Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

NGƯỜI RA ĐI ĐẦU KHÔNG NGOẢNH LẠI - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:19:24

4

 

Chuyến xa ngàn dặm, nên mang theo nhiều châu báu bên .

 

Ta dặn Tiêu Nguyệt gom hết những thứ thể mang một chỗ, dù cũng sẽ nữa, cứ để căn phòng sạch sẽ gọn gàng, như thể từng tồn tại.

 

"Tiểu thư, mấy thứ cũng thu dọn luôn ?" Tiêu Nguyệt ôm một chiếc rương lớn, cẩn thận hỏi.

 

Ta lật xem từng món. Đầu tiên đập mắt là một cặp diều hình chim uyên ương, sinh động như thật do đích Diên Tòng Sơ cho .

 

Năm đó, tiết Thượng Tỵ ngày mùng Ba tháng Ba, hai mỗi giữ một đầu dây diều, cùng tranh đua nghịch ngợm, khiến bao tiểu thư quý tộc cùng trang lứa ngưỡng mộ thôi.

 

Họ : "Dễ bảo vật vô giá, khó tìm lang quân si tình."

 

Vinh hoa phú quý với con cháu thế gia vốn chẳng hiếm lạ, điều hiếm chính là sẵn lòng dành thời gian, tâm sức để lấy lòng giai nhân.

 

"Không cần nữa, đây đều là trò trẻ con."

 

Món thứ hai là một chiếc lược gỗ đàn hương, lược khắc hoa văn quyển thảo và mây lành. Quyển thảo quấn quýt dây dưa, mây lành báo hiệu phú quý cát tường.

 

Hắn từng chải tóc cho , miệng thì thầm: "Một chải chải đến cùng, tóc xanh bạc đầu bên ."

 

Trước song cửa nhỏ, đang chải dung nhan… Chẳng qua chỉ là mây khói quá khứ.

 

"Cũng cần, đổi cho một chiếc lược ngà khảm vàng." Ta tiện tay vứt qua một bên. "Giờ lớn tuổi , càng thích vàng bạc châu báu hơn."

 

Món thứ ba là một chiếc quạt nan tre, mặt quạt khắc đôi nhạn trời.

 

Diên Tòng Sơ từng , mất nhiều thời gian để vẽ và khắc, đến mức mài rách tay, mắt cũng mờ .

 

"Nhạn trời là loài chim chung thủy, cả đời chỉ nhận một bạn đời duy nhất…"

"Cũng thu dọn luôn ."

 

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓

 

"Tất cả đem cất hết, tùy tiện vứt kho là ."

 

Tiêu Nguyệt nhận lệnh rời , nhưng đầy một khắc , nàng ôm rương về, mặt lộ vẻ khó xử.

 

Phía còn Diên Tòng Sơ, sắc mặt lạnh lẽo, khí thế bức . Xem may chạm mặt .

 

"Lục Uyên, đây là ý gì?"

 

Hắn chỉ chiếc rương, giọng phần bực bội:

 

"Giờ nàng đang giận dỗi với vì Thủy Phù ? chính nàng đồng ý mà. Ta thật ngờ nàng là kẻ mặt một kiểu, lưng một kiểu. Ta phí bao nhiêu tâm tư những thứ cho nàng, đúng là uổng công vô ích."

 

Thấy giận đến thế, thấy buồn , vẫn giữ nguyên ý mà dối gạt: "Sao thế tử nghĩ ? Ta chỉ dọn dẹp phòng ốc cho rộng rãi để chuẩn hôn sự mà thôi."

 

Sắc mặt Diên Tòng Sơ u ám, ánh mắt càng lúc càng trầm: "Lục Uyên, nàng xem là kẻ ngốc ? Trước đây nàng bao giờ gọi là 'thế tử'."

 

Phải , chỉ gọi là Tòng Sơ ca ca.

 

Ta cụp mắt gì, nhưng vẫn từng bước ép sát: "A Uyên, nàng gọi một tiếng 'ca ca', chuyện hôm nay xem như bản sai. Từ nay về , nàng gì, đều chiều theo."

 

Hắn nắm chặt đôi tay , siết đến hằn vết đỏ, đau.

 

Ta lạnh nhạt thẳng mắt , nhất quyết mở miệng.

 

lúc , giọng Trần Thủy Phù vang lên ngoài cửa:

 

"Tòng Sơ ca ca, ở đó ? Vừa ngủ trưa mơ thấy ác mộng, tỉnh dậy thấy , trong lòng hoảng sợ quá."

 

Hắn thoáng sững sờ, như thể bừng tỉnh, liền buông tay , vội vàng tìm Trần Thủy Phù.

Trước khi rời , còn lạnh lùng đầu buông một câu: "Nàng cũng , khối ."

 

Từ ngày đó, còn đặt chân viện của dù chỉ một

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-ra-di-dau-khong-ngoanh-lai/chuong-3.html.]

