Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Nguyễn Ngọc Thập Hoài

Chương 1



1

Sau khi bố mẹ đồng ý cho tôi nuôi một con mèo, tôi đến nhà bạn thân Khương Đào để tám chuyện.

Khương Đào hỏi: “Thực sự là đồng ý?”

Tôi gật đầu và nghĩ lại cảnh tượng lúc đó.

Mẹ tôi vẻ mặt nham hiểm:

“Chết tiệt, đời này phiền nhất là mấy thứ lông lá, mẹ phải tìm cách nhổ hết đi.”

Bố tôi cười một cách tàn nhẫn:

“Hồi nhỏ bố đã quen với khó khăn nên không thể nhìn thấy nó vô tư quá nên bố phải đá đổ cái bát cứt của nó, không, đó là bát đựng thức ăn của nó. Để nó thấy được sự nguy hiểm của xã hội.”

Tôi mím môi nói thêm một cách uyển chuyển: “Có thể xem như đây là một cách chào đón độc đáo.”

Khương Đào không để ý tới con mèo đang ở đó, cô ấy gật đầu và ghé vào tai tôi thần bí nói: “Tớ cho cậu xem thứ này rất hay ho.”

Cô ấy lấy điện thoại ra và bấm.

Tôi nhìn kỹ hơn, mặt tôi lập tức đỏ bừng: “Đào Đào! Tại sao cậu lại cho tớ xem cái này!”

Khương Đào bình tĩnh nói: ” Tớ là đang cho cậu xem người chồng 2D của tớ”

Tôi đỏ mặt và mất kiểm soát.

“Sao không mặc quần áo cho hắn!”

Khương Đào cau mày: “Hắn mặc quần áo thì có gì hay ho?”

Tôi : “…”

“Vấn đề không phải ở đó, hãy nhìn đôi tai mèo trên đầu hắn, chẳng phải cậu đã nói với tớ rằng bức tranh cậu vẽ có chủ đề về mèo sao? Tớ ở đây để truyền cảm hứng cho cậu. ”

Nói xong, cô ấy chạm vào cằm và tự nhủ: “Chậc chậc, chàng trai tai mèo gợi cảm, tớ là muốn cậu có thể vẽ nhiều hơn nữa, hơn chục tư thế trong một đêm…”

Mặt tôi càng đỏ hơn, vội vàng ngắt lời cô ấy: Đào Đào! Tớ vẽ là tranh minh họa, chủ đề ấm áp và chữa lành, cho nhiều bạn nhỏ xem. Chứ không phải là loại tranh như cậu nghĩ.”

Khương Đào gật đầu: “Vậy khi nào cậu sẽ vẽ cho tớ thứ gì đó mà người lớn sẽ thích xem?”

Tôi: “…”

2

Đêm đó, tôi có một giấc mơ.

Trong giấc mơ, một anh chàng tuấn tú có đôi tai mèo đã khống chế tôi, nắm lấy tay tôi, đưa tay tôi chạm vào cái đuôi trên người hắn, cúi đầu thì thầm vào tai tôi: “Chạm vào…”

Ngày hôm sau, tôi mở mắt và tỉnh dậy.

Tôi lấy mu bàn tay sờ sờ hai má còn nóng, mím môi.

Sao tôi có thể có một giấc mơ đáng xấu hổ như vậy…

Tôi đứng dậy ra khỏi giường và nhìn thấy một bóng dáng màu trắng bên cửa sổ.

Là Tiểu Quai.

Nó cuộn tròn tắm nắng, có lẽ nó nhận thấy ánh mắt của tôi nên ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Tôi choáng váng tại chỗ.

Con mèo của tôi có một đôi mắt cực kỳ đẹp.

Một bên mắt có màu xanh sẫm và bên còn lại có màu xanh đậm.

Chàng trai tai mèo đã quyến rũ tôi trong giấc mơ và không ngừng hành động khêu gợi…

Cũng có điểm tương tự đó.

3

Tôi có việc phải đi tới chỗ nhà xuất bản một chuyến.

“Tiểu Quai, chị phải ra ngoài một chuyến, ở nhà phải nghe lời nha.”

Tôi cúi người hôn lên đầu mèo với bộ lông xù, cong môi nói: “Trở về thưởng cho em con cá khô.”

Lúc gần đi còn không quên dặn dò mẹ tôi: “Mẹ, con đóng cửa phòng rồi, mẹ yên tâm, Tiểu Quai sẽ không ra ngoài chạy loạn đâu.”

Vài giờ nữa.

Về nhà tôi nhìn một người một mèo trên sô pha rơi vào trầm mặc.

“Mẹ, Tiểu Quai nó không phải……”

Mẹ tôi liếc tôi một cái: “Mẹ thả ra.”

Tôi: “…?”

Mẹ tôi hừ lạnh một tiếng: “Lão già kia ra ngoài câu cá, không ai nghe mẹ hát, nên mẹ thả ra.”

Mẹ tôi rũ mắt liếc con mèo trắng đang nằm trên sô pha thần sắc uể oải, bĩu môi mất tự nhiên nói: “Tiểu súc sinh này vẫn có chút hữu dụng, cái khác không nói nhưng so với bố con có phẩm vị hơn nhiều.”

Bà ấy hồi tưởng một chút, rõ ràng rất vui nhưng lại ra vẻ lãnh đạm nói:

“Lão già kia ngồi không yên mười phút, tiểu súc sinh này từ vừa rồi vẫn ngồi đến bây giờ, chắc là bị âm thanh tự nhiên của mẹ mê hoặc.”

Tôi nhìn mẹ tôi khóe miệng bất giác giương lên, lại nhìn vẻ mặt quyến luyến Tiểu Quai của bà ấy.

