Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

NGƯỜI RA ĐI ĐẦU KHÔNG NGOẢNH LẠI - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:19:25

6

 

Trần Thủy Phù thì thể xảy chuyện gì chứ?  

 

Sau khi góa chồng, dù là thủ tiết tái giá, nàng đều khó lòng cuộc sống dễ dàng.  Giờ bám thế tử của Hầu phủ, nàng nào nỡ c.h.ế.t ?  

 

Tối đó, Diên Tòng Sơ đến tìm , dường như uống say.  

 

"A Uyên, nàng sống trong Hầu phủ nhiều năm như , sớm khắc lên dấu ấn thuộc về . Nàng nghĩ xem, ngoài , trong kinh thành còn ai dám cưới nàng nữa?"

 

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓

"Vậy nàng cứ chịu an phận?"  

 

Ta tự hỏi, bản an phận đến thế vẫn đủ ư? 

Chưa từng trêu chọc ai, nhưng vẫn chê trách là an phận.  

 

Ta nhớ thảo nguyên, nhớ cha .  

 

Nếu vì dì, nếu sự dịu dàng săn sóc của mê hoặc, hẳn cưỡi ngựa đồng cỏ, tự do tự tại.  Chứ nhốt trong bốn bức tường viện .  

 

Thấy gì, bắt đầu kể chuyện.  Nào là Nga Hoàng, Nữ Anh; Phi Yến, Hợp Đức; nào là Đại Chu hậu, Tiểu Chu hậu...  Nói , đều là chuyện hai chị em cùng chung một chồng.  

 

Ta thật ngờ, thì ngày ngày vùi trong thư phòng là để học mấy thứ .  

 

Hắn còn tiếp tục thuyết phục: "A Uyên, nàng hiểu, đa tình chắc là vô tình, chỉ đang noi theo xưa mà thôi.”

 

"Ta yêu thương hai như , chỉ là Phù nhi sống . Giờ nàng cũng để bụng chuyện nàng bên cạnh, nàng nhường nhịn nàng một chút, ?"

 

Nói bậy, đa tình mới chính là vô tình. Những kẻ đa tình, phần lớn chỉ chiếm hết điều , chẳng bao giờ quan tâm đến sự hy sinh đau đớn của khác.  

 

Hắn nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của , nửa như khẩn cầu, nửa như cảnh cáo:  "A Uyên, nếu nàng chịu an phận một chút, chúng đều thể sống những ngày tháng . Sang năm chúng thành , khi đó Phù nhi sẽ thêm hương sắc cho , còn nàng thì gảy đàn phụ họa bên cạnh.”  

 

"Thế chẳng vui vẻ ? Chẳng lẽ nàng hướng tới cuộc sống như ?"

 

Hoàn .  

 

Dùng hai nữ nhân để thỏa mãn giấc mộng tam thê tứ của , thể thấy điều gì từ đó?  

 

Ta nhạt: "Nàng sống , nhưng đó là của ? Còn những ngày mà ngươi , rốt cuộc lợi gì từ đó?"  

 

Thấy chút d.a.o động, nhướn mày, giọng lạnh lùng:  "Nàng thành thế , tất cả đều do nàng. Nếu nàng, cưới nàng từ lâu, nàng cũng chẳng sớm thành góa phụ, đời khinh khi. Dù nàng bao giờ trách nàng, nhưng đây là tội mà nàng cần chuộc ."  

 

ngay từ đầu, nào ý định lấy ?  Ta chỉ coi là ca ca, chính từng bước tiếp cận, từng bước dụ dỗ .  

 

Cũng chính chủ động với dì về chuyện hôn sự giữa hai chúng .  Ta chọn hiểu rõ, chọn vì tin tấm chân tình của .  

 

hóa , tất cả đều là giả dối. Ta chẳng qua chỉ là kẻ dư thừa giữa và Trần Thủy Phù.  

 

Dạo gần đây, thường nhớ chuyện năm xưa.  Khi đó, Trần Thủy Phù luôn khuyến khích :  "A Uyên, , nữ nhân chúng lấy chồng chọn quan tâm chăm sóc. Ta thấy Tòng Sơ ca ca là , xem, quan tâm đến thế."  

 

"Muội xem, nào tặng đồ cũng là một đôi, đến còn thơm lây. Đây gọi là ‘ái ốc cập ô’*." 

 

*Yêu nhà mà yêu cả quạ đậu nóc nhà – Ý chỉ yêu ai đó thì sẽ yêu cả những thứ liên quan đến đó.*  

 

Nực , giờ mới nhận , rốt cuộc ai mới là "ốc", ai mới là "ô".  

 

Ta cũng nàng đang toan tính điều gì, mà thể những lời giả dối đến

 

---

 

Hôm đó tan rã trong vui, đó Diên Tòng Sơ còn đến tìm gây chuyện nữa.  

 

Ta dẫn trong viện quét dọn, tắm rửa trai giới, còn tự tay hấp nhiều bánh gạo và điểm tâm.  

 

Cuộc sống cũng xem như tự tại, trọn vẹn.   

 

Người lớn trong phủ đều , khuất ba năm mới đầu thai. Ta để dì thấy sống vui vẻ, an , để bà yên lòng.  

 

Sáng sớm đêm giao thừa, sai quản gia chuẩn câu đối xuân và treo đèn lồng khắp các viện.  

 

Đến trưa, xem xét một lượt.  Các viện khác đều treo những câu đối chúc Tết như "Mây lành ba ngàn trượng, gió xuân suốt mười hai canh", khí thế cát tường.  

