Nguyên Tôn
Chương 11: Khẩu vị của Tề Vương
Bên trong sơn động tối đen, trên bệ đá đột nhiên có hào quang xuất hiện, trong không gian ẩn ẩn chấn động, hai đạo nhân ảnh cũng hiện ra từ trong vầng sáng chói lóa kia.
Lại thể nghiệm thêm loại truyền tống này lần nữa, đầu óc của Chu Nguyên vẫn choáng váng như cũ, không ngừng xoa trán, để giải bớt cảm giác khó chịu này.
- Nguyên Nhi?
Sau khi ánh sáng tản đi, một thanh âm kinh hỉ truyền tới từ phía trước, Chu Nguyên ngẩng đầu nhìn qua thì thấy chính là Chu Kình đứng ở trước bệ đá, nhìn hắn với vẻ mừng rỡ.
- Phụ vương.
Chu Nguyên cũng cười đáp.
- Cái tên tiểu tử thúi này, thật là dọa phụ vương sợ chết khiếp!
Chu Kình bước vội tới, trong mắt tràn ngập vẻ lo lắng, hơn nửa ngày trước, hắn tận mắt nhìn thấy Chu Nguyên biến mất ngay trên bệ đá, khiến cho hắn hoảng sợ hồi lâu.
Chu Nguyên nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt Chu Kình, cũng biết rõ trong lòng Chu Kình lúc này hẳn là đang vô cùng lo lắng, cho nên mới xấu hổ đưa tay gãi đầu, vọi nói:
- Phụ vương, bát mạch của con xuất hiện rồi!
- Cái gì?!
Thân hình của Chu Kình run mạnh lên, bàn tay vội đặt lên vai của hắn, lập tức có một đạo nguyên khí chui vào bên trong cơ thể Chu Nguyên dò xét một lúc.
Mấy giây sau, Chu Kình biết được kết quả rồi thì bàn tay của hắn cũng run lên bần bật, hắn kích động vỗ mạnh lên vai Chu Nguyên.
- Tốt, tốt, tốt lắm, thật là nhờ ơn tổ tiên phù hộ, trời không tuyệt Chu gia ta!
Thanh âm của Chu Kình mang theo chút run rẩy, hai mắt cũng ươn ướt, có thể hiểu được trong lòng hắn lúc này rốt cuộc kích động tới nhường nào.
Chuyện Chu Nguyên không cách nào khai mạch tu hành vẫn luôn là nỗi lo đau đáu trong lòng hắn, theo như hắn thấy, là bởi vì năm đó kẻ làm phụ vương như hắn vô năng, mới khiến cho Chu Nguyên vừa mới chào đời đã bị Vũ đế kia cướp đoạt khí vận, hại hắn trở thành bộ dạng như hôm nay.
Hắn đã tìm đủ mọi cách, nhưng vẫn không thể khiến choc n khai mạch, cho nên sau cùng hắn chỉ có thể kí thác toàn bộ hy vọng vào lời mật ngôn lưu truyền bao đời của Chu gia bọn họ.
Nhưng bây giờ xem ra, ông trời vẫn còn thương xót Chu gia bọn họ.
Chu Nguyên nhìn vị phụ vương xưa nay luôn trầm ổn uy nghiêm của mình lộ ra bộ dạng như thế, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, hắn vươn tay ra, vỗ về tấm lưng cao lớn vững chãi của Chu Kình, cười nói:
- Phụ vương cứ yên tâm đi, những gì cg chúng ta mất đi, chúng ta nhất định sẽ đòi lại bằng được!
Chu Kình cũng cố dằn lòng bình tĩnh lại, gật đầu thật mạnh, lúc này ánh mắt của hắn mới nhìn về phía sau lưng của Chu Nguyên, nơi đó có một thiếu nữ áo xanh đưng khoanh tay đứng yên, cô ôm một con thú nhỏ màu xám, ánh mắt lẳng lặng nhìn về phía bọn họ.
- Nguyên Nhi?
Chu Kình nhìn về phía Chu Nguyên, đầu óc mờ mịt, rõ ràng không biết vì sao sau khi Chu Nguyên trở về lại mang theo một thiếu nữ thần bí thế này.
Chu Nguyên thấy thế thì lập tức kể lại những chuyện hắn gặp phải trong không gian thần bí kia cho Chu Kình nghe.
