Người Mẹ Trần Thanh Thuỷ Của Tôi
Chương 5
21
Tôi bỗng bình tĩnh lại, hỏi cô bé:
“Vậy nếu cô là người đến từ tương lai, thì em muốn hỏi cô điều gì, và em nghĩ cô là ai?”
Tôi đoán, chắc hẳn cô bé sẽ hỏi tôi, tương lai mình có thi đậu phi công hay không, hoặc tương lai mình làm nghề gì, có gia đình hạnh phúc không.
Cũng có thể, cô bé sẽ nghĩ tôi là một ai đó ghê gớm lắm ở tương lai.
Thậm chí tôi đã nghĩ ra câu trả lời.
Thế nhưng Trần Thủy Thanh lại không hỏi những điều đó.
Cô bé chỉ hỏi một câu khiến người ta vô cùng bất ngờ.
22
“Cô giáo Tiểu Khương, cuộc sống tương lai của cô có hạnh phúc không?”
Giọng Trần Thủy Thanh nhẹ bẫng.
Cô bé không tò mò về tương lai của chính mình, mà quan tâm đến việc tôi có hạnh phúc hay không.
Ký ức trong đầu tôi như thoi đưa.
Lòng tôi cũng bỗng dâng lên cảm xúc:
“Cô thực sự rất hạnh phúc.”
“Mặc dù hoàn cảnh của chúng ta rất khác nhau. Cô có một người bố không ra gì, nhưng lại có một người mẹ tốt nhất thế giới.”
“Trước đây cô không hiểu mẹ, thấy mẹ là người vừa yếu đuối vừa nhút nhát, còn giờ đây cô không nghĩ vậy nữa.”
Trước khi sống lại, bà ngoại liên tục gây khó khăn cho mẹ, khiến mẹ phải bỏ học, chấp nhận sự sắp xếp của gia đình, đi làm công xưởng và buộc phải kết hôn với bố.
Bố tôi là công nhân trong xưởng, tính tình nóng nảy, mỗi ngày ngoài nhậu nhẹt ra thì chỉ biết đánh bài, mơ mộng hão huyền.
Lúc mẹ định ly hôn, lại phát hiện ra mình đã mang thai.
Giờ đây khi nghĩ lại, hồi đại học, mẹ luôn âm thầm tiễn tôi ra cửa, có lẽ vì quá lo lắng cho tôi nhưng không biết thể hiện như thế nào.
Đúng là vì bản thân bà trải qua tuổi thơ trong một gia đình không có tình yêu thương thực sự, nên bà cũng không biết làm thế nào để thể hiện tình yêu thương một cách chính xác.
Còn hành vi kỳ lạ bóp cổ tôi của mẹ.
Khi những cảm xúc tiêu cực bị dồn nén đến một mức độ nhất định, con người sẽ sinh bệnh.
Nhiều năm im lặng và chịu đựng đã khiến bà tan vỡ hoàn toàn.
Vì vậy, trong những lúc cảm xúc mất kiểm soát, bà sẽ mất bình tĩnh và có hành vi cực đoan, dẫn đến việc tự tử nhảy lầu.
Đây rõ ràng là dấu hiệu của bệnh tâm lý.
Tuy nhiên tôi chưa bao giờ nghe thấy lời “cầu cứu” của mẹ.
“Mẹ cô đã phải chịu khổ cả đời, lẽ ra bà ấy có thể ly hôn… Nói vậy, có lẽ cô chính là một khởi đầu cho giai đoạn đau khổ khác trong cuộc đời bà ấy.”
Tự giễu bản thân, tôi có chút chán nản.
“Nếu có thể, cô hy vọng bà sẽ không bị ràng buộc bởi cái mác ‘người làm mẹ’, bà nên tận hưởng cuộc sống của chính mình một cách trọn vẹn. Hãy chăm sóc tốt cho bản thân trước, sau đó mới quan tâm đến con gái.”
“Và… Cảm ơn mẹ đã bằng lòng làm mẹ của con.”
Bỗng dưng tôi thu lại vẻ thương cảm, cười tinh nghịch với Trần Thủy Thanh.
“Vừa rồi cô chỉ nói đùa thôi, kỹ thuật diễn xuất của cô thế nào?”
“Đứa nhỏ ngốc, đừng suy nghĩ linh tinh.”
“Làm sao có chuyện xuyên không được, cô đương nhiên là cô giáo Tiểu Khương tốt nhất thế giới!”
Tôi làm ra vẻ nhẹ nhàng, nhưng cô bé không cười cũng không hỏi thêm.
Trần Thủy Thanh im lặng hồi lâu, rồi chậm rãi nói:
“Cô nói đúng.”
“Tuy nhiên, cô giáo Tiểu Khương, em không nghĩ cô là khởi đầu cho những khổ cực của mẹ cô.”
Khi cô bé mỉm cười với tôi, trong mắt lấp lánh ánh sao.
