Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Nguyễn Ngọc Thập Hoài

Chương 3



7

Tôi vội vã về nhà.

Trong bầu không khí nặng nề, vang lên giọng nói rầu rĩ của mẹ tôi:

“Hai giờ trước, mẹ mang Tiểu Quai giống như thường ngày đi tới chỗ dì Trương chơi mạt chược, ngay từ đầu còn rất yên ổn…”

Mẹ tôi đỏ mắt: “Lúc ấy nó ngoan ngoãn ghé vào bên cạnh chơi với mẹ, kết quả chờ mẹ nhìn lại, đã không thấy đâu nữa.”

“Mẹ đã tìm mọi nơi, không có… Sau đó mẹ nghĩ, có phải nó đã tự mình chạy về nhà hay không, nhưng cũng không…”

Mẹ tôi hít hít mũi, trên mặt đầy buồn bã và tự trách.

“Đều tại mẹ……”

Bố tôi thở dài, tiến lên muốn ôm lấy mẹ tôi.

“Được rồi Văn Quân, đây không phải lỗi của bà…”

Mẹ tôi đẩy bố ra, phẫn nộ nói: “Đồ vô dụng, muốn ông tìm một con mèo cũng không thấy, ra ngoài tìm, tìm không thấy thì đừng quay về!”

Bố tôi: “…”

Mẹ tôi nói xong làm bộ lại muốn đứng lên: “Không được, mẹ phải đến chỗ Trương Hoa tìm xem, nhất định là bỏ sót chỗ nào đó.”

“Đúng, mẹ nhớ ra rồi!”

Mắt mẹ tôi sáng lên, như là đột nhiên tỉnh táo lại.

“Nhất định là Trương Hoa giấu đi, mẹ đã nói bà ta hai ngày nay ánh mắt cứ kỳ kỳ, nhìn bộ dạng của Tiểu Quai chắc chắn là có ý đồ xấu.”

Tôi: “……”

Tôi nhìn bóng lưng hùng hổ của mẹ tôi, thật sự khó có thể liên tưởng bà với người phụ nữ lúc trước nhe răng cười nói muốn nhổ sạch lông mèo ngoan kia.

Nói đi cũng phải nói lại, với tính cách của Tiểu Quai, không thể chạy loạn……

Tôi ổn định tâm trạng, đuổi theo khuyên nhủ:

“Mẹ, mẹ đừng vội kết luận, không chừng Tiểu Quai ngủ say ở một góc nào đó, lúc ấy không phát hiện, lát nữa chúng ta ở chỗ dì Trương tìm cho kỹ.”

Mẹ tôi nóng nảy, tôi sợ lát nữa bà sẽ cãi nhau với Trương Hoa.

“Chúng ta đến lúc đó bình tĩnh nói, có cái gì thì từ từ nói, được không?”

Nhưng 15 phút sau – –

Tôi trầm mặc nhìn cách đó không xa một cái dáng người đẫy đà trung niên, một bên xoa xoa tay cười haha, một bên nhỏ giọng tới gần một con mèo nhỏ đáng thương bất lực.

“Haha, đến, đến chỗ dì cả, dì cả mua cá khô cho con…”

Mẹ tôi xắn tay áo muốn xông lên.

“Này, bà dừng tay lại cho tôi!”

Tôi vội vàng nói: “Mẹ, bình tĩnh!”

Nhưng mà mẹ tôi đã vọt ra ngoài, ôm lấy Tiểu Quai trên mặt đất, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía Trương Hoa.

“Bà vừa rồi muốn làm gì?”

Hai tay Trương Hoa căng thẳng đến mức xoắn lại, mím môi ngượng ngùng cười:

“Không, không có gì, tôi chỉ muốn tùy tiện sờ một cái…”

“Sờ cái gì sờ, bà không có mèo của mình sao?”

Trương Hoa: “……”

Mẹ tôi cắn răng, tức giận nói: “Vậy bà biết vừa rồi tôi ở trong tiệm gấp như vậy, tìm được nó cũng không nói cho tôi biết.”