Chu Kình nghe xong thì trầm ngâm hồi lâu mới nói:
- Nếu như tổ tiên Chu gia chúng ta đã để lại mật ngôn như thế thì hẳn là có quen biết với vị tiền bối kia, lại thêm con nhận được ân huệ của vị tiền bối kia, tất nhiên phải hoàn thành lời giao phó của tiền bối kia rồi.
Nói xong, hắn mỉm cười ôn hòa nói với thiếu nữ áo xanh kia:
- Vị tiểu cô nương này, nếu như cô không có nơi nào để đi thì có thể ở lại Đại Chu chúng ta, ở nơi này, chúng ta chắc chắn có thể bảo vệ cô an toàn.
Yêu Yêu nghe thấy thế thì khẽ gật đầu, thanh âm êm dịu mà hững hờ:
- Làm phiền rồi.
- Không phiền không phiền.
Chu Kình khoát tay cười nói, sau đó quay sang nói với Chu Nguyên:
- Nếu như vấn đề của con đã giải quyết xong rồi thì chúng ta cũng chuẩn bị trở lại Đại Chu thành đi thôi, mẫu hậu của con hẳn là vẫn đang chờ tin tức đấy.
Chu Nguyên cũng gật đầu, hắn cũng đang nóng lòng muốn nói tin tốt này cho Tần Ngọc biết.
Ba người theo mật đạo đi ra khỏi sơn động, sau đó men theo cầu thang đá kia đi xuống núi.
Chu Kình bước lên trước phân phó cho cấm quân chuẩn bị lên đường, còn Yêu Yêu thì ôm chú thú nhỏ Thôn Thôn kia đứng cạnh vách núi gần đó, ánh mắt thoáng chút ngỡ ngàng nhìn mảnh thiên địa có phần lạ lẫm này.
Gió nhẹ phớt qua thổi y phục trên người của cô bay phất phới, phác họa nên những đường cong lung linh xinh đẹp, đồng thời cũng khiến cho thiếu nữ thoạt nhìn có phần cô đơn xen lẫn thanh lãnh, chỉ có Thôn Thôn nằm trong lòng cô ư ử liên hồi giống như đang an ủi cô.
- Yêu Yêu tỷ, tỷ đừng lo lắng, sư phụ thần thông quảng đại, nhất định sẽ không có việc gì, sau này chúng ta nhất định có thể gặp lại lão nhân gia ngài mà.
Chu Nguyên đi tới bên cạnh Yêu Yêu, nhẹ giọng an ủi.
Hắn biết rõ, mặc kệ Yêu Yêu lộ ra vẻ lạnh nhạt đến đâu đi chăng nữa, nhưng vừa đến một nơi xa lạ, chung quy vẫn có phần ngượng ngùng lo lắng.
Yêu Yêu nhìn hắn một cái mới thấp giọng nói:
- Ta biết là vì có kẻ thù nguy hiểm tìm tới cửa nên Hắc gia gia mới vội vàng đuổi ta đi như thế.
- Những kẻ kia hẳn là tới vì ta, nhưng Hắc gia gia lại giúp ta ngăn cản.
Tuy rằng Thương Uyên chưa bao giờ nói những việc này cho cô biết, nhưng cô vẫn nhạy bén phát hiện ra, những tai họa kia hẳn đều do cô đưa tới.
Chu Nguyên gãi gãi đầu, hắn không biết gì về thân phận và bối cảnh của hai người bọn họ, cho nên cũng không biết rốt cuộc có ẩn tình gì.
Yêu Yêu tỷ, có lẽ chuyện đúng như ngươi đã nói, bất quá ta cảm thấy ngươi bây giờ không nên sụt sùi thương cảm như thế, bằng không sẽ cô phụ nỗi khổ tâm của sư phụ, khiến cho những gì ông đã làm đều trở nên vô nghĩa.
Chu Nguyên chậm rãi nói.
Yêu Yêu nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của 55, cô nhìn về phương xa, chợt quay sang mỉm cười rạng rỡ với Chu Nguyên, khẽ gật đầu, nói:
- Yen tâm đi, ta cũng không phải loại người yếu ớt như thế, sau này ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng mọi việc, tới lúc đó, nếu như Hắc gia gia thật sự gặp phải chuyện bất trắc gì, ta nhất định phải báo thù cho ông, không để cho bất kỳ kẻ nào chạy thoát.
