và bố ăn sạch.
Bà chẳng tìm được gì, tức giận mắng nhỏ:
"Con nhóc mất nết này, chẳng chừa lại cho tao chút nào.”
"Biết vậy tao đã lên bàn ăn rồi, đói chec tao rồi."
Tôi biết cảm giác bị đói là thế nào.
Nên giờ đây, tôi chỉ muốn nói với bà hai chữ: Đáng đời!
---
Hôm sau, quả nhiên có xe đến làng tôi thu máo.
Mẹ tôi vừa thấy xe, liền hớn hở chạy vào phòng tôi:
"Niệm Niệm, họ đến thu máo rồi! Mau ra ruộng gọi bố con về!"
Tôi cười lạnh trong lòng.
Gọi chứ!
Tôi chạy ra ngoài, chặn chiếc xe đó lại, lớn tiếng hô:
"Mẹ tôi muốn hiến máo!"
Sau đó, tôi dẫn mấy người kia vào sân, cười nói:
"Mẹ tôi là người tốt nổi tiếng trong làng đấy! Không tin mấy anh cứ đi hỏi thử xem!"
Mẹ tôi hoàn toàn không ngờ tới, theo phản xạ muốn trốn.
Tôi chạy vào kéo bà ra:
"Mẹ, nhanh lên nào! Chẳng phải mẹ thích làm việc thiện nhất sao?"
Dưới sự thúc ép của tôi, mẹ bị đẩy lên xe.
Nhìn cây kim t i ê m, bà bắt đầu chùn bước.
Tôi đứng sau, ấn vai bà xuống, rồi quay sang mấy người mặc áo blouse trắng kia:
"Mẹ tôi nói rồi, bà ấy khỏe lắm, có thể hiến hẳn tám trăm ml luôn đấy!"
Kiếp trước, bà cũng é p bố tôi hiến tám trăm ml, còn nói:
"Ông là đàn ông mà, phải hiến nhiều hơn chút!"
Thậm chí còn bắt tôi hiến bốn trăm ml, nhưng bố tôi đã kịp ngăn lại.
"Triệu Niệm!" Mẹ tôi hoảng hốt, muốn đứng dậy, nhưng bị tôi đè xuống.
Tôi cười hỏi mấy người kia:
"Mẹ tôi vĩ đại lắm đúng không?"
Bọn họ cũng cười gật đầu:
"Đúng vậy, không ngờ một phụ nữ nông thôn lại có tinh thần hy sinh lớn đến thế."
Nghe vậy, mẹ tôi lâng lâng.
Bà bị rút mất tám trăm ml máo.
Mấy "bác sĩ" đó đâu phải người của bệnh viện chính quy, bọn họ chỉ cần lấy được máo là quan trọng nhất, chẳng thèm quan tâm bà có sao không.
Lúc nhận tiền, mẹ tôi đã choáng váng, phản ứng chậm hẳn.
Tôi nhanh chóng giật lấy số tiền, nhét vào túi mình:
"Mẹ, con giữ tiền trước nhé. Đợi con khai giảng, con sẽ đem số tiền này chia cho mấy bạn khó khăn trong lớp."
Mẹ tôi lảo đảo đứng dậy, mặt trắng bệch, giọng nói yếu ớt:
"Niệm Niệm… Con… Con lại đây đỡ mẹ một chút..."