Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Người Mẹ Thanh Cao - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:19:45

"Chỉ rút có tám trăm mililít máu thôi mà, mẹ đừng giả vờ nữa." Nói xong, tôi nhảy chân sáo xuống xe rồi về nhà.



Câu này kiếp trước mẹ tôi đã nói với bố tôi, bây giờ tôi trả lại cho bà ấy.



Mẹ tôi vịn vào tường, chậm rãi lê từng bước về nhà, vừa nằm xuống đã giống hệt một cục bột trắng lớn.



Tôi bước tới, kéo bà ấy dậy: "Mẹ, sao mẹ lại nằm xuống rồi? Mấy ngày nữa con nhập học rồi, nhiều bạn cùng lớp con mỗi ngày chỉ có thể ăn dưa muối thôi, mẹ nhẫn tâm lắm à? Mẹ cũng ra đồng làm việc cùng bố đi!"



Bây giờ mẹ tôi đến sức lực để phản kháng cũng không còn, giọng nói yếu ớt như hơi thở cuối cùng: "Niệm Niệm, mẹ thực sự không chịu nổi nữa rồi."



Nhưng tôi vẫn không buông tha bà ấy, hanhf haj một hồi lâu, nhìn bà ấy mồ hôi lạnh túa ra, tôi mới buông tay.



Tôi mãi mãi không quên được kiếp trước, khi bố tôi vừa hiến xong tám trăm mililít máo đã bị bà ấy é p ra đồng làm việc. Cuối cùng, bố tôi ngất xỉu ngay trên ruộng, may mà bác Tề hàng xóm giúp cõng bố tôi về.



Bác Tề bảo mẹ tôi chăm sóc bố tôi cho tốt, nhưng bà ấy chỉ nói: "Ông ấy không sao đâu, ngủ một giấc là khỏe lại ngay. Cơ thể lão Tam nhà tôi khỏe lắm!"



Sau đó, bà còn bảo tôi tiễn bác Tề ra cửa.



Lúc đến cổng, bác Tề chỉ thở dài lắc đầu, nói với tôi: "Niệm Niệm à, mẹ cháu đối xử tốt với tất cả mọi người, nhưng tại sao lại đối với bố cháu như vậy..."



Bác ấy không nói tiếp nữa.



Buổi trưa, tôi nấu một bàn đầy thức ăn ngon, đợi bố về.



Bố tôi về nhà, thấy mẹ tôi nằm bất động trên giường, sắc mặt trắng bệch, là hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra.



Lúc xe hiến máo đến, họ dùng loa phát thông báo về việc hiến máu có trả phí, có lẽ bố tôi đã nghe thấy khi đang làm việc ngoài đồng.



Lúc ăn cơm, bố tôi lấy một cái bát không, định để dành thức ăn cho mẹ.



"Bố, bố cứ ăn đi, đừng lo cho mẹ nữa."



Bố tôi thở dài: "Niệm Niệm, bà ấy là mẹ con."



Tôi cố nén chua xót trong lòng: "Con không kéo mẹ đi bán máo, thì mẹ sẽ ép bố đi. Bố, sức khỏe bố không tốt, bố chịu không nổi đâu."



Bố tôi rõ ràng mới chỉ bốn mươi tuổi, nhưng cả người đã gầy đen, trông chẳng khác gì một ông lão nhỏ bé.





"Bố, bố ăn nhiều một chút đi."



Bố tôi nhìn tôi, hốc mắt cũng đỏ lên.



Làm sao tôi không biết được rằng, suốt bao năm qua, ông cũng chịu nhiều ấm ức.



Nhưng ông luôn nghĩ rằng, người thiệt thòi nhất chính là mẹ tôi, vì bà đã lấy ông.



Làm người đôi khi không thể quá thật thà.



Tôi dùng số tiền mẹ bán máo để lên chợ mua rất nhiều đồ ăn ngon cho bố, rồi giấu đi.