Giọng nói của cô bình tĩnh lại thanh lãnh, nhưng sự lạnh lùng ẩn chứa bên trong cũng khiến cho Chu Nguyên phải rùng mình một cái.
Vị tiểu tỷ tỷ này nhìn qua hệt như tiên nữ, nhưng một khi nghiêm túc lên rồi thì mới lộ ra sự sát phạt quyết đoán từ trong khung.
…
Đại Chu vương cung.
Khi Tần Ngọc biết được tin tức bát mạch của Chu Nguyên đã xuất hiện, bây giờ có thể bắt đầu tu hành thì kích động ôm chầm lấy Chu Nguyên không ngừng rơi lệ, khiến cho Chu Nguyên vừa cảm động lại không biết phải làm sao.
- Được rồi, được rồi, Nguyên Nhi có thể tu luyện là chuyện tốt, cần gì phải khóc lóc như thế.
Chu Kình đứng bên cạnh cũng bất đắc dĩ lên tiếng.
- Chẳng lẽ chàng không khóc à?
Tần Ngọc lau mắt, trừng mắt nhìn Chu Kình.
Chu Kình ngượng ngùng sờ sờ mũi, lúc cảm ứng được bát mạch trong cơ thể Chu Nguyên xuất hiện ở sơn động kia, hắn cũng nhịn không được mà suýt rơi lệ ngay tại chỗ, bất quá sau cùng vẫn kềm nén lại được.
- Nàng sắp xếp cho Yêu Yêu trước đi đã.
Chu Kình không dám nói nhiều, vội vàng đổi chủ đề.
Tần Ngọc lúc này mới giật mình nhớ ra, ngượng ngùng lau khô nước mắt, sau đó quay sang mỉm cười dịu dàng nói với Yêu Yêu:
- Yêu Yêu, từ nay về sau con sẽ ở lại đây, chúng ta nhất định sẽ không để con phải chịu chút ủy khuất nào.
Thái độ của Tần Ngọc đối với Yêu Yêu cực kỳ nhiệt tình, tuy rằng phần lớn là vì cảm kích cô và Thương Uyên đã giúp đỡ Chu Nguyên, nhưng rõ ràng Tần Ngọc cũng có phần yêu mến Yêu Yêu, một thiếu nữ xinh đẹp trong veo như thế, ai gặp mà không sinh lòng yêu thích cho được.
Yêu Yêu có phần không quen lắm trước sự nhiệt tình của Tần Ngọc, dù sao thì từ bé cô đã sống ở một nơi tách biệt với thế giới bên ngoài cùng Thương Uyên, căn bản chưa bao giờ tiếp xúc với người ngoài, hơn nữa phần vì tính tình của cô có phần thanh lãnh, cũng không tường cách trao đổi cùng người khác.
Bất quá cô có thể cảm giác được sự cảm kích lẫn chân thành xuất phát từ tận đáy lòng của Tần Ngọc, cho nên cũng không lộ ra vẻ kháng cự gì, chỉ nhìn Chu Nguyên một cái, sau đó để mặc cho Chu NguyêNguyên Nhi kéo mình đi.
Tần Ngọc dẫn Yêu Yêu đi trước, Chu Kình và Chu Nguyên nhìn nhau, chỉ đành lắc đầu cười khổ.
- Vương thượng, Sở phủ chủ cầu kiến!
Đúng lúc này, có một thị vệ chạy vào bẩm báo.
Sở phủ chủ kia chính là phủ chủ Sở Thiên Dương của Đại Chu Phủ, cũng là trọng tướng đắc lực dưới trướng Chu Kình.
- Để hắn vào đi.
Chu Kình gật đầu, sau đó nhìn thấy Chu Nguyên đang định rời đi thì bèn nói:
- Con cũng ở lại, dẫu gì con cũng là điện hạ của Đại Chu chúng ta, có một số chuyện con cũng nên biết rõ.
Chu Nguyên hơi giật mình, nhưng cũng không nhiều lời, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Có một bóng người cao lớn đi vào từ ngoài cửa, đó là một nam tử trung niên mặc áo tím, gương mặt kiên nghị, trong lúc đi đường giống như có gió lốc cuốn theo, phát ra tiếng vù vù.
- Tham kiến vương thượng.