Tôi: “……”

Sau khi bố tôi đi câu cá về, mẹ tôi lại nhắc lại chuyện này một lần nữa.

Lúc nói chuyện này giọng mẹ tôi nhẹ nhàng, đuôi mắt đuôi lông mày đều hiện lên vẻ đắc ý.

“Có một vài kiểu người, rõ ràng mình thưởng thức không được, còn cảm thấy tôi hát khó nghe.”

Bà ấy dừng một chút, nhìn thùng nước chỉ có vài con cá nhỏ của bố tôi, tức giận nói: “Mỗi lần tôi vừa hát liền lấy cớ đi ra ngoài câu cá, câu được mấy con cá tí ti kia là muốn chọc cười tôi sao?”

Mẹ tôi liếc mắt một cái, không khách khí nói: “Không bỏ nấu để ăn. ”

Tâm tình mẹ tôi không tệ, hiển nhiên chủ động sờ sờ lông Tiểu Quai, cười nhạo nói:

“Vật nhỏ này tùy tiện thả đuôi xuống nước còn câu nhiều hơn cá ông câu được. ”

Bố tôi lắc đầu tranh luận:

“Bà nói như vậy là không đúng, câu cá này không chỉ xem kỹ thuật còn phải xem vận khí.”

“Bà là không biết, có một thằng nhóc còn không câu được con nào, chỉ có thể ra về tay không….”

Bố tôi sờ cằm rơi vào trầm tư.

“Nhắc mới nhớ, đã lâu rồi tôi không gặp cậu ta. Chậc chậc…”

Chẳng biết tại sao, vốn đang nằm uể oải ở trên sô pha, lỗ tai Tiểu Quai hiển nhiên vểnh lên nhìn tới.

Đêm đó, tôi lại có một giấc mơ kỳ lạ.

Vẫn là thiếu niên có tai mèo lần trước.

Hắn rũ tai mèo, giọng nói u oán: “Giọng của dì quả thực…”

Hắn thở dài, nắm lấy tay tôi đặt lên đôi tai mèo phấn nộn kia, giọng điệu làm nũng:

“Lỗ tai đau quá, muốn được xoa…”

Cuối cùng, tôi chỉ có thể trong chốc lát sờ đôi tai mèo mềm mại kia, chốc lát lại nắm cái đuôi lông xù kia, nghe hắn ở bên tai tôi lặp đi lặp lại tên của tôi hết lần này đến lần khác.

Tôi chìm sâu trong giấc mộng mê loạn này, chỉ cảm thấy xúc cảm mềm mại ấm áp của tay, chân thật đến đáng sợ…

4

Mấy ngày sau, Khương Đào đến nhà tôi chơi và tôi nói cho cô ấy nghe mấy chuyện kì lạ.

“Đào Đào, tớ không biết gần đây xảy ra chuyện gì, tớ cứ mơ thấy những giấc mơ kì lạ…”

Sau khi Khương Đào nghe xong, cô ấy kết luận:

“Tiểu bại hoại, cậu thật hư.”

Tôi: “…”

Tôi giơ nắm đấm đánh vào ngực Khương Đào: “Đào Đào! Tớ không có! Đừng nói nhảm. …”

Khương Đào nắm lấy cổ tay tôi, cười gian xảo: “Tiểu mỹ nhân Nguyễn Du, em thật xinh đẹp…”

Rồi cô ấy lại gần tôi, cô ấy hít một hơi thật sâu vào cổ rồi nói như say: “Ước mơ đó của cậu vẫn quá tầm thường. Nếu tớ là đàn ông, tớ sẽ bắt nạt cậu như thế này.. .”

“Đào Đào!”

Sau khi đùa giỡn với Khương Đào, tôi nói chuyện với cô ấy về việc xuất bản một bộ sưu tập tranh minh họa.

Tôi thở dài, có chút đau lòng: “Đào Đào, nhà xuất bản muốn tớ và Lưu tổng cùng nhau dùng bữa để bàn việc xuất bản tuyển tập tranh minh họa…”

Tôi gãi gãi lòng bàn tay, nhớ tới bộ dáng mập mạp của Lưu tổng trên danh thiếp, có chút bất an.

“Vậy cậu có thể đi cùng tớ được không…”

Khương Đào vui vẻ đồng ý.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cong mắt ôm lấy Khương Đào: “Khương Đào, có cậu thật tốt quá.”

Khương Đào thừa dịp ôm lấy eo tôi, nhếch môi cười nham hiểm: “Ayza, em là người phụ nữ của anh! Anh phải bảo vệ em…ơ?”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn cô ấy: “Sao vậy?”

Sau đó tôi cũng nhìn theo ánh mắt của cô ấy, nhận ra Tiểu Quai đã nhìn chằm chằm chúng tôi không biết đã bao lâu.

Khương Đào buông eo tôi ra, chặc lưỡi hai lần: “Sao mày lại ác độc cắt ngang thế? Suýt dọa chết tao.”

Giọng của Khương Đào vừa dứt, Tiểu Quai đã đến gần tôi và dụi vào gấu váy của tôi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn tôi và kêu lên một tiếng nhỏ.

Đôi mắt xinh đẹp ươn ướt, dịu dàng và ngoan ngoãn.

Tôi bế Tiểu Quai lên, vuốt lông mèo cho nó, bênh vực nó: “Sao có thể như vậy được? Đào Đào, cậu hiểu lầm rồi. Tính tình Tiểu Quai rất tốt. Dạo này ngay cả bố mẹ tớ cũng thay đổi quan điểm rồi.”

Tôi nghĩ đến sự thay đổi nhỏ trong thái độ của bố mẹ tôi đối với Tiểu Quai trong khoảng thời gian này, và không khỏi nheo mắt lại.

“Bây giờ chúng tớ là một gia đình.”

Chương tiếp
Loading...