NHÃ TRẦN AI - 10 - HẾT
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:43:29
"Ngài sẽ thuận buồm xuôi gió con đường quan, lẽ sớm trở thành trọng thần của triều đình."
"Ngài sẽ một cuộc hôn nhân viên mãn cùng Chu Doanh, những đứa con thông minh giống như hai , mà cùng ..."
Giọng mỗi lúc một nhỏ, cuối cùng cúi đầu nức nở:
"Đại công tử, là lỡ dở ngài."
Lư Yến Đoan lặng lẽ lắng , đáy mắt dần phủ đầy màu sắc đau thương, giọng khàn , lời an ủi càng thêm nhạt nhòa.
"Không của nàng, Du Linh."
Ta ngừng lắc đầu. Không của , là của ai đây?
Khi nhắc đến chuyện hòa ly, Lư tướng và Lư phu nhân hề truy hỏi, hai đều ngầm đồng ý với quyết định . Khi với phụ mẫu, họ cũng bảo sớm đến Tương Tây thì hơn. Khi đưa thư hòa ly cho hầu, chắc chắn thấy những dòng chữ đó, nhưng cuối cùng cũng thêm điều gì.
Mọi đều hiểu rõ trong lòng, nhưng ai cũng bao dung . Chính vì thế, càng cảm thấy bản chẳng còn chỗ dung . Ta hít sâu lấy bình tĩnh, mắt , chua xót một tiếng:
"Chuyện đại công tử hỏi, trả lời ."
" cũng hỏi ngài, rời , là vì thói quen vì điều gì khác?"
Ta gắng gượng cong môi, cố hết sức để tỏ thấu tình đạt lý.
"Du Linh ngu , dám tùy tiện suy đoán tâm tư của đại công tử, nhưng vốn dĩ vẫn luôn mang nợ Đại công tử."
"Nếu đại công tử ở , sẽ ở ."
Đêm đen cuồn cuộn, ánh trăng vẫn miệt mài rọi xuống, hòa cùng ánh nến run rẩy trong gió. Thế nhưng dù sáng đến mấy vẫn thể soi tỏ đáy mắt Lư Yến Đoan.
Hắn gì.
Chỉ là lâu, lâu , mới cúi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy . Hơi thở ấm nóng phả bên tai, giọng vang lên chậm rãi.
"Du Linh, nàng ."
Khoảnh khắc lời buông xuống, cảm giác một dòng nóng ấm lặng lẽ lướt qua cổ, mang theo nuối tiếc sâu lắng và dai dẳng.
13.
Nhờ sự giúp đỡ của Bùi Hoàn, thuận lợi đến Tương Tây đoàn tụ với gia đình.
Chỉ là… thể nhanh chóng thích nghi với cuộc sống nơi đây.
Ở Tương Tây, hầu như nhà nào cũng nuôi lạc đà. Mỗi khi sáng sớm hoàng hôn buông xuống, tiếng lục lạc vang vọng khắp nẻo đường, khiến tự chủ mà nhớ đến một bóng hình nơi phương xa.
Sợ bản càng lún sâu ký ức, chủ động xin trồng cây bên bờ sông cùng dân làng. Có lẽ do từng trồng cây cầu phúc trong tư dinh nên chút kinh nghiệm, cây trồng lúc nào cũng đ.â.m chồi nhanh hơn những cây khác.
Dần dà, trong làng đều đến hỏi kinh nghiệm, nên cũng thuận thế nhận lấy công việc , trở thành "cô nương cái gì cũng " trong miệng dân.
Ta vui.
đồng thời, cũng mâu thuẫn.
Từ khi đến Tương Tây, vẫn luôn lặng lẽ dò hỏi tin tức về Lư Yến Đoan. Nghe chỉ nhờ một bài sách luận, Thánh thượng coi trọng, tiến cử cung quan.
Nghe đề xuất chính sách mới, văn võ bá quan vô cùng tán thưởng.
Nghe tại trường đua ngựa, thắng sứ thần Tây Vực, phong quang vô hạn.
Hắn quả nhiên như dự liệu, trở thành vì sáng nhất bầu trời.
...
Thế nhưng, thế sự vô thường, gió mây khó đoán.
Vào năm thứ ba đến Tương Tây, một vị tân quý trong triều đột nhiên cuồng ngôn ngay giữa điện Kim Loan, chọc giận thánh nhan, biếm khỏi Kinh thành.
Bị giáng chức đến Tương Tây.
14
Quan phủ xây dựng một ngôi miếu bên bờ sông.
Dân làng việc trồng cây, trồng hoa trong miếu cần một kinh nghiệm đảm nhiệm, bèn nhất trí tiến cử . Ta đành cung kính bằng tuân mệnh, sự vây quanh của dân làng, đến quan phủ gặp vị quan giám sát công trình.
Chính tại lúc đó, thấy vị quan viên triều đình phái đến. Hắn vận quan bào màu xanh thẫm, khoanh tay mái hiên. Khi thấy , khóe môi cong lên ý nhàn nhạt.
"Tham kiến Lư đại nhân, dân nữ... Du Linh."
Ta khẽ cúi hành lễ.
"Ta nàng." Hắn càng thêm sâu, "Cô nương quản cây ở vùng ."