Nam tử trung niên kia ôm quyền cúi người hành lễ với Chu Kình, sau đó nhìn về phía Chu Nguyên đứng bên cạnh, khẽ gật đầu cười nói:
- Điện hạ.
- Phủ chủ.
Chu Nguyên cũng không dám chậm trễ, Sở Thiên Dương là trọng thần được phụ vương tin tưởng, cũng là phụ tá đắc lực của phụ vương, lại còn là phủ chủ của Đại Chu Phủ.
Chu Kình khoát tay cười nói:
- Có chuyện gì sao?
Sở Thiên Dương nghe thấy thế thì nhìn thoáng qua Chu Nguyên một cái.
Chu Kình mỉm cười:
- Không sao cả, cứ để cho Nguyên Nhi nghe đi.
Sở Thiên Dương gật đầu, sau đó cười khổ thở dài một hơi rồi nói:
- Vương thượng, tên Từ Hồng kia bây giờ đang lăm le vị trí chủ phủ của ta.
Chu Nguyên nghe thấy thế thì trong lòng chợt run sợ, Từ Hồng kia chính là phó phủ chủ của Đại Chu Phủ, chỉ là người này cũng đứng về phe của Tề Vương, như thiên lôi nghe Tề Vương sai đâu thì đánh đó, thường xuyên lá mặt lá trái với hoàng thất Đại Chu.
Lúc trước Chu Nguyên chỉ biết Tề Vương vẫn luôn ngấp nghé Đại Chu Phủ, muốn khống chế vào tay, cho nên vẫn luôn âm thầm nuốt chửng từng chút một, tên Từ Hồng kia chính là do hắn tốn đủ mọi cách để nhét vào, hòng cướp lấy vị trí phủ chủ Đại Chu Phủ.
- Vương thượng, theo như tin tức mà ta nhận được thì tên tiểu vương gia Tề Nhạc kia vẫn luôn ra giá cao để uy hiếp dụ dỗ lôi kéo các học viên ưu tú xuất hiện trong Đại Chu Phủ.
- Chỉ riêng số những học viên có tiềm năng lọt vào mười thứ hạng đầu của kỳ thi lần này đã bị hắn lôi kéo hơn phân nửa rồi.
- Mà một khi những học viên này thông qua kỳ thi, sẽ trực tiếp chọn gia nhập ất viện của Từ Hồng, sau kỳ thi này sẽ là thi phủ, cứ đà này, tố chất tổng thể của học viên ất viện sẽ cao hơn giáp viện của ta, bọn họ đã giành được hạng đầu của hai lần thi phủ rồi, nếu như lần này lại để cho bọn họ thành công nữa thì Từ Hồng có thể mượn cớ này gây khó dễ để cướp lấy vị trí phủ chủ này.
Năm đó khi Chu Kình thành lập Đại Chu Phủ, vì động viên các viện, cho nên đã định ra một quy tắc, nếu như một vị viện chủ nào đó của các viện có thể giành được hạng nhất ba năm liên tiếp thì có thể tranh chức phủ chủ.
Giáp viện của Sở Thiên Dương vốn là mạnh nhất, nhưng sau này có tên Từ Hồng kia xuất hiện, nhờ vào tài lực dồi dào của Tề Vương duy trì, không ngừng lôi kéo các học viên ưu tú, khiến cho giáp viện vốn vẫn luôn dẫn đầu lại bị ất viện áp chế suốt hai năm qua.
Rõ ràng, mục tiêu của Từ Hồng kia chính là chức vị phủ chủ của Đại Chu Phủ, một khi hắn đã trở thành phủ chủ rồi thì e là Đại Chu Phủ xem như rơi vào trong tay của Tề Vương, những nhân tài ưu tú xuất hiện liên tục kia cũng sẽ bị Tề Vương cướp đi, như thế quả thực không khác gì cắt xương móc thịt của hoàng thất Đại Chu.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là nếu như âm mưu này của Tề Vương đạt thành thì sẽ khiến cho rất nhiều thế lực đang đứng chờ cho rằng hoàng thất Đại Chu đã thực sự xuống dốc, không thể nào chống lại được Tề Vương, một khi những thế lực này về phe Tề Vương thì đó mới thật sự nguy hiểm.
Chu Nguyên nhíu mày, nhìn về phía Chu Kình, lúc này Chu Kình cũng thoáng nhíu chặt mày, sau một lúc lâu mới cắn răng âm trầm phun ra mấy câu.