“Cô là người mà mẹ cô đã sẵn sàng đối mặt với muôn vàn khó khăn để đón nhận, chắc chắn bà ấy cũng rất yêu thương cô.”
23
Để Trần Thủy Thanh thi cử thuận lợi, mỗi ngày tôi đều mua cho cô bé hai quả trứng gà và một chiếc bánh quẩy.
Tôi còn cố ý mua cho cô bé một chiếc quần đùi màu tím có in hình con số.
Cô bé hỏi tôi có ý gì.
Tôi giải thích:
“Lúc trước lúc cô thi, mẹ cô cũng làm vậy cho cô, có điều cô thấy nó thật quê mùa nên đã lén cởi ra trước khi thi.”
“Sau đó, cô chỉ làm theo một lần khi thi đại học, may mắn là kết quả thi rất tốt. Bây giờ, cô muốn truyền lại may mắn của mình cho em.”
“Quần đùi màu tím tượng trưng cho ‘rễ hành tím’, con số in trên đó là “Nike”, có nghĩa là thi cái gì cũng được điểm cao. Nike quá đắt, hiện tại cô mua không nổi, nên vẽ tạm cho em, coi như một điềm lành.”
Trần Thủy Thanh không hề ghét bỏ.
Nghe tôi nói xong, cô bé cười rạng rỡ hơn.
“Không cần, em thích nó.”
“Chờ em kiếm được tiền, em sẽ mua cho cô giáo Tiểu Khương.”
Tôi xoa đầu cô bé.
“Cô không cần Nike gì hết, em đừng lãng phí tiền.”
—
Con chỉ hy vọng mẹ có thể bình an và hạnh phúc suốt đời.
Kỳ thi của mẹ ngày càng đến gần.
Trái tim tôi cứ lơ lửng trên cao, vì kỳ thi đang đến gần mà càng thêm thấp thỏm.
Tôi tin rằng mình đã thay đổi số phận của mẹ.
Nhưng một ngày trước khi Trần Thủy Thanh thi, chuyện không may đã xảy ra.
24
Cả trong lẫn ngoài nhà họ Trần đều treo đầy những mảnh vải màu trắng chói mắt.
Trần Thủy Thanh đờ đẫn ngẩng đầu lên nhìn, như đang khó khăn chấp nhận sự thật rằng người thân của mình đã ra đi.
Tôi nắm chặt lấy tay cô bé:
“Đừng sợ, cô sẽ luôn ở cạnh em.”
Chúng tôi cùng nhau đi vào nhà.
Trong sân nhà họ Trần đứng đầy họ hàng thân thích, mọi người lớn tiếng bàn tán:
“Ôi, lão Trần này vậy mà bỏ lại cả gia đình cứ thế mà đi thật rồi, nhẫn tâm quá.”
“Bệnh này của ổng bất đắc kỳ tử lắm, nghe nói lúc ổng qua đời là đang ở ngoài đường, phải qua cả đêm mới có người phát hiện…”
Tôi nghe vậy thì lòng căng thẳng, vội bịt lỗ tai Trần Thủy Thanh lại.
“Đừng nghe mấy lời ngớ ngẩn của đám họ hàng này, họ thích nói quá lên thôi.”
Hàn Thư Anh nhanh chóng nhìn thấy chúng tôi.
Trong mắt bà ta hiện lên tia chán ghét, tuy nhiên vì có nhiều người thân thích xung quanh nên không thể không tỏ ra quan tâm:
“Con nhóc chết tiệt này, biết trở về rồi sao?”
“Có biết mẹ lo cho mày cỡ nào không?”
Trần Thủy Thanh không hề quan tâm đến lời nói của Hàn Thư Anh, cô bé đi thẳng đến trước di ảnh, quỳ rạp xuống đất.
Tôi tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc.
Hàn Thư Anh chặn tôi lại:
“Cô giáo Khương, bố của Trần Thủy Thanh mới qua đời, hiện tại đây là nhà của chúng tôi, nơi này không chào đón cô, mời cô cút đi!”
Tôi lười tranh cãi với Hàn Thư Anh.
Từ vị trí của mình, tôi nhìn thấy một bức ảnh đen trắng treo trên tường.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ông ngoại.
Ông đeo một cặp kính to gọng đen, trên mặt nở nụ cười ấm áp.
Trần Thủy Thanh quỳ trên mặt đất, từ túi áo lấy ra một tờ giấy.
Cô bé cố gắng vuốt phẳng những nếp gấp trên tờ giấy, như muốn đưa nó cho người trong ảnh xem.
Mắt Trần Thủy Thanh lấp lánh lệ:
“Bố, con còn chưa kịp báo tin tốt này cho bố, sao bố không đợi con chứ…”
Trần Thủy Thanh nghẹn ngào, duỗi tay ném tờ giấy thông báo vào chậu than.
Bỗng nhiên một bàn tay khác xuất hiện, giật lấy tờ giấy thông báo.
Hàn Thư Anh cười khẩy hỏi:
“Tin tốt gì vậy? Cho tao xem thử nào.”