15.
Người đều vị Lư đại nhân đến từ Kinh thành ý với .
Lý đại nương quả quyết khẳng định:
"Chắc chắn , nếu thì nhà ai bụng ngày ngày cho con ăn uống miễn phí chứ?”
"Nhờ phúc của Du cô nương mà nhà chúng còn tiết kiệm mấy bữa cơm kìa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nha-tran-ai/10-het.html.]
Người thợ lợp ngói cũng sách mách chứng.
"Ta thấy sai , mỗi Du cô nương miếu, Lư đại nhân nhất định ghé qua dạo mấy vòng, chẳng việc cũng tìm chuyện mà ."
...
Ta thế nào, chỉ thể tôn trọng giữ cách với Lư đại nhân.
Cho đến ngày ngôi miếu thành, khi kiểm tra xong gốc cây cuối cùng mới trồng, thấy một bóng cổng chùa, hai tay chắp thành kính cành cây còn mọc bao nhiêu lá.
Không là ai mê tín quá mức đây. Ta hiếu kỳ bước đến xem, nhưng khi rõ gương mặt , bước chân liền khựng . Lúc còn đang do dự xem nên lặng lẽ rời , gọi .
"Du cô nương."
Kể từ khi gặp Lư Yến Đoan, đây là đầu tiên và đơn độc trò chuyện. Ta mỉm , ngượng ngùng hành lễ.
"Mặt trời sắp lặn , Lư đại nhân vẫn về?"
"Ta đang đợi nàng."
Hắn dừng một chút, thấy lộ vẻ kinh ngạc, mới tinh quái tiếp lời:
"Đợi nàng chỉ giáo một vấn đề."
Hắn chắp hai tay, ánh mắt chân thành tha thiết.
"Du cô nương thể dạy , cầu nguyện thế nào mới linh nghiệm ?"
Dù qua nhiều năm, vẫn đoán nổi tâm tư của Lư Yến Đoan, chỉ thể thuận theo mà hỏi:
"Không Lư đại nhân cầu nguyện điều gì?"
"Ta cầu một ."
Hắn chăm chú, đôi mắt tựa hồ nước phủ một tầng sương mỏng.
"Ta và nàng từng phu thê suốt sáu năm, nhưng việc gả cho vốn chẳng mong của nàng.”
"Ta vì cứu nàng mà nửa tàn phế, nàng vì chuộc tội nên mới gả cho ."
Giọng điệu bình thản kể , rõ ràng là chuyện từng kinh tâm động phách nhưng bằng thái độ như đang thuật chuyện của khác.
"Những năm xe lăn, tính khí trở nên tệ.”
"Khi , phụ vốn luôn xem trọng nhân cơ hội ép dọn khỏi phủ, bạn bè cũ cũng dần mất liên lạc, ngay cả đám hạ nhân trong nhà cũng oán trách ít.”
"Chỉ nàng áy vẫn luôn hướng về phía ."
Lư Yến Đoan khẽ nhắm mắt, đó mở , tiếp tục :
"Nàng thiện lương, cũng thành kính.”
"Nàng trồng cây cầu phúc trong phủ, xây hồ phóng sinh, mỗi ngày đều tụng tụng những lời cầu an, ngay cả khi thấy ánh trăng cũng quên ước nguyện, cầu mong thể khỏe .”
"Lúc đó nghĩ, nàng sẽ luôn ở bên , nhưng khi đôi chân hồi phục, nàng rời , mà thế nào cũng giữ nàng ."
Bóng chiều tà nhuốm đỏ chân trời, đôi mắt Lư Yến Đoan cũng dần ửng đỏ. Thế nhưng ánh hướng về hề trốn tránh.
"Nàng lẽ chỉ dựa dẫm nàng chứ là yêu thích nàng."
" trong lòng rõ ràng, thật sự... vô cùng trân trọng nàng."
Tiếng quạ lượn vòng cao đáp xuống cành cây. Hắn im lặng hồi lâu, dường như đang chờ mở miệng hỏi câu :
" cuối cùng, Lư đại nhân vẫn để nàng rời .”
"…Vì ?"
"Bởi vì sợ."
Hắn tự giễu, khóe môi khẽ nhếch lên:
"Sao lo lắng rằng nàng đối với chỉ là áy náy. Ta mỗi thấy , nàng đều nhấn chìm trong quá khứ.”
"Nàng rời , tĩnh tâm suy nghĩ, tôn trọng quyết định của nàng.”
"Chỉ cần chờ đến khi nàng nghĩ thông suốt, đến tìm nàng là ."
Gió xuân phất qua vạt áo , Lư Yến Đoan nghiêng đầu lên cành cây.
"Ta cầu nguyện, chính là một như ”
"Du cô nương cảm thấy, thể thành công ?"
Xuân sắc tươi tắn, cảnh xuân rực rỡ.
Mọi sự đều là một khởi đầu mới.
Con cũng như .
Ta chớp mắt, ngẩng đầu chồi non xanh biếc vươn từ ngọn cây, khẽ lẩm bẩm:
"Cũng nữa.”
" xin chúc Lư đại nhân, thể như ước nguyện."
[KẾT THÚC]