- Tên Tề Vương này có khẩu vị lớn thật đấy!
Lại thể nghiệm thêm loại truyền tống này lần nữa, đầu óc của Chu Nguyên vẫn choáng váng như cũ, không ngừng xoa trán, để giải bớt cảm giác khó chịu này.
- Nguyên Nhi?
Sau khi ánh sáng tản đi, một thanh âm kinh hỉ truyền tới từ phía trước, Chu Nguyên ngẩng đầu nhìn qua thì thấy chính là Chu Kình đứng ở trước bệ đá, nhìn hắn với vẻ mừng rỡ.
- Phụ vương.
Chu Nguyên cũng cười đáp.
- Cái tên tiểu tử thúi này, thật là dọa phụ vương sợ chết khiếp!
Chu Kình bước vội tới, trong mắt tràn ngập vẻ lo lắng, hơn nửa ngày trước, hắn tận mắt nhìn thấy Chu Nguyên biến mất ngay trên bệ đá, khiến cho hắn hoảng sợ hồi lâu.
Chu Nguyên nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt Chu Kình, cũng biết rõ trong lòng Chu Kình lúc này hẳn là đang vô cùng lo lắng, cho nên mới xấu hổ đưa tay gãi đầu, vọi nói:
- Phụ vương, bát mạch của con xuất hiện rồi!
- Cái gì?!
Thân hình của Chu Kình run mạnh lên, bàn tay vội đặt lên vai của hắn, lập tức có một đạo nguyên khí chui vào bên trong cơ thể Chu Nguyên dò xét một lúc.
Mấy giây sau, Chu Kình biết được kết quả rồi thì bàn tay của hắn cũng run lên bần bật, hắn kích động vỗ mạnh lên vai Chu Nguyên.
- Tốt, tốt, tốt lắm, thật là nhờ ơn tổ tiên phù hộ, trời không tuyệt Chu gia ta!
Thanh âm của Chu Kình mang theo chút run rẩy, hai mắt cũng ươn ướt, có thể hiểu được trong lòng hắn lúc này rốt cuộc kích động tới nhường nào.
Chuyện Chu Nguyên không cách nào khai mạch tu hành vẫn luôn là nỗi lo đau đáu trong lòng hắn, theo như hắn thấy, là bởi vì năm đó kẻ làm phụ vương như hắn vô năng, mới khiến cho Chu Nguyên vừa mới chào đời đã bị Vũ đế kia cướp đoạt khí vận, hại hắn trở thành bộ dạng như hôm nay.
Hắn đã tìm đủ mọi cách, nhưng vẫn không thể khiến choc n khai mạch, cho nên sau cùng hắn chỉ có thể kí thác toàn bộ hy vọng vào lời mật ngôn lưu truyền bao đời của Chu gia bọn họ.
Nhưng bây giờ xem ra, ông trời vẫn còn thương xót Chu gia bọn họ.
Chu Nguyên nhìn vị phụ vương xưa nay luôn trầm ổn uy nghiêm của mình lộ ra bộ dạng như thế, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, hắn vươn tay ra, vỗ về tấm lưng cao lớn vững chãi của Chu Kình, cười nói:
- Phụ vương cứ yên tâm đi, những gì cg chúng ta mất đi, chúng ta nhất định sẽ đòi lại bằng được!
Chu Kình cũng cố dằn lòng bình tĩnh lại, gật đầu thật mạnh, lúc này ánh mắt của hắn mới nhìn về phía sau lưng của Chu Nguyên, nơi đó có một thiếu nữ áo xanh đưng khoanh tay đứng yên, cô ôm một con thú nhỏ màu xám, ánh mắt lẳng lặng nhìn về phía bọn họ.
- Nguyên Nhi?
Chu Kình nhìn về phía Chu Nguyên, đầu óc mờ mịt, rõ ràng không biết vì sao sau khi Chu Nguyên trở về lại mang theo một thiếu nữ thần bí thế này.
Chu Nguyên thấy thế thì lập tức kể lại những chuyện hắn gặp phải trong không gian thần bí kia cho Chu Kình nghe.