“Hừ hừ, tôi xem, rõ ràng là có vài người cố ý đem nó giấu đi muốn chiếm làm của riêng!”

Trương Hoa kêu một tiếng: “Oan uổng, tôi cũng vừa mới phát hiện nó ở cửa tiệm.”

Mẹ tôi trợn trắng mắt: “Ai tin?”

Trương Hoa vội vàng giải thích: “Tôi thừa nhận tôi quả thật muốn nuôi nó hai ngày liền trả lại cho bà, nhưng tôi quả thật không có cố ý mang nó giấu đi, tôi thật sự là vừa mới nhìn thấy.”

“Văn Quân à, bà cũng đừng tức giận với tôi như vậy, sau này bà đến quán tôi chơi mạt chược nước trà thì uống miễn phí, chỉ cần bà dẫn nó tới…”

Mẹ tôi liếc xéo Trương Hoa một cái: “Dẫn Tiểu Quai? Bà có ý gì?”

“Bà dẫn nó tới đây mấy lần vận may đều đặc biệt tốt, tôi nghĩ…”

Trương Hoa che miệng ngượng ngùng cười: “Cũng dính chút may mắn chứ.”

8

Trên đường về.

Mẹ tôi ôm lấy bảo vật mãi mới tìm được, vuốt lông nó lải nhải:

“Tiểu Quai của chúng ta không chỉ có người gặp người yêu, còn là con mèo nhỏ may mắn của ta…”

“Đáng chết, thật muốn mang Tiểu Quai mỗi ngày cất trong túi, như vậy cũng sẽ không đem con làm mất…”

Bố tôi xen vào: “Còn tôi thì sao, bà có muốn nhét tôi vào túi không?”

Mẹ tôi trợn trắng mắt: “Cút, biến sang một bên đi.”

Bố tôi khóc lóc kể lể: “Haizz, cái nhà này có phải đã không còn chỗ cho tôi ở rồi không?”

Mẹ tôi lạnh lùng: “Đúng.”

Tôi nhìn một màn này cười khẽ ra tiếng: “Bố, mẹ, nhìn thấy hai người bây giờ ở chung hòa hợp với Tiểu Quai như vậy, con thật sự rất vui.”

Hai người nghe vậy nhìn qua, sau đó bắt đầu rơi vào trầm mặc.

Tôi há miệng, đột nhiên có chút khẩn trương:

“Sao… chẳng lẽ con nói không đúng sao…”

“Không phải.”

Bố tôi chỉ chiếc áo khoác rộng thùng thình trên người tôi: “Là chúng ta mới phát hiện…”

Mẹ tôi tiếp lời: “Sao con lại mặc quần áo của đàn ông?”

Tôi vội vàng giải thích: “Quần áo bên trong con không cẩn thận bị bẩn, đây là của một người bạn của con.”

Bố tôi gật đầu, sau đó tiến đến bên tai mẹ tôi: “Con gái nói đây là của bạn trai nó.”

Mẹ tôi lườm bố một cái: “Tôi không điếc, nghe được.” Sau đó nhìn về phía tôi

“Khi nào thì đưa về ra mắt?”

Mà lúc này Tiểu Quai không biết tại sao, phút chốc ngẩng đầu lên, lỗ tai dựng thẳng thật cao, ánh mắt cũng lấp lánh.

Tôi: “……”

9

Khương Đào gửi tin nhắn tới:

“Lời mời kết bạn đã chấp nhận chưa?”

“Chấp nhận rồi.”

Tôi nhớ tới lời mời kết bạn chậm chạp chấp nhận đêm qua, cùng với bong bóng màu đỏ toát ra từ bảng tin tức sáng nay, khẽ thở dài một hơi.

Trong đó tâm tình sợ là chỉ có mình tôi mới hiểu.

Khương Đào lại hỏi: “Tớ nhớ rõ cậu từng đề cập trước đó cậu đã quen biết hắn?”

