Nguyễn Ngọc Thập Hoài
Chương 2
5
Đến bữa tiệc của Lưu tổng.
Bởi vì Khương Đào có việc nên sẽ đến trễ một chút, tôi chỉ có thể một mình ứng phó trước.
Trên bàn ăn, tôi nhìn Lưu tổng đối diện cười đến vẻ mặt dữ tợn, cố giả bộ trấn định uống ngụm nước.
Lưu tổng ánh mắt mập mờ nhìn chằm chằm vào mắt tôi, sau đó tầm mắt dời xuống trên môi tôi, nhếch miệng cười: “Nguyễn tiểu thư bộ dáng quả thật xinh đẹp động lòng người, tài hoa xuất chúng không nói, mỹ mạo lại càng hơn…”
Tôi nhếch môi cứng ngắc cười cười, cảm giác khó chịu trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, chỉ có thể khẩn cầu Khương Đào nhanh chóng đến giải cứu tôi.
Tôi lấy máy tính bảng ra, mím môi giải quyết việc chung: “Lưu tổng, nếu bây giờ đồ ăn còn chưa mang lên, trước hết bàn chuyện minh họa đi.”
“Đây là tác phẩm của tôi, ngài nhìn xem, nếu có vấn đề hoặc đề nghị gì, cứ việc nói ra.”
Lưu tổng hai mắt tùy ý nhìn, sau đó ánh mắt một lần nữa dừng ở trên mặt tôi, một đôi mắt gian xảo.
“Tôi vô cùng hài lòng, tôi muốn nói, Nguyễn tiểu thư cũng đáng yêu mê người như những con mèo nhỏ trong bức tranh này, thật sự khiến người ta muốn ngừng ngắm mà không được…”
Tôi nắm chặt lòng bàn tay, trong lòng sinh bất an đồng thời lại sinh ra nồng đậm chán ghét.
“Lưu tổng, tôi đã vẽ rất nhiều động vật nhỏ, mèo nhỏ nũng nịu dính người, chó nhỏ hoạt bát trung thành, thỏ nhỏ mềm mại đáng yêu…… Trong đó không thiếu heo con dáng thơ ngây khả ái, vạn vật trong mắt tôi đều vừa đáng yêu vừa sinh động.”
Nhưng……
Tôi nhìn thoáng qua mặt Lưu tổng, lập tức dời tầm mắt nói: “Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, vạn vật trên thế gian không thiếu thứ dơ bẩn hôi thối, như…… lợn rừng mập mạp xấu xí. ”
Lưu tổng thấy tôi chủ động khơi màu nói nhiều lời như vậy, cũng không nghĩ lại những ý trong lời nói của tôi, hai hàng lông mày đen nhánh hỗn độn nhướng cao, thoạt nhìn rất là vui vẻ.
“Lợn rừng? Lợn rừng tốt! Chỉ cần là Nguyễn tiểu thư vẽ, tôi đều thích xem…”
“Chỉ cần……”
Hắn nhếch miệng cười haha, di chuyển bàn tay mập mạp kia làm bộ muốn sờ tay tôi.
“Chỉ cần em làm người của tôi, sau này em muốn vẽ cái gì, tôi đều có thể cho em xuất bản.”
Tôi thiếu chút nữa bị hắn chiếm tiện nghi, hoảng sợ đứng dậy.
Tôi thật sự không nghĩ tới hắn sẽ trực tiếp làm như vậy, bất an cùng sợ hãi vào giờ phút này đạt tới đỉnh điểm.
Lưu tổng, yêu cầu của anh thứ cho tôi không thể hiểu được.
Tôi không thể chịu đựng được nữa, cầm túi xách lên chạy về phía cửa.
Lưu tổng vội vàng đuổi theo: “Cô Nguyễn, cơm còn chưa ăn, cô đừng vội đi. ”
Tôi cũng không quay đầu lại chạy thật nhanh, nhưng vẫn có thể cảm thấy tiếng bước chân của Lưu tổng vẫn theo sát phía sau.
Tôi sợ đến trắng bệch mặt, nghe thấy giọng nói thẹn quá hóa giận của Lưu tổng phía sau:
“Nguyễn Du, cô phải hiểu rõ hậu quả hôm nay rời khỏi đây, tập tranh minh họa của cô không muốn xuất bản nữa sao!”