Chu Kình nghe xong thì trầm ngâm hồi lâu mới nói:
- Nếu như tổ tiên Chu gia chúng ta đã để lại mật ngôn như thế thì hẳn là có quen biết với vị tiền bối kia, lại thêm con nhận được ân huệ của vị tiền bối kia, tất nhiên phải hoàn thành lời giao phó của tiền bối kia rồi.
Nói xong, hắn mỉm cười ôn hòa nói với thiếu nữ áo xanh kia:
- Vị tiểu cô nương này, nếu như cô không có nơi nào để đi thì có thể ở lại Đại Chu chúng ta, ở nơi này, chúng ta chắc chắn có thể bảo vệ cô an toàn.
Yêu Yêu nghe thấy thế thì khẽ gật đầu, thanh âm êm dịu mà hững hờ:
- Làm phiền rồi.
- Không phiền không phiền.
Chu Kình khoát tay cười nói, sau đó quay sang nói với Chu Nguyên:
- Nếu như vấn đề của con đã giải quyết xong rồi thì chúng ta cũng chuẩn bị trở lại Đại Chu thành đi thôi, mẫu hậu của con hẳn là vẫn đang chờ tin tức đấy.
Chu Nguyên cũng gật đầu, hắn cũng đang nóng lòng muốn nói tin tốt này cho Tần Ngọc biết.
Ba người theo mật đạo đi ra khỏi sơn động, sau đó men theo cầu thang đá kia đi xuống núi.
Chu Kình bước lên trước phân phó cho cấm quân chuẩn bị lên đường, còn Yêu Yêu thì ôm chú thú nhỏ Thôn Thôn kia đứng cạnh vách núi gần đó, ánh mắt thoáng chút ngỡ ngàng nhìn mảnh thiên địa có phần lạ lẫm này.
Gió nhẹ phớt qua thổi y phục trên người của cô bay phất phới, phác họa nên những đường cong lung linh xinh đẹp, đồng thời cũng khiến cho thiếu nữ thoạt nhìn có phần cô đơn xen lẫn thanh lãnh, chỉ có Thôn Thôn nằm trong lòng cô ư ử liên hồi giống như đang an ủi cô.
- Yêu Yêu tỷ, tỷ đừng lo lắng, sư phụ thần thông quảng đại, nhất định sẽ không có việc gì, sau này chúng ta nhất định có thể gặp lại lão nhân gia ngài mà.
Chu Nguyên đi tới bên cạnh Yêu Yêu, nhẹ giọng an ủi.
Hắn biết rõ, mặc kệ Yêu Yêu lộ ra vẻ lạnh nhạt đến đâu đi chăng nữa, nhưng vừa đến một nơi xa lạ, chung quy vẫn có phần ngượng ngùng lo lắng.
Yêu Yêu nhìn hắn một cái mới thấp giọng nói:
- Ta biết là vì có kẻ thù nguy hiểm tìm tới cửa nên Hắc gia gia mới vội vàng đuổi ta đi như thế.
- Những kẻ kia hẳn là tới vì ta, nhưng Hắc gia gia lại giúp ta ngăn cản.
Tuy rằng Thương Uyên chưa bao giờ nói những việc này cho cô biết, nhưng cô vẫn nhạy bén phát hiện ra, những tai họa kia hẳn đều do cô đưa tới.
Chu Nguyên gãi gãi đầu, hắn không biết gì về thân phận và bối cảnh của hai người bọn họ, cho nên cũng không biết rốt cuộc có ẩn tình gì.
Yêu Yêu tỷ, có lẽ chuyện đúng như ngươi đã nói, bất quá ta cảm thấy ngươi bây giờ không nên sụt sùi thương cảm như thế, bằng không sẽ cô phụ nỗi khổ tâm của sư phụ, khiến cho những gì ông đã làm đều trở nên vô nghĩa.
Chu Nguyên chậm rãi nói.
Yêu Yêu nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của 55, cô nhìn về phương xa, chợt quay sang mỉm cười rạng rỡ với Chu Nguyên, khẽ gật đầu, nói:
- Yen tâm đi, ta cũng không phải loại người yếu ớt như thế, sau này ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng mọi việc, tới lúc đó, nếu như Hắc gia gia thật sự gặp phải chuyện bất trắc gì, ta nhất định phải báo thù cho ông, không để cho bất kỳ kẻ nào chạy thoát.
Giọng nói của cô bình tĩnh lại thanh lãnh, nhưng sự lạnh lùng ẩn chứa bên trong cũng khiến cho Chu Nguyên phải rùng mình một cái.