Nhưng bây giờ mẹ tôi cũng chẳng còn sức để tìm nữa.



Sau một lần hiến máo, bà nằm liệt trên giường suốt ba ngày.



Hễ có việc gì là lại gọi tôi.



"Niệm Niệm, rót cho mẹ cốc nước."



"Niệm Niệm, lấy cơm cho mẹ đi."



Tôi dùng chính những lời bà từng nói ở kiếp trước để đáp lại.



"Chỉ hiến có tám trăm mililít máo thôi mà? Không chec được đâu, mẹ dậy đi lại một chút là khỏe ngay ấy mà."



Người trong thôn biết mẹ tôi một lần hiến nhiều máo như vậy, ai nấy cũng đều đến thăm.



Nhưng sau lưng lại bàn tán rằng bà ấy đúng là kẻ ngốc, đầu óc có vấn đề.



Tiêu Viễn cũng đến.




Tôi nhìn người đàn ông đã từng b.ạ.o h.à.n.h tôi đến checc, khiến tôi và đứa con chưa kịp chào đời mất mạng, c.ă.m h.ậ.n đến mức toàn thân run rẩy.



Hắn xách theo một túi nhựa đen, nói: "Tôi nghe nói thím Quỳnh Hoa không dậy nổi, nên mua ít đồ ăn mang tới."



Tôi nhận lấy: "Đưa tôi đi."



Mở ra xem, bên trong chỉ có vài cái bánh quy rẻ tiền nhất.



Tiêu Viễn không vội vào thăm mẹ tôi, mà lại tỏ vẻ áy náy nói với tôi: "Niệm Niệm, tôi có thể tiếp tục đi học đều nhờ vào cô và thím Quỳnh Hoa.”




"Cô cũng đừng buồn quá, thím Quỳnh Hoa nói đúng, con gái học nhiều cũng chẳng để làm gì."



Tôi chỉ muốn trợn mắt thật to, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ ngạc nhiên.



"Anh có thể tiếp tục đi học thì liên quan gì đến tôi? Tôi cũng sắp khai giảng rồi, vẫn sẽ tiếp tục học."



Tiêu Viễn giật mình: "Cô còn đi học nữa? Vậy học phí của tôi thì sao?"



Thật đúng là mặt dày vô địch thiên hạ.



Còn đòi tôi trả học phí cho hắn?



"Tôi làm sao biết học phí của anh ở đâu?"



Sắc mặt Tiêu Viễn lập tức sa sầm: "Là thím Quỳnh Hoa nói, lấy tiền học của cô để đóng học phí cho tôi."



"Học phí của tôi đều do bố tôi kiếm được, chẳng liên quan gì đến mẹ tôi. Nếu bà ấy muốn lo cho anh đi học, thì bảo bà ấy ra đồng làm việc nhiều hơn đi."



Tôi tiếp lời: "Hoặc là bảo bà ấy bán thêm chút máo nữa."



Tiêu Viễn nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi mới vào nhà thăm mẹ tôi.



Ở bên ngoài, tôi nghe thấy giọng mẹ tôi yếu ớt nói: "A Viễn, con yên tâm, thím nhất định sẽ gửi tiền học cho con."



Đúng là chec cũng không hối cải.



Tiêu Viễn nói: "Con thấy Triệu Niệm chắc chắn sẽ không đưa tiền đâu, thím Quỳnh Hoa, hay là thím hiến thêm chút máo nữa đi?"



Sau khi Tiêu Viễn rời đi, tôi cũng khuyên mẹ: "Mẹ à, nếu mẹ không hiến máo, Tiêu Viễn sẽ không có tiền đi học đâu. Chúng ta làm người không thể ích kỷ như vậy được."