“Không tính là quen biết…… Lúc trước cùng bố đi chơi bên hồ từng có duyên gặp mặt vài lần.”

Người đàn ông xui xẻo mà mỗi lần câu cá bố tôi đều không thu hoạch được gì chính là hắn.

Cuối cùng, dựa trên gợi ý của Khương Đào, tôi gửi tin nhắn cho Trang Cảnh, hy vọng hẹn hắn ra ngoài và trả lại quần áo cho hắn.

Tin nhắn gửi mấy giờ sau, Trang Cảnh mới trả lời:

“Được, thời gian cho em định.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy áo khoác đã giặt sạch và phơi khô nhìn một chút, trong lòng dâng lên một cỗ nhảy nhót.

Hai ngày sau, tôi đến địa điểm đã hẹn trước.

Nhưng mà tôi làm sao cũng không nghĩ tới, Trang Cảnh sẽ đến muộn.

Tôi ngồi ở đó chờ hắn, thời gian từng chút từng chút trôi qua, cho đến khi tôi cho rằng Trang Cảnh có phải cho tôi leo cây hay không, hắn mới từ từ đến chậm.

“Thật có lỗi, lúc tới bởi vì một chút chuyện mà trì hoãn……”

Hắn vội vã chạy tới, khuôn mặt tuấn tú còn lộ ra ửng đỏ, nói chuyện giọng điệu cũng hơi lộ vẻ không ổn.

Tôi đối diện với đôi mắt đen tràn ngập áy náy kia giống như là mang theo chút khẩn trương, rốt cuộc vẫn không tức giận nổi.

“Không sao, chúng ta ngồi xuống ăn cơm trước đi.”

Trong lúc ăn cơm, tôi phát hiện Trang Cảnh vẫn chưa động qua thịt cá trên bàn.

Tôi cầm lấy đũa chung bỏ thêm một miếng thịt cá vào trong bát của hắn.

“Thịt cá nhà này làm rất sạch, không có mùi tanh, hương vị rất ngon, anh thử xem…”

Trang Cảnh như là theo bản năng trả lời: “Tôi không thích ăn cá.”

Tôi cứng đờ, tay gắp thịt cá xấu hổ dừng ở không trung.

Trang Cảnh rốt cục phản ứng lại, bổ sung nói: “Nhưng em cho tôi, tôi đều thích ăn.”

Lời này nói rất dễ khiến người ta mơ màng……

Bầu không khí mập mờ nhất thời nổi lên, tôi nhanh chóng thả thịt cá xuống, đỏ mặt thu tay về, ho nhẹ hai tiếng: “Thật sao?”

Trang Cảnh giống như là nhìn ra tôi mất tự nhiên, làm như không có việc gì mà nói sang chuyện khác: “Lần trước cái kia Lưu tổng, sau đó có làm khó dễ em không?”

Tôi nhớ tới ngày hôm qua nhà xuất bản gọi điện thoại tới, bên kia nhiều lần tuyên bố tác phẩm của tôi không hợp với Lưu tổng, thậm chí còn mắng tôi không dứt.

Ngụ ý tự nhiên là muốn chấm dứt hợp tác.

Nhưng tôi đối diện với cặp mắt u ám kia, vẫn lắc đầu: “Không có.”

Trang Cảnh gấp miếng thịt cá ăn sạch sẽ, lúc này mới chậm rãi nói: “Nếu như tôi nhớ không lầm, ngày đó hắn nhắc tới cái gì…… hợp tác xuất bản?”

Đã đến nước này, tôi chỉ có thể cùng Trang Cảnh đơn giản giải thích một phen.

Kỳ thật không có gì, chính tôi cũng không muốn đem tâm huyết của mình giao phó cho nhà xuất bản như vậy.

Trang Cảnh cụp mắt như có điều suy nghĩ vài giây.

“Tác phẩm tốt sẽ không bị mai một.”

Hắn cong môi cười, giọng nói lạnh lùng dịu dàng hơn:

“Nguyễn Du, tôi tin em.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...