Vị tiểu tỷ tỷ này nhìn qua hệt như tiên nữ, nhưng một khi nghiêm túc lên rồi thì mới lộ ra sự sát phạt quyết đoán từ trong khung.
…
Đại Chu vương cung.
Khi Tần Ngọc biết được tin tức bát mạch của Chu Nguyên đã xuất hiện, bây giờ có thể bắt đầu tu hành thì kích động ôm chầm lấy Chu Nguyên không ngừng rơi lệ, khiến cho Chu Nguyên vừa cảm động lại không biết phải làm sao.
- Được rồi, được rồi, Nguyên Nhi có thể tu luyện là chuyện tốt, cần gì phải khóc lóc như thế.
Chu Kình đứng bên cạnh cũng bất đắc dĩ lên tiếng.
- Chẳng lẽ chàng không khóc à?
Tần Ngọc lau mắt, trừng mắt nhìn Chu Kình.
Chu Kình ngượng ngùng sờ sờ mũi, lúc cảm ứng được bát mạch trong cơ thể Chu Nguyên xuất hiện ở sơn động kia, hắn cũng nhịn không được mà suýt rơi lệ ngay tại chỗ, bất quá sau cùng vẫn kềm nén lại được.
- Nàng sắp xếp cho Yêu Yêu trước đi đã.
Chu Kình không dám nói nhiều, vội vàng đổi chủ đề.
Tần Ngọc lúc này mới giật mình nhớ ra, ngượng ngùng lau khô nước mắt, sau đó quay sang mỉm cười dịu dàng nói với Yêu Yêu:
- Yêu Yêu, từ nay về sau con sẽ ở lại đây, chúng ta nhất định sẽ không để con phải chịu chút ủy khuất nào.
Thái độ của Tần Ngọc đối với Yêu Yêu cực kỳ nhiệt tình, tuy rằng phần lớn là vì cảm kích cô và Thương Uyên đã giúp đỡ Chu Nguyên, nhưng rõ ràng Tần Ngọc cũng có phần yêu mến Yêu Yêu, một thiếu nữ xinh đẹp trong veo như thế, ai gặp mà không sinh lòng yêu thích cho được.
Yêu Yêu có phần không quen lắm trước sự nhiệt tình của Tần Ngọc, dù sao thì từ bé cô đã sống ở một nơi tách biệt với thế giới bên ngoài cùng Thương Uyên, căn bản chưa bao giờ tiếp xúc với người ngoài, hơn nữa phần vì tính tình của cô có phần thanh lãnh, cũng không tường cách trao đổi cùng người khác.
Bất quá cô có thể cảm giác được sự cảm kích lẫn chân thành xuất phát từ tận đáy lòng của Tần Ngọc, cho nên cũng không lộ ra vẻ kháng cự gì, chỉ nhìn Chu Nguyên một cái, sau đó để mặc cho Chu NguyêNguyên Nhi kéo mình đi.
Tần Ngọc dẫn Yêu Yêu đi trước, Chu Kình và Chu Nguyên nhìn nhau, chỉ đành lắc đầu cười khổ.
- Vương thượng, Sở phủ chủ cầu kiến!
Đúng lúc này, có một thị vệ chạy vào bẩm báo.
Sở phủ chủ kia chính là phủ chủ Sở Thiên Dương của Đại Chu Phủ, cũng là trọng tướng đắc lực dưới trướng Chu Kình.
- Để hắn vào đi.
Chu Kình gật đầu, sau đó nhìn thấy Chu Nguyên đang định rời đi thì bèn nói:
- Con cũng ở lại, dẫu gì con cũng là điện hạ của Đại Chu chúng ta, có một số chuyện con cũng nên biết rõ.
Chu Nguyên hơi giật mình, nhưng cũng không nhiều lời, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Có một bóng người cao lớn đi vào từ ngoài cửa, đó là một nam tử trung niên mặc áo tím, gương mặt kiên nghị, trong lúc đi đường giống như có gió lốc cuốn theo, phát ra tiếng vù vù.
- Tham kiến vương thượng.
Nam tử trung niên kia ôm quyền cúi người hành lễ với Chu Kình, sau đó nhìn về phía Chu Nguyên đứng bên cạnh, khẽ gật đầu cười nói:
- Điện hạ.
