Người Mẹ Trần Thanh Thuỷ Của Tôi
Chương 6
25
Hàn Thư Anh không biết chữ.
Bà ta thuận tay đưa tờ thông báo cho Trần Viêm biết chữ đứng bên cạnh, để hắn đọc cho bà ta nghe.
Đọc xong, Trần Viêm kinh ngạc:
“Chị, chị không phải là muốn thi phi công chứ?”
Vừa dứt lời, những người thân thích xung quanh đều chấn động.
“Cái gì? Con gái nhà lão Trần định thi phi công ư?”
“Con bé này thật gan dạ! Tương lai sẽ là phi công đại tài!”
Giữa những tiếng bàn tán xôn xao, nụ cười trên môi Hàn Thư Anh trở nên gượng gạo.
“Tiểu Thanh, chuyện lớn như vậy mà mày không nói một lời với mẹ à?”
Nói xong, bà ta nheo mắt nhìn tôi một cách hung hăng.
“Có phải do mày dụ dỗ con gái tao nên nó mới đi thi cái thứ phi công chó má kia không?”
Trần Thủy Thanh giật lấy tờ thông báo từ tay Trần Viêm.
“Chuyện này không liên quan đến cô giáo Khương, là quyết định của chính con.”
Hàn Thư Anh trừng mắt nhìn Trần Thủy Thanh.
Trong nháy mắt, nước mắt lăn dài trên má bà ta: “Tiểu Thanh, con ghét mẹ đến vậy ư, ghét đến mức muốn bỏ nhà đi sao?
“Công việc đó không phải dành cho phụ nữ, sao con không ngoan ngoãn nghỉ học, đi làm công nhân may vá trong xưởng?”
Trần Thủy Thanh lắc đầu:
“Không, con không muốn cuộc sống như vậy.”
Hai người giằng co một lúc, Hàn Thư Anh cúi mắt thở dài:
“Nếu con đã quyết tâm, mẹ cũng không cản nữa.”
“Tiểu Thanh, mẹ ủng hộ ước mơ của con.”
Tôi nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Hàn Thư Anh lại có thể tốt bụng như vậy sao?
Đúng như tôi nghĩ.
Hàn Thư Anh lại nói:
“Tuy nhiên, lúc còn sống bố con thương con nhất. Mẹ chỉ mong con có thể ở lại đêm nay tiễn biệt linh hồn bố con, để ông ấy có thể yên tâm ra đi.”
“Còn về chuyện thi cử, con muốn thi vào ngày mai thì cứ thi, mẹ tuyệt đối không ngăn cản.”
Không thể đồng ý!
Ý nghĩ này ngay lập tức hiện lên trong đầu tôi.
26
Nhưng Trần Thủy Thanh hiếu thảo như vậy, tôi nên dùng lý do gì để ngăn cản đây?
Tôi chưa kịp lên tiếng, Trần Thủy Thanh đã đáp:
“Dù mẹ không nói, con cũng sẽ làm.”
27
Buổi tối, Trần Thủy Thanh ngủ trên một chiếc giường nhỏ trong phòng thờ.
Cô bé nằm đó, ngủ rất say.
Tôi trốn ở một góc khuất cách đó không xa.
Từ vị trí của tôi, có thể nhìn rõ mọi thứ bên trong phòng thờ, đặc biệt là có thể quan sát xem có ai lẻn vào phòng thờ vào nửa đêm hay không.
Lời nói của Hàn Thư Anh cứ lởn vởn trong đầu tôi.
Tôi không tin rằng bà ta bỗng nhiên thay đổi tính nết, vì vậy, dù thế nào đi nữa, tôi vẫn sẽ không để Trần Thủy Thanh ở lại đây một mình.
Đêm nay, tôi không thể ngủ, không thể chợp mắt.
Trong lòng tôi thầm nguyện cầu.
Kiếp trước, Hàn Thư Anh đã cắn nát tai mẹ, còn chặt đứt một đốt ngón tay bà.
Tuyệt đối không thể để thảm kịch đó lặp lại.
Cứ thế, tôi trằn trọc suốt một đêm.
Cho đến khi mặt trời từ từ ló rạng một tia sáng nhỏ trên đường chân trời.
Lòng tôi mới tạm thời bình yên.
Lúc này, một bóng người xuất hiện.
28
Trần Viêm xách thứ gì đó trong tay, đi vào phòng thờ.
“Chị, tỉnh dậy đi.”
Tôi lim dim mắt vì buồn ngủ, chẳng nhìn rõ gì.
Chỉ thấy Trần Viêm vỗ vỗ Trần Thủy Thanh, lúc này tôi mới nhìn kỹ ra, trong tay hắn hình như là một cái cà mèn.
“Chị ăn gì trước đi, em ở đây thay chị.”
Theo ấn tượng của tôi, Trần Viêm ngoài việc là một gã to xác, còn là đồng lõa trong nhà này.
Mỗi lần bà ngoại mắng mỏ mẹ, Trần Viêm đều ngồi vắt chân lên bàn, hả hê nói:
“Trần Thủy Thanh, tao nói này, mày hèn nhát cả đời như vậy thì tồn tại để làm gì?”
“Nếu tao là mày, tao đã đi chết quách cho rồi.”
Lúc này, thái độ thay đổi của hắn khiến tôi khá bất ngờ.
Chẳng lẽ hắn thật sự bị tôi dọa sợ rồi?
Trần Thủy Thanh dụi mắt, ngồi dậy.
Cô bé không nhận lấy cái cà mèn mà Trần Viêm đưa.
Trần Viêm cũng không vội, đứng đó nói: “Chị vẫn còn giận em à?”
“Trước kia là do em không hiểu chuyện, chị đừng giận em nha.”
“Mẹ đối xử với chị không tốt, nhưng em đâu có làm gì sai đâu. Em cũng không thể can thiệp vào việc mẹ đối xử với chị như thế nào, chị đừng hận em mà.”
“Mà, chị này, chị giỏi thật đấy.”
Trần Thủy Thanh cho rằng Trần Viêm đang nói về việc thi phi công:
“Ngày mai mới thi, em khích lệ sớm vậy làm gì?”
“Em không nói về chuyện thi.”
Trần Viêm ngồi xuống mép giường nhỏ của cô bé, bỗng nhiên cười nhẹ.
“Bọn họ nói, bố đã lập di chúc từ sớm, để lại căn nhà duy nhất này cho chị.”
“Vậy còn chưa đủ giỏi sao, chị yêu dấu của em?”
29
Trần Viêm thở dài:
“Chị ơi, em không giỏi bằng chị, đầu óc em học hành không tốt, em cũng không thi đậu phi công được.”
“Chị xem, chị có tương lai rộng mở và tươi sáng như vậy, sao không thương em một chút?”
Trần Thủy Thanh cau mày, chờ đợi câu tiếp theo của hắn.
Cuối cùng Trần Viêm cũng nói ra mục đích chính:
“Chị, chị có thể nhường căn nhà này cho em không?”
“Tương lai em còn phải lấy vợ sinh con, chỗ cần dùng tiền chắc chắn nhiều hơn chị. Chị không muốn để em trai mình lang thang đầu đường xó chợ đâu nhỉ?”
Tôi thực sự lo lắng Trần Thủy Thanh sẽ mềm lòng.
Nhưng không hề.
Trần Thủy Thanh rất tỉnh táo.
“Trần Viêm, bố mới mất chưa đầy bảy ngày, mà mày đã vội vàng đến đây đòi chia tài sản rồi sao?”
“Mày có biết mình chỉ là học sinh cấp ba, không nên quan tâm đến những chuyện này hay không?
“Mày nghĩ mình xứng đáng được hưởng hết thảy chỉ vì là con trai à?”
“Bố để lại tài sản cho tao, mày đừng mơ tưởng, tao sẽ không nhường lại một xu nào!”
Trần Viêm bị mắng té tát, nhưng vẫn cố gắng níu kéo:
“Chị, nếu không thì chị hãy suy nghĩ lại…”
Trần Thủy Thanh quay lưng lại, không thèm nhìn hắn.
Lúc đó, trong mắt Trần Viêm lóe lên tia hung ác.
“Đã cho thể diện còn không biết điều, Trần Thủy Thanh, vậy mày đừng mong có tương lai tốt đẹp!”
Những lời nói của hắn khiến tôi nảy sinh một nghi ngờ.
Liệu có khả năng năm đó người cắn rách tai Trần Thủy Thanh thực chất là Trần Viêm?
Có thể do Hàn Thư Anh lo cho con trai, nên bà ta đã gánh chịu tội thay cho hắn.
Tôi vội vàng đứng dậy, chạy như bay về phía Trần Thủy Thanh.
Và quả nhiên, Trần Viêm quay qua bóp cổ Trần Thủy Thanh, há miệng định cắn xuống!
30
“Trần Viêm, mày điên rồi!”
Trần Thủy Thanh dùng hết sức lực để chống trả.
Tôi lao lên, tung một cú đá khiến Trần Viêm ngã lăn ra đất.
“Sao cô vẫn còn ở đây?”
Trần Viêm ngồi bệt trên sàn, nhìn thấy tôi, vẻ mặt hiện rõ sự sợ hãi.
“Mắc gì tao không thể ở đây. Mày là cái đồ to xác bốn chục tuổi đầu còn để mẹ giặt quần lót cho!”
Tôi tiến đến, tóm lấy cổ áo hắn, sau đó hung hăng tát hắn một cái.
Trần Viêm bị tát bất ngờ. Hắn không ngờ tôi sẽ ra tay, ôm mặt vừa xấu hổ vừa tức giận.
“Cô nói lung tung gì vậy, sao cô biết mẹ giặt quần lót cho tôi chứ!”
“Tao biết nhiều chuyện hơn mày tưởng đấy.”
Tôi khoanh tay nhìn hắn, châm chọc mỉa mai: “Tao còn biết năm lớp chín này mày đã quấy rối tình dục một bạn nữ, còn bị mời phụ huynh.”
“Có điều, Trần Viêm này, tao thật sự rất tò mò, mày học đâu ra cái chiêu nham hiểm như vậy chứ? Biết cắn đứt tai của chị gái, để chị không được đi thi nữa?”
“Là tao dạy.”
“Có vấn đề gì hả? Cô giáo Khương.”
Ngoài cửa, Hàn Thư Anh cầm một con dao phay xuất hiện.