Mẹ tôi tức đến mức có thêm chút sức lực, ngồi bật dậy: "Giữa hai chúng ta, rốt cuộc ai mới là kẻ ích kỷ? Con rõ ràng có tiền, tại sao lại không chịu đưa cho A Viễn? Nếu A Viễn không có tiền đi học, cuộc đời nó coi như chấm dứt rồi, lương tâm con chịu nổi sao?"




"Đúng rồi đó mẹ, nên mẹ cũng đừng nghỉ ngơi nữa." Tôi kéo bà từ trên giường xuống. "Mau ra đồng làm việc đi, đợi lần sau xe hiến máo đến, mẹ lại hiến thêm chút nữa, chắc chắn sẽ gom đủ tiền học cho Tiêu Viễn."



"Mẹ, mẹ là người tốt nhất trên đời, con sẽ đi báo với trưởng thôn, để ông ấy thông báo việc tốt của mẹ qua loa phát thanh."



Nói xong, tôi buông bà ra rồi chạy ra ngoài.



Mẹ tôi hốt hoảng gọi tên tôi, bảo tôi đừng đi.



Nhưng bà vốn không thể đuổi kịp tôi.



Trưởng thôn nghe tôi nói xong cũng chẳng có vẻ gì ngạc nhiên.



"Mẹ con ai mà chẳng biết, đúng là một người tốt!”



Rồi ông ấy liền thông báo trên loa phát thanh của thôn về chuyện mẹ tôi hiến máu để lo học phí cho Tiêu Viễn.



Trên đường về nhà, tôi nghe thấy dân làng bàn tán xôn xao.



Có người nói: "Quỳnh Hoa chắc vẫn chưa quên được Tiêu Trường Hải đâu."



"Có khi nào Tiêu Viễn là con của Quỳnh Hoa không?"



"Cho dù không phải con ruột, thì với tính cách của bà ấy, làm sao có thể mặc kệ thằng bé chứ?"



"Haha! Tiêu Viễn cũng chẳng biết điều gì cả, không có cha mẹ thì đã sao, cũng lớn rồi mà chẳng làm gì, suốt ngày chỉ trông chờ vào sự giúp đỡ của dân làng."



Thấy tôi, mấy người lập tức cười tươi chào đón.



"Niệm Niệm à, mẹ con lại làm chuyện tốt nữa rồi!"



Tôi kiêu ngạo gật đầu, chạy về nhà báo tin cho mẹ.



"Mẹ ơi, bây giờ cả làng đều đang bàn tán về việc tốt của mẹ đấy! Con đã liên hệ với trạm hiến máo rồi, hai ngày nữa họ sẽ đến."



Mặt mẹ tôi vốn đã trắng bệch, bây giờ càng xanh mét.



"Mẹ còn chưa hồi phục mà…"



"Mẹ cứ vận động nhiều vào, khí huyết lưu thông." Tôi nhét đống quần áo bẩn của bố vào tay bà. "Giặt mấy bộ này đi, đảm bảo xong là mẹ sẽ cảm thấy khoan khoái ngay."



Tôi lại nói tiếp: "À đúng rồi, lúc nãy Tiêu Viễn có mang đến cho mẹ mấy cái bánh quy. Con biết mẹ tiếc không nỡ ăn, nên con đã cất đi giúp mẹ rồi nhé!"



Tay mẹ tôi run lên, làm rơi cả đống quần áo.



Bà rưng rưng nước mắt: "Niệm Niệm, dù sao mẹ cũng là mẹ con mà…"



"Mẹ chẳng luôn dạy con rằng làm người không được ích kỷ sao? Nên mẹ không chỉ là mẹ con, mà còn là mẹ của Tiêu Viễn, mẹ của tất cả những người nghèo khổ. Con nghĩ thông suốt rồi, con muốn mẹ đóng góp nhiều hơn một chút. Mẹ yên tâm, con sẽ không giống như trước đây nữa, không hề xót xa cho mẹ đâu."



