Người Mẹ Thanh Cao - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:19:45
Nhưng mẹ tôi vẫn biết chuyện.
Mấy học sinh trong làng học cùng trường về kể lại, chẳng mấy chốc tin này lan ra khắp thôn.
Mọi người dù có ghen tị nhưng vẫn chúc mừng tôi.
Còn mẹ tôi thì nắm chặt tay tôi, rồi bất ngờ quỳ xuống trước mặt tôi.
"Niệm Niệm, mẹ xin con, con nhường suất tuyển thẳng này cho A Viễn đi."
Đây là chuyện kiếp trước chưa từng xảy ra.
Ngọn lửa giận trong lòng tôi bùng lên, tôi hất mạnh tay mẹ ra.
"Mẹ đang mơ đấy à!"
Ánh mắt thất vọng của mẹ như một cái đinh đâm thẳng vào tim tôi.
Bà đứng bật dậy, rồi đi ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau, bà kéo Tiêu Viễn đến.
"A Viễn, con quỳ xuống trước Niệm Niệm đi, con bé nhất định sẽ nhường suất tuyển thẳng cho con."
Tiêu Viễn đứng thẳng lưng, nhìn tôi chằm chằm.
"Triệu Niệm, thím Quỳ Hoa đã nói vậy rồi, cậu vẫn không chịu nhường sao? Sao cậu có thể bất hiếu như thế?"
Hai người này, kiếp trước đã hủy hoại cả đời tôi.
Khoảnh khắc này, tôi chỉ muốn họ chec quách đi cho rồi.
Đúng lúc đó, bố tôi trở về.
Thấy cảnh tượng này, dù hiền lành đến đâu, cha tôi cũng nổi giận.
Ông vung cuốc lên, định đanhs Tiêu Viễn.
"Cút ngay khỏi nhà tao! Nếu mày dám bước vào sân nhà tao thêm một bước, tao sẽ đanhs gãy chân chó của mày!"
"Ông làm cái gì vậy?" Mẹ tôi hét lên, lao đến cản cha.
Nhưng bố tôi hất mạnh bà ra.
Bà ngồi bệt xuống đất, vừa khóc vừa chửi:
"Sao tôi lại lấy phải một kẻ lòng lang dạ sói, máo lạnh vô tình như ông chứ?”
"Triệu Niệm đúng là giống hệt nhà họ Triệu các người!”
"Đúng là một lũ cầm thú, từ già đến trẻ!"
Bố tôi đuổi thẳng Tiêu Viễn ra ngoài, rồi sải bước quay lại.
Ánh mắt ông hung dữ đến mức đáng sợ.
Mẹ tôi lập tức câm lặng, ngồi dưới đất rơi nước mắt, cảnh giác nhìn cha tôi.
Bố tức đến mức mặt nhăn lại thành một khối.
"Nếu bà còn dám nhắc đến chuyện này nữa, thì cút ngay khỏi nhà tôi!"
Chỉ vì bố không đồng ý để tôi nhường học phí và suất tuyển thẳng, mẹ đi khắp nơi nói xấu bố, còn gọi tôi là kẻ vô lương tâm, máo lạnh.
Nhân lúc bố đi làm đồng, mẹ kéo theo lão già độc thân - Du Tử đến.
"Niệm Niệm, chú Du Tử của con gần bốn mươi tuổi rồi mà vẫn chưa lấy được vợ. Hay là con đừng đi học nữa, làm vợ chú ấy đi."
"Chờ con và chú Du Tử sinh con xong là được. Phụ nữ sinh con rồi mới xem như trọn vẹn."
Tôi nghe mà rợn cả người.
Kiếp trước, bà ấy é p tôi gả cho Tiêu Viễn, cuối cùng hại ch tôi.
Kiếp này, bà ấy lại muốn gả tôi cho một lão già gần bằng tuổi cha tôi—một kẻ độc thân đến giờ vẫn chưa lấy được vợ. Bà ấy muốn tôi sống không bằng ch sao?!
Ánh mắt Du Tử nhìn tôi sáng rực, lão nuốt nước bọt đánh ực.
"Hai người cứ nói chuyện trước, mẹ ra ngoài nấu cơm." Mẹ tôi nói xong, liền bước nhanh ra cửa.
Tôi nghe rõ tiếng bà khóa trái cửa bên ngoài, cả người lạnh toát.
