NGƯỜI RA ĐI ĐẦU KHÔNG NGOẢNH LẠI - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:19:28
10
Lễ hoa đăng ngày Tết nguyên tiêu.
Nhạn Môn Quan nơi biên cương xa xôi, dân cư thưa thớt, cảnh phồn hoa như đêm nay, về e rằng khó mà thấy .
Ta đưa Tiêu Nguyệt phố, đúng lúc , Diên Tòng Sơ đang đỡ Trần Thủy Phù lên xe ngựa.
Thấy đến, trong mắt thoáng qua vẻ lúng túng: "A Uyên, mấy ngày qua Phù nhi chịu nhiều ấm ức, tối nay thể đưa cùng, xin nhé."
Thì , trong lòng cho rằng chỉ mong mỏi quấn quýt bên bọn họ.
Trần Thủy Phù cũng xin , nhưng nụ tràn đầy châm chọc.
"Thế tử nghĩ nhiều , ý cùng hai ."
"A Uyên."
Diên Tòng Sơ gọi .
Ta chẳng buồn đầu, thẳng bước lên xe ngựa.
Tối nay lệnh giới nghiêm, đèn hoa lên, cả thành trì như rơi dải ngân hà lấp lánh.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Hai bên đường tràn ngập các loại đèn hoa nào là thỏ ngọc đuổi trăng, nào là long phượng trình tường… ánh nến chập chờn, hư ảo mơ hồ.
Pháo hoa b.ắ.n vút lên cao, bùng nổ giữa trời đêm, hoặc như hoa nở rực rỡ, hoặc tựa thác bạc đổ xuống từ trung.
Ta mua một chiếc đèn hoa sen. Tương truyền rằng, nếu thả đèn sen xuống sông đêm Thượng Nguyên, điều ước sẽ trở thành hiện thực.
Ta nâng niu đặt chiếc đèn xuống mặt nước, khẽ vẩy tay đẩy nó trôi .
Xoay , ngờ thấy Diên Tòng Sơ và Trần Thủy Phù gần đó, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Hắn mỉm hỏi: “Phù nhi, nàng điều ước gì ?"
"Thiếp cùng Tòng Sơ ca ca, một đời một kiếp, chỉ hai ." Trần Thủy Phù kiên định đáp.
Nghe , thoáng do dự.
Trần Thủy Phù bĩu môi, tỏ vẻ vui: "Huynh chỉ thích một chẳng qua cũng là lừa gạt, ?"
Hắn im lặng thật lâu, thấp giọng: "Xin , Phù nhi, chỉ điều thể hứa với nàng."
Hai đang tranh cãi, Diên Tòng Sơ chợt liếc thấy . Trần Thủy Phù cũng theo ánh mắt , lập tức mật khoác lấy tay , cứ như cuộc tranh chấp ban nãy chỉ là ảo giác.
Nàng hỏi : "A Uyên, điều ước gì ?
Ta và Tòng Sơ ca ca sẽ cố gắng giúp thực hiện."
Ta khẽ cong môi : "Điều ước của chính là mong hai thành đôi. Ta sẽ rời khỏi cái nơi quỷ quái , để bao giờ thấy cặp cẩu nam nữ các nữa."
Sự chán ghét trong mắt rõ ràng đến mức khiến Diên Tòng Sơ sững sờ.
Ta xoay rời . Hắn định đuổi theo, nhưng Trần Thủy Phù giữ .
Nàng rưng rưng nước mắt: "Tòng Sơ ca ca, vì nàng mà bỏ rơi một nữa ?"
---
11
Hành trang của sớm thu dọn xong, sáng nay thể khởi hành ngay.
Giờ Mão, đẩy cửa viện, bên ngoài một như pho tượng băng, chính là Diên Tòng Sơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-ra-di-dau-khong-ngoanh-lai/chuong-6.html.]
Tuyết phủ đầy mái tóc và bờ vai , hàng mi dài cũng đọng một lớp sương mỏng.
“Đứng trong tuyết để tỏ lòng thành ?” Ta nhạt. " chẳng gì để dạy ngươi cả."
Hắn giận, chỉ nhẹ giọng : "Hôm qua trở về, cố ý hỏi quản gia. Nàng gần đây trả nhiều đồ khố viện, còn chuẩn ít tư trang.”
"A Uyên, nàng thực sự ?"
Ta khẽ gật đầu.
"Vậy khi nào nàng trở về? Ta đợi nàng thành ."
Ta đưa thư từ hôn nhét lòng .
"Ba năm, năm năm cũng về, càng thành ."
Hắn cầm lá thư, từng chữ từng câu đều rõ ràng, ánh mắt nóng rực như thiêu rụi tờ giấy mỏng manh .
【Quân , nhân duyên vốn do trời định, song suy ngẫm hồi lâu, tự thấy khó thể trọn lời hẹn bạch đầu. Nay thư , nguyện giải trừ hôn ước giữa hai nhà, mỗi tự tìm nhân duyên lành, từ đây chia biệt, mỗi một ngả.】
Góc trái lá thư còn dấu ấn của Hầu gia.
Ánh mắt tràn đầy thể tin nổi.
"A Uyên, rõ ràng trong lòng nàng , tại đối xử với như ?"
Ta khẽ : "Trước đây từng . từ nay về , sẽ còn nữa."
"Là vì Trần Thủy Phù ? Giờ lập tức đưa nàng , nàng ở ?" Giọng chút khẩn cầu, vẫn từ bỏ.
nếu để , ngày tháng vẫn sẽ oán trách chia rẽ uyên ương, phá hủy nhân duyên của .
Nam nhân đa tình bạc tình như , mãi mãi chỉ ghi nhớ mà . Cho dù năm tháng xoay vần, tình cảm của những bên cạnh cũng chẳng thể động lòng.
Ta thẳng mắt , nghiêm túc : "Không liên quan đến ai khác. Ta chỉ là... cần ngươi nữa."
Dứt lời, bước lên xe ngựa, thẳng về phía Tây.
Bánh xe lăn đều, cuốn theo cả những chuyện cũ hồng trần.
Phong cảnh bên đường càng lúc càng hoang vu, nhưng cũng càng thêm rộng mở, khiến lòng cũng dần dần nhẹ nhõm.
Mất hai tháng mới đến Nhạn Môn Quan, phụ nhận tin, sớm sai đến đón.
Nhìn thấy , nam nhân luôn kiên cường suýt nữa rơi lệ.
"Là của phụ , nên đưa con kinh thành, để con chịu tổn thương vô ích."
Hẳn là ông đôi chút.
Ta phất tay: "Không , nữ nhi sớm buông bỏ ."
"Trong quân doanh ít nam nhi , phụ sẽ tìm cho con một xứng đáng."
Ta suy nghĩ một lát, lắc đầu: "Gả chồng cũng chẳng gì ."
"Nữ nhi rốt cuộc cũng một gia đình, mấy dịp lễ tết, một thì cô đơn lắm." Phụ phản bác.
Ta nhẹ, ung dung đáp: " nếu lấy chồng, sẽ lo toan gia sự, phụng dưỡng cha chồng, thấu hiểu chồng, chăm sóc con cái, tiếp đón hữu… So với những vất vả , con thà sống cô độc tự do còn hơn.”
"Nếu gặp tâm đầu ý hợp, tất nhiên con sẽ cam tâm tình nguyện. nếu chẳng may lấy kẻ bội bạc, thì thật sự quá thiệt thòi. Vậy nên, cứ để con từ từ chọn lựa."
Một hồi lý lẽ khiến phụ á khẩu nên lời.