Nói xong, tôi còn lắc đầu, giả vờ tự trách: "Trước đây con thật quá ích kỷ, vậy mà lại không nỡ để chính mẹ ruột của mình hy sinh."



Tôi nhặt đống quần áo dưới đất lên, đưa cho bà: "Mau đi giặt đi mẹ, làm người thì phải lao động. Đây là mẹ dạy con đấy!"



Ba ngày sau, xe hiến máo lại đến.

 

Cơ thể mẹ tôi sau mấy ngày bị tôi giày vò vẫn chưa kịp hồi phục. Bà bây giờ thuộc dạng béo giả, chẳng có chút sức lực nào, bị tôi đỡ lên xe hiến máo.



Mẹ tôi ngồi trên ghế như thể sắp bị đâm kim vào người.



Tôi ấn chặt bà lại, cười nói: "Mẹ ơi, trưởng thôn đã ca ngợi công lao vĩ đại của mẹ trên loa phát thanh rồi. Giờ không chỉ cả làng biết, mà cả xã, cả huyện đều biết. Đài truyền hình huyện còn muốn đến phỏng vấn mẹ nữa đấy.”



"Hàng chục vạn con mắt đang dõi theo mẹ, chẳng lẽ mẹ định rút lui sao?



"Sao mẹ lại trở nên ích kỷ như vậy chứ?"



Dưới những đòn công kích liên hoàn của tôi, mẹ lại bị r ú t thêm 400ml máo.



Lần này, bà ngã gục ngay trên xe.



Người nhận tiền vẫn là tôi.



Người lấy máo có chút không nhẫn tâm nổi, hỏi: "Cô bé, bà ấy thật sự là mẹ cháu sao?"



Tôi gật đầu thật mạnh, mặt đầy kiêu ngạo: "Đương nhiên rồi! Các chú cứ hỏi là biết ngay, mẹ cháu chính là đại thiện nhân nổi tiếng cả huyện – Lý Quỳnh Hoa.”



"Bà ấy sẵn sàng đem tiền học của con gái mình để lo học phí cho con người khác, bắt con gái mình nghỉ học.”



"Bố cháu cực khổ làm lụng kiếm tiền, bà ấy lại đem chia cho mấy kẻ lười nhác trong làng, những người không chịu làm nhưng vẫn muốn tiêu tiền.



"Thậm chí, mẹ còn muốn đưa cụ Phó – người đã liệt giường, không con cái chăm sóc – về nhà mình nữa. Mẹ nói dù sao cháu cũng không đi học nữa, cứ ở nhà chăm ông cụ là được."



Nghe xong, mấy người kia đều kinh ngạc đến lặng người.



Khi tôi xuống xe, tôi còn nghe thấy họ thì thầm cười nói: "Đây là mẹ kế chứ đâu?"



"Rõ ràng là đồ ngu."



Tôi muốn nói với họ rằng, mẹ tôi chẳng hề ngu chút nào.



Bà ấy chẳng bao giờ phải động tay vào việc gì, tự nuôi mình trắng trẻo mịn màng, trong khi tất cả phụ nữ trong làng đều không ai sung sướng nhẹ nhàng bằng bà ấy.



Dù có làm việc thiện đi nữa, người chịu khổ vẫn luôn là tôi và bố, còn danh tiếng tốt đẹp thì bà ấy hưởng trọn.



Mấy người kia khiêng mẹ tôi về nhà rồi rời đi.



Tôi bưng một chậu nước đến, hắt thẳng vào mặt bà ấy.



Mẹ tôi tỉnh lại, mất một lúc mới phản ứng được, hét lên: "Triệu Niệm! Con làm cái gì vậy?"



Kiếp trước, có lần tôi bị sốt nặng đến mức ngất đi.



Bà ấy vì tiếc tiền, không đưa tôi đến phòng khám trên trấn, cũng không cho tôi uống thuốc.



Lúc đó là mùa đông, bà ấy ném tôi ra ngoài tuyết, nói là để hạ sốt bằng phương pháp vật lý.