"Niệm, làm vợ chú Du Tử đi!" Du Tử nói rồi lao đến đ è tôi xuống giường.
Tôi phát điên, vừa khóc vừa giãy giụa. Sợ hãi và phẫn nộ khiến tôi bùng lên sức mạnh, nhưng vẫn không phải là đối thủ của lão.
Tay tôi quờ loạn khắp nơi, nắm được một vật nhỏ, liền dốc hết sức đ â m mạnh vào vai lão.
"Aaa!" Du Tử gào lên đau đớn.
Tôi dồn sức đẩy lão ngã xuống đất.
Thì ra thứ tôi đ â m vào vai lão là một cây bút máy.
Máo từ vai Du Tử túa ra.
Tôi lập tức trèo lên cửa sổ, nhảy ra ngoài, chạy thẳng ra đồng tìm bố. Tôi vừa khóc vừa kể lại sự việc, nói đến mức không thở nổi.
Bố tôi giận đến mức muốn gi người, vứt cuốc xuống, sải bước chạy về nhà.
Sợ bố thật sự gây ra á n mợng, tôi lau nước mắt rồi đuổi theo.
Về đến nhà, tôi thấy mẹ đang băng bó vết thương cho Du Tử.
Vừa nhìn thấy bố, bà ấy lập tức chỉ vào tôi, đay nghiến:
"Đây chính là đứa con ngoan của nhà họ Triệu ông đấy! Ông xem nó đã làm gì…"
Chưa kịp nói hết câu, bố đã giơ tay t á t mạnh một cái, giáng thẳng vào mặt bà ấy.
Mẹ tôi bị đanhs đến choáng váng.
Bà ngồi bệt xuống đất, vừa khóc vừa chửi rủa bố tôi, còn mắng cả bà nội.
Bố lại đ á bà mấy cái, chỉ tay ra cửa quát: "Cút!"
Sau đó, bố lại đ ấ m Du Tử một trận nhừ tử.
Xong xuôi, ông quay sang hỏi tôi:
"Niệm Niệm, nếu bố dẫn con đi báo cảnh sát, con có đồng ý không?"
Tôi gật đầu thật mạnh: "Con không sợ!"
Miệng đời trong thôn rất độc, chuyện này mà lan ra ngoài, dù tôi chưa bị Du Tử làm gì, đến tai bọn họ cũng sẽ thành ra một phiên bản khác.
Tôi kiên quyết báo cảnh sát.
Cảnh sát đến trước là để hòa giải, nhưng bố tôi giận đến đỏ mắt, họ mới chịu đưa Du Tử đi.
Tôi nhào vào lòng bố, bật khóc nức nở.
Bố vốn đã định đuổi mẹ đi, nhưng bà ta bị nhiễm trùng máo, sốt dai dẳng không khỏi, giờ lại ngã bệnh.
Bố tuy để bà ở lại nhưng mặc kệ, sống ch tùy bà.
Không lâu sau, Tiêu Viễn cũng biết chuyện tôi suýt bị Du Tử làm n h ụ c.
Hắn tìm đến tôi, nói:
"Triệu Niệm, bây giờ danh tiếng của cô đã thối nát rồi, đại học sẽ không nhận một sinh viên như cô đâu. Mau đưa danh ngạch và tiền cho tôi đi, giữ lại cũng vô dụng thôi."
Tôi giơ tay t á t thẳng vào mặt hắn.
Sắc mặt Tiêu Viễn vặn vẹo vì tức giận, định ra tay.
Tôi vươn cổ thách thức:
"Anh dám đanhs tôi thử xem! Chỉ cần anh dám động đến một sợi tóc của tôi, bố tôi sẽ không tha cho anh."
Kiếp trước, tôi từng thấy thương cảm cho Tiêu Viễn—một đứa trẻ không cha không mẹ. Tôi thậm chí còn tránh nhắc đến chuyện gia đình trước mặt hắn.
Nhưng đến tận bây giờ, tôi còn cần phải nghĩ cho hắn sao?
Không chọc tức ch hắn, tôi không cam lòng!
"Tiêu Viễn, một kẻ mồ côi như anh thì nên biết thân biết phận, đừng mơ tưởng đến những thứ anh không với tới. Không có tiền đi học, thi không đậu đại học, thì ra ngoài làm công đi!"