 

Chỉ Phù Dung viện là khác biệt. Giấy đỏ rắc vàng, mực vàng lấp lánh, nét chữ của Yến Tòng Sơ cứng cáp hữu lực:  "Mặt trời rực rỡ soi loan giá, mây lành che chở áo cưới loan"  

 

Cứ như một đôi câu đối dùng cho ngày cưới. Ta một chút, nhạt rời .  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-ra-di-dau-khong-ngoanh-lai/chuong-4.html.]

 

---  

 

"A Uyên."

 

Giọng của Trần Thủy Phù vang lên từ lưng.  Ta đầu, thấy nàng đến, nụ rạng rỡ nơi khóe mắt chân mày.  

 

Đứng mặt , nàng xoay một vòng.  Chiếc váy đỏ thêu kim tuyến dài mười hai tấm xòe , vẽ thành một đường cong trọn vẹn.  

 

"Y phục đón năm mới của may xong ? Đây là bộ Tòng Sơ ca ca đặt ở Cẩm Thường Các từ lâu, khó cho vẫn nhớ rõ đo của .” 

 

"Huynh còn , năm mười bốn tuổi, đêm Thượng Nguyên từng mặc một bộ như thế , cảm thấy nên đặt may một bộ y hệt. Muội thấy giống ?"

 

Ta khẽ kéo khóe môi:  "Quả thật vài phần giống.” 

 

"Chỉ là… các đều quên mất một thứ.”  

 

Nàng vô tội chớp mắt: "Thứ gì cơ?"  

 

Ta thuận tay lấy một đóa hoa vải trắng từ tay nha , còn kịp nhuộm sơn đỏ, cài lên tóc nàng .  "Các quên mất rằng… ngươi vẫn đang trong tang kỳ."  

 

Tang kỳ cần trang nghiêm, tiết chế, mặc đồ giản dị, tránh xa hỷ sự.  Lễ nghi cần , nàng chẳng tuân thủ cái nào.  

 

Sắc mặt nàng cứng đờ, còn trắng hơn cả tuyết, đôi mắt ngân ngấn nước, cứ như thật sự ức h.i.ế.p nàng .  

 

Chỉ tiếc rằng, hôm nay nàng khán giả.  

 

---  

 

Trời chạng vạng, mặt trời lặn, ánh trăng dần lên.  

 

Đêm giao thừa, Hầu gia sớm triệu tập trong phủ đến Vinh Hỉ Đường sum họp.  Chỉ Trần Thủy Phù là đến muộn.  

 

Một áo trắng như tuyết.  

 

Hầu gia thấy nàng ăn mặc như , nhíu mày, nhưng gì thêm.  

 

Ngược , Diên Tòng Sơ từ ánh mắt nàng ủy khuất và bất đắc dĩ.  Hắn hỏi nàng mặc bộ y phục lộng lẫy mà chuẩn từ sớm.  

 

"Không cố ý trái ý của Tòng Sơ ca ca," nàng liếc , cúi đầu nghẹn ngào:  "Là chiều nay A Uyên đặc biệt đến viện nhắc nhở rằng… vẫn đang trong tang kỳ, nên mặc giản dị một chút."

 

Hắn lập tức sang , ánh mắt lạnh lẽo:  "Chỉ ở trong nhà tùy ý một ngày mà thôi, nàng cũng thể thông cảm ? Tại nàng cứ hết đến khác ức h.i.ế.p nàng ?"  

 

Ta để ý đến , chỉ sang Hầu gia: "Dì mất đầy ba năm, A Uyên vẫn mặc đồ tang mỗi ngày."  

 

Hầu gia đỡ trán, với Diên Tòng Sơ:  "A Uyên sai. Bằng hữu của con mới góa đầy trăm ngày, ngày đoàn viên thế e rằng càng thêm đau lòng, để nàng về viện ." 

 

Diên Tòng Sơ nghiến răng, thái dương giật giật, nhưng cũng đành nhịn xuống cơn giận:  "Phụ !"  

 

"Đi ." Hầu gia phất tay.  

 

Trần Thủy Phù giữ vẻ mặt, đỏ mắt rưng rưng rời .  

 

Bị Hầu gia áp chế, Diên Tòng Sơ cũng dám đuổi theo.  

 

Hắn ghé sát tai , nghiến răng nghiến lợi:   "Lục Uyên, nàng còn thành ghen tuông như , thể cưới nàng. Nhân lúc còn dung túng, nàng nhất nên xin Phù nhi, bằng … hậu quả tự gánh lấy."

 

Ta chậm rãi nhai kỹ miếng thức ăn trong miệng, lấy khăn tay thấm nhẹ môi, nhàn nhạt : "Cho dù từ hôn, cũng là từ."

 

Hắn lạnh lùng hừ một tiếng: "Kiếp nàng đừng mơ."  

 

Cơm ăn xong, vội vàng đến Phù Dung viện.  

 

Ta một trong phòng thức trọn đêm giao thừa.  

 

Nhớ những năm , khi dì còn sống, chúng cùng đốt pháo, chơi bài, náo nhiệt suốt đêm đến canh năm.  

 

"Cắt giấy đỏ, tỉa giấy xanh, thêm nến bên song, đêm ngủ đến sáng, tiếng rộn ràng, chim oanh chào xuân. Gió đông khẽ lay tàn năm cũ, đừng để thời gian trôi mất..."

 

Khi đó, Diên Tòng Sơ luôn nhường , riêng đêm giao thừa thể thắng hơn chục thỏi vàng.  

 

Hắn :  "Niềm vui tận, đừng vội hạ chén.”  

 

"A Uyên, về mỗi năm chúng đều sẽ đón giao thừa bên ."  

 

Bây giờ, dì còn nữa. Hắn cũng cần ở bên , đối với nữa .

Loading...