Lần đó, tôi suýt nữa đã chec.




Sau này, tôi nghe ông Tề kể lại, bố tôi lần đó tức giận vô cùng, lần đầu tiên mắng mẹ tôi một trận, rồi ôm tôi chạy đến nhà bác sĩ trên trấn.



Bây giờ không có nước lạnh thấu xương, coi như bà ấy còn may mắn lắm rồi.



Tôi cười nói: "Mẹ tỉnh rồi thật là tốt quá! Con đi nấu cơm cho mẹ đây."



Sắc mặt mẹ tôi lúc này mới dễ nhìn hơn một chút, bà lồm cồm bò dậy, leo lên giường, rồi lại đổ gục xuống.



Tôi đổ thật nhiều nước vào nồi, chỉ bỏ vào một nhúm nhỏ kê, nấu thành cháo kê loãng đến mức chẳng khác gì nước lã.



Sau đó, tôi múc một bát, lay mẹ tôi dậy lần nữa.



Bà ấy trông như chỉ còn nửa cái mạng, dù không vui nhưng cũng chẳng còn sức mà quát tháo nữa.




Tôi đặt bát cháo vào tay bà: "Mẹ, ăn nhiều một chút, bổ sung dinh dưỡng với thể lực đi ạ."



Bà ấy múc một thìa lên, toàn là nước trong veo: "Cái này làm sao mà ăn?"



"Trước đây, mỗi khi con và bố ốm, mẹ cũng chỉ cho chúng con ăn thế này thôi, cuối cùng chẳng phải chúng con cũng khỏe lại sao?" Tôi đẩy bát cháo về phía bà, giục: "Mẹ ăn nhanh đi!"



"Con phải đi học đây, mẹ không có việc gì thì đừng gọi con."



Nói xong, tôi xoay người đi thẳng, hoàn toàn phớt lờ tiếng gọi yếu ớt phía sau của mẹ.




Ngày trước khi khai giảng, Tiêu Viễn lại đến tìm tôi.

"Niệm Niệm, số tiền mà thím Quỳ Hoa hiến máo đâu rồi?"



Tôi quét mắt nhìn Tiêu Viễn từ trên xuống dưới.

"Anh cũng muốn hiến máo à? Tôi có số của trạm hiến máo, nếu anh muốn hiến, tôi có thể gọi họ đến."



Tiêu Viễn có chút sốt ruột.

"Thím Quỳ Hoa đã nói rồi, bảo cô nghỉ học, đưa học phí cho tôi.”



Thật là trơ trẽn, không biết xấu hổ.



"Nếu anh không có tiền đi học thì đừng học nữa. Tôi thấy anh cũng đâu muốn học, nếu không thì suốt kỳ nghỉ đông cộng thêm dịp nghỉ lễ 1/5, anh đã kiếm đủ tiền học phí từ lâu rồi.



"Hơn nữa, thành tích học tập của tôi tốt hơn anh, nhà trường cũng không đồng ý để tôi nghỉ học đâu."



Tiêu Viễn há miệng định nói gì đó nhưng không thốt ra được, chỉ đành ủ rũ bỏ đi.



Nhưng tôi biết, anh ta tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy.



Người như anh ta có đủ mọi thủ đoạn, nếu không sau này cũng chẳng thể tự mở công ty và kiếm được nhiều tiền đến thế.



Mẹ tôi vẫn đang nằm trên giường.



Sau đó, bà lại tiếp tục hiến máo thêm vài lần nữa.



Những chiếc kim tiêm kia không sạch sẽ, giống như bố tôi ở kiếp trước, mẹ tôi cũng bị lây bệnh. Mấy ngày nay bà liên tục sốt cao.



Tôi không cho bà uống thuốc, cũng không đưa bà đi khám. Hễ bà kêu rên, tôi liền dội nước lạnh vào người bà.



Còn bố tôi, ông ấy suốt ngày làm việc ngoài đồng, chẳng hề hay biết chuyện gì đang xảy ra.



Tôi nói với ông rằng tôi sẽ lo thuốc men cho mẹ.



Chỉ trong vài ngày, mẹ tôi từ một người trắng trẻo mũm mĩm đã trở nên tiều tụy, gầy gò, mặt vàng vọt.



Tiêu Viễn luộc mấy củ khoai tây rồi mang đến cho mẹ tôi.



Mẹ tôi vừa ăn vừa khóc, nước mắt rơi lã chã.

"A Viễn, thím Quỳ Hoa không uổng công thương con."



Tôi đứng ngoài cửa nghe thấy, chỉ khẽ cười lạnh.

 

Đúng là thứ hèn hạ.



Bố tôi chăm sóc mẹ bằng tất cả những gì tốt nhất, không để bà phải làm bất cứ việc gì, bà chưa từng nói một lời cảm ơn, càng không rơi một giọt nước mắt.



Thậm chí còn quay sang b ó c l ộ t, chèn ép cha tôi.



Tiêu Viễn đợi mẹ ăn xong mới nói:

"Thím Quỳ Hoa, ngày mai con khai giảng rồi, tháng sau là kỳ thi đại học. Nếu học phí vẫn không xoay sở được, con sẽ không thể học đại học nữa."



"Thím Quỳ Hoa, hay là thím lên huyện tìm một công việc, kiếm chút tiền đi?"



Giọng mẹ tôi yếu ớt nhưng đầy kiên định.

"Con yên tâm, thím nhất định sẽ lo cho con học đại học.”

 

"Niệm Niệm thì chưa cần gấp, vẫn còn thời gian. Đợi nó mất cảnh giác, thím sẽ lấy trộm tiền rồi gửi cho con."



Tiền của tôi đã được gửi vào thẻ ngân hàng từ lâu rồi.



Tôi quay lại phòng tiếp tục học bài.



Đồng thời suy nghĩ xem làm thế nào để Tiêu Viễn nhận được sự tr ừng ph ạt xứng đáng…





Ngày thứ hai sau khi trở lại trường, tôi bị giáo viên gọi vào văn phòng.



Thầy nói với tôi:

"Danh sách học sinh xuất sắc cấp tỉnh đã có rồi, em nằm trong danh sách đó."



Điều này có nghĩa là tôi được tuyển thẳng vào đại học.

 

Nghe xong câu đó, tôi bật khóc.



Kiếp trước, thầy giáo cũng khuyên tôi đừng bỏ học, bảo tôi chờ kết quả xét duyệt cấp tỉnh.



Nhưng khi đó, tôi đã bị mẹ tẩy não quá sâu, nhất quyết đòi nghỉ học, khiến thầy rất thất vọng.



Sau đó, tôi ra ngoài làm thuê, một thời gian thì đi làm lao công.



Khi kết quả xét duyệt được công bố, tên tôi vẫn nằm trong danh sách.



Hai năm sau, khi tôi quay về quê làm thủ tục ở huyện, tình cờ gặp lại thầy, thầy mới nói cho tôi biết điều này.



Còn bây giờ, tôi được nhận tin tức tốt lành này ngay lập tức, nước mắt không sao kìm lại được.



Tôi xin phép thầy nghỉ một lúc rồi lập tức chạy về nhà, thẳng đến cánh đồng tìm cha.



"Bố ơi, con được tuyển thẳng rồi!"



Khuôn mặt sạm đen của bố bỗng rạng rỡ hẳn lên, ông cười tươi đến mức lộ ra cả hàm răng trắng.



Tôi bàn với cha:

"Bố, chuyện này đừng vội nói cho mẹ con biết."



Bố tôi tất nhiên hiểu rõ tính cách của mẹ, ông gật đầu đồng ý.

Loading...