Tiêu Viễn sợ bố tôi nên không dám động vào tôi.
Tôi nhìn hắn, lạnh lùng nói:
"Nếu muốn tôi nhường suất tuyển thẳng cho anh, thì anh cứ gi tôi đi."
Nhưng kiếp này, tất cả sẽ thay đổi. Tôi không còn là Triệu Niệm—người đã bị hắn b.ạ.o h.à.n.h đến ch nữa.
Tiêu Viễn nhìn tôi chằm chằm, không biết đang nghĩ gì, rồi quay người rời đi.
Tôi hiểu hắn đang tính toán gì.
Kiếp trước, tôi sống chung với hắn nhiều năm, nên biết rõ con người hắn ra sao.
Vì mục đích của mình, hắn có thể không từ thủ đoạn.
Đó cũng chính là lý do tôi vừa nói ra câu đó.
Tiêu Viễn chắc chắn sẽ hành động.
Tốt nhất là hắn làm loạn lên một chút, như vậy, thứ chờ đợi hắn sẽ là sự trừng phạt của pháp luật.
Tôi kể kế hoạch của mình cho bố.
"Không được!" Bố tức giận, "Con còn nhỏ, sao có thể nghĩ ra chuyện nguy hiểm như vậy? Nhỡ xảy ra chuyện thì sao?"
Tôi nắm lấy cánh tay bố, trấn an: "Con sẽ cẩn thận. Dạo này bố cũng đừng làm việc nữa, cứ âm thầm quan sát. Bố bảo vệ con, con chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm."
Bố vẫn không đồng ý, nhưng cũng không chịu nổi tôi nài nỉ mãi.
Tôi tiếp tục thuyết phục: "Bố, chỉ cần còn mẹ và Tiêu Viễn, nhà mình sẽ chẳng bao giờ được yên ổn."
Bố trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng gật đầu.
Những ngày sau đó, bố vẫn giả vờ như thường lệ, sáng sớm ra đồng, tối muộn mới về.
Còn tôi, vì đã được tuyển thẳng đại học, nên xin phép nhà trường ở nhà ôn tập, không đến lớp nữa.
Dù sao tôi cũng không cần tham gia kỳ thi đại học.
Tiêu Viễn cuối tuần mới trở về.
Đúng như tôi dự đoán, hắn chuẩn bị ra tay.
Sáng hôm đó, bố tôi vác cuốc ra đồng chưa bao lâu thì mẹ tìm đến tôi.
Thời gian này, bà ấy sức khỏe rất kém, lại không được bồi bổ, nên gầy rộc đến biến dạng, hốc mắt hõm sâu, khuôn mặt chẳng khác gì bộ xương khô.
Bà ấy hớn hở nói: "Niệm Niệm, người thành phố rất thích ăn rau dại trên núi nhà mình, mẹ dẫn con đi hái về bán, như vậy khi con lên đại học sẽ có thêm chút tiền tiêu."
"Được ạ!" Tôi vui vẻ đồng ý, nhưng trong lòng lại dấy lên nghi ngờ.
Mẹ bỗng dưng tốt như vậy, còn muốn giúp tôi kiếm tiền sao?
Chẳng lẽ…
Một ý nghĩ lóe lên khiến tôi lạnh sống lưng.
Tôi thay quần áo rồi đi cùng mẹ lên núi.
Tôi biết bố vẫn âm thầm bám theo sau.
Để đảm bảo an toàn, bố còn rủ thêm người đi cùng.
Trên đường đi, tôi luôn cố ý nói chuyện to với mẹ hoặc cất tiếng hát, để bà không nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Mẹ sức khỏe yếu, các giác quan đều suy giảm, nên không nhận ra điều bất thường.
Chúng tôi đi hơn một giờ mới dừng lại.
Đến khi nhìn thấy Tiêu Viễn, tôi biết suy đoán của mình đã đúng.
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy khó thở.
Tôi là đứa con do bà ấy sinh ra, vậy mà bà ấy lại đối xử với tôi như thế này sao?
Tiêu Viễn lộ ra vẻ mặt hung ác: "Triệu Niệm, đây là do mày tự chuốc lấy, đừng trách tao!"
Nhưng hắn không tự ra tay mà thúc giục mẹ tôi: "Thím Quỳnh Hoa, mau gi nó đi!"
Mẹ tôi bật khóc: "Niệm Niệm, con đừng lên đại học nữa, mẹ không muốn ra tay với con."
Tôi nhìn bà ấy một cách vô cảm, rồi quay sang đối mặt với Tiêu Viễn.
"Nếu không gi được tôi, thì đừng mong lấy được suất tuyển thẳng của tôi!"
Tôi tiếp tục khiêu khích, mắng hắn là đứa trẻ không cha không mẹ, là thứ hoang không ai cần…
Tiêu Viễn tức giận đến đỏ mắt, giật phắt con d a o trên tay mẹ tôi.
"Thím Quỳnh Hoa, thím còn đứng đó làm gì? Mau giữ chặt nó lại!"
Mẹ tôi khóc lóc lao lên định giữ tôi.
Tiêu Viễn giơ cao con d a o.
Bố tôi gầm lên một tiếng, lao ra từ chỗ nấp.
Tiêu Viễn sững sờ, đến khi bị bố tôi giật mất con d a o hắn mới bừng tỉnh.
Nhưng sức hắn sao đấu lại với bố tôi, người quanh năm làm việc đồng áng? Chẳng mấy chốc, hắn đã bị bố tôi đanhs gục xuống đất.
"Mày muốn gi con tao? Tao đánh ch mày!"
"Ôngtỉnh táo lại đi!"
Mẹ tôi lao vào kéo cha tôi ra.
Kết quả, bà ấy cũng bị bố tôi đanhs cho một trận.
Bố ôm chặt lấy tôi, toàn thân run rẩy, sợ tôi xảy ra chuyện.
Cụ Kỳ dẫn theo một nhóm người chạy đến.
Là bố nhờ họ đến giúp.
Chúng tôi lập tức báo cảnh sát.
Cảnh sát đến hiện trường thu thập bằng chứng và đưa tất cả về đồn.
Chứng cứ rành rành.
Cuộc đời tôi trước đây chẳng thấy chút hy vọng nào.
Còn mẹ tôi, bà ấy chính là đồng phạm.
Biết rõ mọi chuyện, ngay cả cảnh sát cũng giận đến phát điên.
"Bà đúng là mẹ ruột của con bé sao? Làm gì có người mẹ nào đối xử với con mình như vậy?"
Mẹ tôi ngẩn người, nước mắt rơi lã chã: "Tôi chỉ muốn nó nhường lại suất tuyển thẳng và học phí thôi, tôi không định gi nó thật mà..."
Nhưng dù bà ấy có giải thích thế nào cũng vô ích.
Cứ vào toò mà bóc lịch đi!
Mùa hè này tôi rất bận rộn. Cuối cùng, khi kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, vụ án của mẹ tôi và Tiêu Viễn cũng đã có phán quyết.
Tiêu Viễn bị kết án ba năm sáu tháng tù giam vì tội cố ý gi người nhưng không thành.
Bởi vì tôi không bị thương.
Mẹ tôi là đồng phạm, cũng bị kết án một năm bảy tháng.
Với tình trạng hiện tại của bà ấy, tôi không biết liệu bà có thể sống để chấp hành hết bản án hay không.
Ngày họ bị áp giải đến trại giam, tôi không hề vui vẻ.
Người h ạ i tôi lại chính là mẹ ruột tôi.
Bố tôi vỗ nhẹ lên vai tôi:
“Đi nào, bố dẫn con đi ăn món ngon.”
Nhìn gương mặt gần đây có vẻ đầy đặn hơn của bố, tâm trạng tôi mới khá hơn một chút.
Sau bữa ăn, bố lại dẫn tôi đi mua vài bộ quần áo mới.
Ông ấy cũng mua cho mình một bộ.
Chính bộ quần áo đó, ông đã mặc khi đưa tôi nhập học đại học.
Hôm ấy, bố tôi vui không để đâu cho hết:
“Bố còn chưa học hết cấp hai, vậy mà con gái bố lại được tuyển thẳng vào Thanh Bắc, ông trời đúng là không bạc đãi bố!”
Tôi cười đáp:
“Là ông trời không bạc đãi con, đã cho con một người bố tuyệt vời như thế.”
Cũng cho tôi một cơ hội để làm lại từ đầu.
Tôi nắm lấy tay bố, hai cha con cùng nhau bước vào cổng Đại học Thanh Bắc, dưới ánh nắng rực rỡ.
(Hết)