Tôi không kiềm chế được, giọng nói run lên: “Lưu tổng, đã như vậy, không cần hợp tác nữa. ”
Tôi chạy vội vàng, lại không nghĩ tới sẽ đụng phải một nhân viên phục vụ bưng rượu ở góc đường.
Rượu văng lên người tôi, nhất thời thấm ướt một mảng lớn quần áo trước ngực.
Lưu tổng nhân cơ hội đuổi theo, muốn bắt cổ tay tôi.
“Tiện nhân, dám không cho tôi chút mặt mũi nào sao!”
Tôi ôm ngực lui về phía sau vài bước, có chút tuyệt vọng.
[Đào Đào, sao cậu còn chưa tới…]
Đúng lúc này, một cánh tay khỏe mạnh kéo tôi lại, tôi ngước mắt lên thì bắt gặp một khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.
Tôi sững sờ tại chỗ: “Là anh?”
Hắn hạ mắt liếc tôi một cái, đôi mắt hẹp dài kia nhìn có chút lạnh lùng, giọng nói lại ôn nhu.
“Cô qua bên kia đợi trước đi, để tôi xử lý.”
Tôi phản ứng chậm chạp gật đầu, nhìn hắn cởi áo khoác màu xám khói khoác lên người tôi, thấp giọng an ủi:
“Đừng sợ.”
Người nọ xoay người đuổi theo Lưu tổng, tên kia thấy tình hình không ổn liền nhanh chân chạy đi.
“Chạy cái gì?”
Lưu tổng không khỏi dừng lại cười gượng hai tiếng: “Vợ tôi gọi tôi về nhà ăn cơm.”
“Anh có vợ à?”
Hắn gật đầu, phút chốc kéo cà vạt màu hồng nhạt của Lưu tổng lại gần, giọng điệu ác liệt:
“Có vợ còn muốn làm bậy?”
“Anh vẻ mặt như heo chết, nhìn liền làm cho người ta mất hết khẩu vị, có người không chê anh đã là không tệ rồi, anh vẫn là phải tự mình hiểu lấy…”
“Tôi nói đúng không? Lưu tổng.”
Lưu tổng vội vàng gật đầu.
Hắn nhíu mày chán ghét dời tầm mắt đi, không biết nghĩ tới cái gì, giữa lông mày xẹt qua một tia phiền não.
“Tôi còn chưa có vợ…”
Hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên rất tức giận đạp mông Lưu tổng, sắc mặt càng lạnh lùng.
“Heo mập, đi qua xin lỗi cô ấy.”
Lưu tổng a a một thân ôm mông, hoảng hốt không ngừng gật đầu: “Được được được, chàng trai có chuyện gì thì từ từ nói, đừng đá chân a, đau đau…”
Hắn giơ chân lên dọa nạt: “Đừng lề mề, có tin tôi đánh nát mặt heo của anh?”
“Quên đi.”
Hắn nhíu mày, vẻ ghét bỏ trên mặt không hề che giấu.
“Vẻ mặt mỡ heo.”
Lưu tổng thành thật, bước chân lảo đảo đi về phía tôi.
Tôi lại bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng Lưu tổng đuổi tôi vừa rồi, kinh hồn định lui về phía sau.
Thiếu niên nhíu mày, kéo mạnh cà vạt của Lưu tổng kéo về phía sau.
“Được rồi, cứ nói ở đây, tôi sợ khuôn mặt xấu xí chán ghét kia của anh dọa đến cô ấy.”
Lưu tổng bị động tác của hắn làm cho đỏ bừng cả mặt, đè nén ho khan vội vàng nói: “Nguyễn tiểu thư, vừa rồi là tôi đường đột, cô… Khụ khụ, đừng để trong lòng, tôi…”
“Đủ rồi.”
Tôi mím môi, dời tầm mắt, không muốn nhìn thấy khuôn mặt mập mạp kia.
“Để cho hắn đi đi.”
Vì thế thiếu niên quyết đoán nhấc chân đạp ra một cước.
“Cút.”
6
“Được rồi được rồi bảo bối, đừng nhìn nữa, đều đã đi xa rồi.”