- Phủ chủ.
Chu Nguyên cũng không dám chậm trễ, Sở Thiên Dương là trọng thần được phụ vương tin tưởng, cũng là phụ tá đắc lực của phụ vương, lại còn là phủ chủ của Đại Chu Phủ.
Chu Kình khoát tay cười nói:
- Có chuyện gì sao?
Sở Thiên Dương nghe thấy thế thì nhìn thoáng qua Chu Nguyên một cái.
Chu Kình mỉm cười:
- Không sao cả, cứ để cho Nguyên Nhi nghe đi.
Sở Thiên Dương gật đầu, sau đó cười khổ thở dài một hơi rồi nói:
- Vương thượng, tên Từ Hồng kia bây giờ đang lăm le vị trí chủ phủ của ta.
Chu Nguyên nghe thấy thế thì trong lòng chợt run sợ, Từ Hồng kia chính là phó phủ chủ của Đại Chu Phủ, chỉ là người này cũng đứng về phe của Tề Vương, như thiên lôi nghe Tề Vương sai đâu thì đánh đó, thường xuyên lá mặt lá trái với hoàng thất Đại Chu.
Lúc trước Chu Nguyên chỉ biết Tề Vương vẫn luôn ngấp nghé Đại Chu Phủ, muốn khống chế vào tay, cho nên vẫn luôn âm thầm nuốt chửng từng chút một, tên Từ Hồng kia chính là do hắn tốn đủ mọi cách để nhét vào, hòng cướp lấy vị trí phủ chủ Đại Chu Phủ.
- Vương thượng, theo như tin tức mà ta nhận được thì tên tiểu vương gia Tề Nhạc kia vẫn luôn ra giá cao để uy hiếp dụ dỗ lôi kéo các học viên ưu tú xuất hiện trong Đại Chu Phủ.
- Chỉ riêng số những học viên có tiềm năng lọt vào mười thứ hạng đầu của kỳ thi lần này đã bị hắn lôi kéo hơn phân nửa rồi.
- Mà một khi những học viên này thông qua kỳ thi, sẽ trực tiếp chọn gia nhập ất viện của Từ Hồng, sau kỳ thi này sẽ là thi phủ, cứ đà này, tố chất tổng thể của học viên ất viện sẽ cao hơn giáp viện của ta, bọn họ đã giành được hạng đầu của hai lần thi phủ rồi, nếu như lần này lại để cho bọn họ thành công nữa thì Từ Hồng có thể mượn cớ này gây khó dễ để cướp lấy vị trí phủ chủ này.
Năm đó khi Chu Kình thành lập Đại Chu Phủ, vì động viên các viện, cho nên đã định ra một quy tắc, nếu như một vị viện chủ nào đó của các viện có thể giành được hạng nhất ba năm liên tiếp thì có thể tranh chức phủ chủ.
Giáp viện của Sở Thiên Dương vốn là mạnh nhất, nhưng sau này có tên Từ Hồng kia xuất hiện, nhờ vào tài lực dồi dào của Tề Vương duy trì, không ngừng lôi kéo các học viên ưu tú, khiến cho giáp viện vốn vẫn luôn dẫn đầu lại bị ất viện áp chế suốt hai năm qua.
Rõ ràng, mục tiêu của Từ Hồng kia chính là chức vị phủ chủ của Đại Chu Phủ, một khi hắn đã trở thành phủ chủ rồi thì e là Đại Chu Phủ xem như rơi vào trong tay của Tề Vương, những nhân tài ưu tú xuất hiện liên tục kia cũng sẽ bị Tề Vương cướp đi, như thế quả thực không khác gì cắt xương móc thịt của hoàng thất Đại Chu.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là nếu như âm mưu này của Tề Vương đạt thành thì sẽ khiến cho rất nhiều thế lực đang đứng chờ cho rằng hoàng thất Đại Chu đã thực sự xuống dốc, không thể nào chống lại được Tề Vương, một khi những thế lực này về phe Tề Vương thì đó mới thật sự nguy hiểm.
Chu Nguyên nhíu mày, nhìn về phía Chu Kình, lúc này Chu Kình cũng thoáng nhíu chặt mày, sau một lúc lâu mới cắn răng âm trầm phun ra mấy câu.
- Tên Tề Vương này có khẩu vị lớn thật đấy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương