Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

NHÃ TRẦN AI - 9

Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:43:27

Ta hỏi thăm, tình trạng của Lư Yến Đoan cần chú ý hơn trong việc giữ ấm. Biết chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, lúc mới yên lòng. Ra lệnh cho nhóm lửa sắc thuốc cho dậy lấy chăn phủ lên chân .

Mọi thứ xong xuôi, thấy Lư Yến Đoan vẫn còn vẻ ủ rũ, khó chịu nên dặn dò thị nữ vài câu chuẩn rời . khi bước qua cửa, đột nhiên phía vang lên một tiếng lục lạc vang dội. Ta đầu theo phản xạ, lo lắng về phía ghế.

Chỉ thấy Lư Yến Đoan miễn cưỡng nở một nụ gượng gạo. Hắn khẽ :

"Du Linh, nàng đổi sắc mặt còn nhanh hơn cả lật sách nữa."

"Chắc chắn chỉ khi trở chiếc ghế thì nàng mới chịu cho đàng hoàng ?"

12.

Dưới ánh trăng sáng tỏ chiếu qua song cửa, ánh sáng như thiêu đốt cơ thể . Ta hiểu vì Lư Yến Đoan như . Ta thích như chút nào.

 

"Đại công tử, đừng đùa như thế nữa."

 

Ta chầm chậm , mặt mày nghiêm túc. Người hầu thấy như liền lẳng lặng lui ngoài, chỉ còn bóng dáng của in tấm bình phong.

 

"Vậy thì cho , nàng đột nhiên rời ?"

 

Lư Yến Đoan chằm chằm, cả hai im lặng đối diện . Sau một lúc lâu, đợi trả lời, khẽ mím môi lên tiếng nữa.

 

"Được, nếu nàng , sẽ nàng."

 

"Là bởi vì Chu Doanh."

 

Hắn từ từ dậy, bước gần .

 

"Nàng cần một ưu tú hơn ở bên cạnh, nhưng vì nghĩ như ?"

 

"Giờ đây thể khỏe mạnh, tự tin sẽ thể lập gia đình, tương sẽ sinh con nối dõi."

 

"Du Linh, đối với , nàng đủ ."

 

Lư Yến Đoan dừng chỉ cách một bước, vẻ mặt mơ hồ.

 

"Chuyện về đồ bảo hộ đầu gối của Chu Doanh, trả cho nàng . Ngày đó ở hoa viên, nàng chỉ là hỏi thăm tình hình của Chu thái phó đang bệnh thôi."

 

"Giữa và nàng luôn trong sạch, cũng sẽ xảy bất cứ điều gì."

 

"Về chuyện lúc nàng và Bùi Hoàn... là do tức giận quá mức, lựa lời, xin nàng."

 

Hắn nhấn mạnh từng chữ, chân thành khẩn thiết. Như những hạt mưa mùa hạ rơi xuống ào ào bên tai . Có một khoảnh khắc, cảm thấy như gió cũng ngừng thổi, chỉ còn thở nhẹ nhàng của . Lồng n.g.ự.c chợt nhói lên, đối mặt với Lư Yến Đoan lúc , vội vàng mặt .

 

"Không vì Chu đại tiểu thư..."

 

"Vậy là vì lý do gì?!"

 

Hắn đột nhiên nắm chặt vai , đôi mắt gần như điên cuồng. chỉ trong một khoảnh khắc, như bừng tỉnh, tìm cách nắm lấy tay .

 

"Ta hiểu ... là nàng chê chuyện quá khó ?"

 

Lư Yến Đoan chớp mắt, hít một thật sâu.

 

"Ta cam đoan từ nay sẽ còn chê nàng ngốc, nàng ngu xuẩn nữa, sẽ chuyện nhẹ nhàng với nàng."

 

Ta cắn chặt môi, trong lòng càng thêm khó chịu, ánh mắt vô cùng đau đớn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nha-tran-ai/9.html.]

"Chẳng lẽ là vì luôn vô duyên vô cớ sai khiến nàng, trêu đùa nàng?"

 

"Hay là nàng trách bao giờ tặng nàng thứ gì, cho rằng keo kiệt, hẹp hòi?"

 

Nói đến đây, thấy vẫn lên tiếng, yết hầu chuyển động, khó khăn tiếp:

 

"Vậy... vì nàng để ý từng thương ?"

 

"Ta khuyết điểm, cho nên nàng coi thường , ?"

 

"Đương nhiên là !"

 

Ta nhịn ngắt lời những suy đoán vô lý của , nhẹ giọng mở miệng:

 

"Đại công tử rõ ràng rõ, còn cố tình né tránh chuyện quan trọng mà những điều nhỏ nhặt như ?"

 

"Ngài thương vì lý do gì? Chẳng lẽ quên ?"

 

Vừa xong, lập tức nhận thấy hình Lư Yến Đoan bỗng nhiên khựng . Khi lời khó khăn đầu tiên thốt , những câu trở nên dễ dàng hơn nhiều.

 

"Đại công tử, lý do rời ích kỷ.”

 

"Ta chỉ chính cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cả đời cứ sống trong sự tự trách cùng hoang mang lo sợ."

 

"Ngài vì cứu thương, thể quên."

 

Trong mắt Lư Yến Đoan dâng lên lo lắng, ngừng một lát, đôi mắt khẽ run rẩy.

 

" bây giờ chân bình phục …”

 

"Nàng cứ coi như từng thương, cần cảm thấy áy náy, cần tự trách."

 

Ta nhịn mà bật . Làm thể điều ?

 

"Đại công tử." Ta nhẹ nhàng gọi , giọng cảm xúc, "Đêm đó ngài từ trạm dịch đưa về thành, đó là đầu tiên lưng ngựa trong sáu năm qua.”

 

"... điều cảm nhận chỉ là sự sợ hãi chứ là niềm vui sướng như ."

 

Ta lâu cưỡi ngựa . Sau khi gả Lư phủ, từng suy nghĩ đó, nhưng mà dám. Lư Yến Đoan vì mà mất đôi chân, thể vô sỉ mà những suy nghĩ xa như ?

 

"Không chỉ là cưỡi ngựa."

 

Ta hồi tưởng những năm tháng của , đem những điều chôn giấu trong lòng, tưởng rằng sẽ mãi thể thốt lên, một nữa bày mắt .

 

"Suốt sáu năm qua, dám xem những cuốn sách mà yêu thích nhất, sợ rằng một chút sơ ý sẽ bật ."

 

"Ta kiềm chế bản ăn những món yêu thích, bất kỳ điều gì khiến vui vẻ."

 

"Ngài vì mà trở thành... trở thành như , tư cách nào mà vui vẻ, tư cách nào mà sống ?"

 

Mặc dù nhưng vẫn thể kìm nén . Nước mắt rơi xuống như chuỗi ngọc đứt đoạn, khiến gương mặt Lư Yến Đoan trở nên mờ nhạt và xa vời trong màn lệ nhòa.

"Đại công tử, thực sự những lời mặt ngài, bởi như chẳng khác nào... tự nhận bản đáng thương."

" những uất ức so với những gì ngài trải qua, căn bản chẳng đáng nhắc đến."

Thế nhưng, những tháng ngày như thực sự khiến khổ sở, khổ sở. Bao năm qua, giây phút nào hối hận về khoảnh khắc đó. Nếu khi bồng bột khoe tài mà bước qua con suối , chuyện khác ?

Nghĩ đến đây, nghẹn ngào đến thốt nên lời.

"Đại công tử, nếu , ngài thương."

Loading...