Tôi phục hồi tinh thần lại, trên mặt hiện lên một tầng thẹn thùng.
“Không phải, tớ chỉ cảm thấy…”
Tôi nhớ lại đôi mắt đen lạnh lùng của hắn, nhỏ giọng nói: “Ánh mắt của hắn rất đẹp. ”
Hơn nữa……
“Hắn luôn cho tớ một loại cảm giác rất quen thuộc. ”
Khương Đào cười thâm thúy, bộ dạng tôi đều hiểu rõ.
“Nha đầu, cậu chính là thèm mỹ sắc của người ta……”
“Đào Đào!”
Khương Đào nghiêm mặt, ôm lấy tôi: “Nói đi cũng phải nói lại, tớ thật sự rất cảm ơn hắn, nếu không phải hắn tớ thật sự không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì…”
Cô ấy thở dài, giọng nói mang theo một tia tự trách: “Sợ rồi sao? tính tình cậu mềm yếu, lại xinh đẹp, người ta cảm thấy cậu dễ bị bắt nạt, lần này trách tớ không kịp thời bảo vệ tốt cho cậu…”
Tôi lắc đầu: “Tớ không sao, Đào Đào, chuyện này không liên quan đến cậu, cậu đừng tự trách…”
Tôi vừa dứt lời, giọng nói cảm khái của Khương Đào vang lên:
“Cho nên tớ cảm thấy, đã đến lúc sắp xếp cho cậu một người đàn ông…”
Tôi: “……”
“Tớ thấy anh chàng đẹp trai vừa rồi cũng không tệ lắm, nhan sắc cũng đẹl, dáng người cũng…”
Khương Đào tự mình gật đầu, chậc chậc hai tiếng: “Dù sao sau này hai người ở bên nhau phỏng chừng sẽ rất hòa hợp. ”
“Đào Đào!”
“Được rồi được rồi không nói nữa…… Ơ a! Khuôn mặt nhỏ nhắn này sao lại đỏ bừng lên vậy?”
Tôi: “……”
Tôi nhìn chiếc áo khoác rộng thùng thình khoác trên người, lại nhớ tới lời thiếu niên nói trước khi đi, có chút thở dài.
“Nhưng những lời hắn vừa nói có phải là lý do từ chối tớ không…”
Mười phút trước.
“Cô giữ áo khoác, không cần trả.”
Khương Đào cười híp mắt nói: “Như vậy sao mà được chứ? Hay là thêm wechat với Nguyễn Du đi, sau đó tiện cho cô ấy trả lại áo khoác cho cậu.”
Thiếu niên nhíu mày, như là có chút phiền não.
Sau một hồi trầm mặc, nghẹn ra một câu: “Hôm nay tôi không mang theo điện thoại. ”
Khương Đào ồ một tiếng, không buông tha nói: “Còn nhớ wechat không? Không sao, cậu nói đi, sau khi trở về thêm vào cũng được vậy. ”
Tôi giật giật ống tay áo Khương Đào: “Đào Đào, kỳ thật…” Để lại số điện thoại cũng được.. ”
Cùng lúc đó, thanh âm lạnh lùng của thiếu niên vang lên:
“Được.”
“Còn nữa, tôi tên là Trang Cảnh.……”
Tôi khôi phục lại tinh thần, lại nhớ tới Trang Cảnh đọc xong số liền vội vã rời đi, thấp giọng nói: “Như thế nào lại có người ra cửa không mang theo điện thoại di động vậy, hơn nữa vừa rồi lúc đi vội vàng như vậy, rõ ràng chính là không muốn…..”
“Người ta đã đứng ra bảo vệ tớ, điều này đã khiến hắn phiền phức rất nhiều, tớ làm sao có đủ can đảm để làm phiền hắn nữa?”
Khương Đào chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, dùng ngón tay búng lên trán tôi.
“Du mỹ nhân chúng ta chủ động thêm hắn là vinh hạnh của hắn, cậu cũng đừng suy nghĩ lung tung, chờ đi, trở về hắn nhất định vô cùng mong đợi cậu liên lạc.”
Tôi còn muốn nói gì đó, điện thoại lại đột nhiên vang lên. Là mẹ tôi gọi tới.
“Không xong rồi, không thấy Tiểu Quai đâu.”