 

Thế cũng . Cái Tết cuối cùng ở Hầu phủ, sống yên mà hưởng trọn những ngày .

 

---

5

 

dường như hai họ nhất quyết để như ý.

 

Ngày tiểu niên Hai mươi ba tháng Chạp, cũng là ngày cúng Táo quân, cắt hoa dán cửa sổ.

 

Ta chia giấy đỏ cho các viện từ hôm , dặn họ tự cắt và dán lên cửa, thêm phần rực rỡ cho ngày Tết.

 

Buổi trưa, nổi lửa trong phòng, bắt đầu kẹo mạch nha. Bỗng nha từ viện Phù Dung đến, tay ôm một xấp giấy cắt hoa:

 

"Lục cô nương, đây là thế tử và tiểu thư nhà chúng cùng cắt. Hai nhanh tay hơn nên nhiều. Tiểu thư sợ một cô nương kịp, viện thiếu, nên cố ý mang đến cho cô nương đây."

 

Không hiểu , bỗng nhớ đến một câu thơ: "Hoa ấm qua song đón xuân sang, chỉ dành riêng đóa oanh oanh đậu."

 

Hai họ, đầu kề bên đầu, cùng trò chuyện bên cửa sổ phía tây, chắc hẳn là vô lời thắm thiết dịu dàng.

 

Chuyện , ngày Diên Tòng Sơ cũng từng cùng . Chỉ là bây giờ, kề bên đổi .

 

Tay nhanh tay chậm gì chứ, chẳng qua là khoe khoang. Giờ cả phủ ai ai cũng thế tử yêu thương Trần Thủy Phù, đến mức loại mèo chó nào cũng dám đến giẫm đạp lên thể diện của .

 

"Tiêu Nguyệt, dẫn ả xuống , quỳ ngoài hành lang một canh giờ."

 

Nha giận dữ: "Ta là nha của tiểu thư nhà , ngươi lấy tư cách gì mà phạt ?"

 

Ta chỉ chăm chú lửa trong lò, gì.

 

Tiêu Nguyệt mặt lạnh lùng đáp: "Chủ tử nhà ngươi đưa ngươi phủ, thì nên hiểu ai nắm quyền quản gia. Không thông báo tự ý xông , đương nhiên đáng phạt."

 

Nha quỳ ngoài hành lang, lóc thút thít, khiến phát bực.

 

Ta cầm đũa quấy mạnh kẹo mạch nha trong nồi, để Táo quân ăn xong ngọt miệng, lên trời bẩm báo điều lành, hộ nhân gian nhiều lời .

 

Cầu mong cha và năm tới bình an thuận lợi, cầu mong biên cương yên , bách tính còn chịu cảnh đói rét.

 

Đang bận rộn, Diên Tòng Sơ đến, phía còn Trần Thủy Phù. Sắc mặt vui, e là đến để truy cứu tội .

 

"Lục Uyên, Phù nhi lòng mang hoa dán cửa cho nàng, cớ nàng giữ nha của nàng ?"

 

Nhìn thấy kẹo mạch nha vàng óng trong nồi, giọng đầy chế giễu: "Sao thế? Lại định lấy chút trò vặt để lấy lòng ?

 

"Hôm nay Phù nhi chuẩn hết , thấy kẹo do nàng hương vị đặc biệt thơm ngọt, nàng cần tốn công nữa ."

 

Ta ngẩng đầu lên: “Ngươi nghĩ nhiều , đây là để cúng Táo quân và cúng dì ."

 

" nếu ngươi cũng giống của Thủy Phù, thì cũng thể mang cúng luôn."

 

Diên Tòng Sơ nghẹn lời, Trần Thủy Phù rưng rưng nước mắt: "A Uyên, vốn ý , cớ cứ chọc nỗi đau của ?"

 

"Là sơ ý, dặn dò cẩn thận, để họ mang đến mấy mẫu cắt giao cổ uyên ương, long phượng trình tường. Hai ngày nay và Tòng Sơ ca ca bất hòa, hẳn là sẽ thấy khó chịu. dù là của , cũng nên cay nghiệt như ."

 

Ta lúc mới cầm xấp giấy cắt lên xem. Đều là những hình đôi lứa sánh vai, ít còn cắt cả chữ Thiên tác chi hợp, Vĩnh kết đồng tâm.

 

"Ừm, cắt cũng đấy." Ta hời hợt khen một câu, thẳng tay ném hết lò. "Vừa giúp kẹo mạch nha của thêm lửa."

 

"A Uyên, trở nên như ? Thật quá đáng, sống nữa."

 

Trần Thủy Phù lóc bỏ chạy. Diên Tòng Sơ vội vàng đuổi theo, khi còn hung hăng lườm một cái:

 

"Lục Uyên, nếu Phù nhi mệnh hệ gì, nhất định tha cho nàng!"

 

Lời còn lạnh lẽo hơn cả gió rét tháng Chạp.

 

Loading...