Nhân Dục Đạo
Chương 38: 3 ~.~
Cảm ơn đạo hữu Tếuu đã đẩy kim phiếu cho mình ~.~
Hàn Phong hai mắt đỏ ửng, điên cuồng đóng tới hạ thân Thượng Quan Nghi. Hắn còn định phất tay triệu hoán thêm phân thân, thế nhưng ngoài cửa bất chợt vang lên tiếng cốc cốc kêu gọi. Rồi một thanh âm non nớt vừa lo lắng vừa gấp gáp vang lên, làm cho tiểu Hàn Phong thiếu chút ngất xỉu.
"Hàn... Hàn ca ca!"
Hàn Phong chợt lạnh nửa người, thế nào lại là Ngọc Huyên? Trời sập xuống thì hắn xé ra một lỗ hổng, đất tan vỡ thì hắn đem Thượng Quan Nghi bay lên, vậy tiểu Huyên tới thì hắn phải làm thế nào? Thật là không nghĩ tới a.
Phòng của Ngọc Huyên là ngay cạnh phòng Hàn Phong đấy. Nàng vốn là đang say ngủ, thế nhưng bên tai không hiểu sao bên tai lại vang lên tiếng rên rỉ khe khẽ, tiếng nhóp nhép phành phạch, tiếng a a khóc lớn. Ngọc Huyên mơ màng tỉnh lại, trong lòng vô cùng lo sợ. Có phải là ma không? Nàng khuôn mặt tái mét, cẩn thận nghe ngóng, lúc này đây mới nhận ra tiếng rên rỉ phát ra từ sát vách tường, chính là từ phòng của Hàn Phong.
Tiếng rên rỉ kéo dài cả đêm, Ngọc Huyên nghe vào trong tai, không hiểu sao hạ thân khó chịu vô cùng, dường như thiếu thốn gì đó, lại không ngờ chỗ đó rỉ ra chất lỏng trong suốt. Nàng vô cùng lo sợ, cả đêm trằn trọc quằn quại không sao ngủ lại được nữa. Chỉ đến khi bên cạnh vang lên tiếng rầm đổ vỡ, nàng mới là giật thót người, có phải hay không Hàn ca ca bị yêu ma đánh tới?
Ngọc Huyên trong lòng lo lắng vô cùng, áp chế sợ hãi chạy qua bên cạnh. Hàn ca ca là người nàng yêu quý nhất, không thể để ca ca bị yêu quái ăn thịt được.
"Hàn ca ca, huynh... Còn sống không?"
Ngọc Huyên thấy Hàn Phong không trả lời mình, lại tưởng hắn đang bị yêu quái nuốt vào bụng, trong lòng vô cùng hoảng sợ thiếu chút hét toáng lên. Thế nhưng nghĩ tới đánh động yêu quái sẽ làm nó giật mình, đem Hàn ca ca ăn mất. Đến lúc đó nàng sẽ hối hận vô cùng.
Ngọc Huyên lấy hết can đảm đẩy cửa tiến vào. Phòng ốc trong nhà Vương Lập đã rất cũ kỹ, ngay cả phòng của Hàn Phong cũng là không có chốt cài, Ngọc Huyên chẳng chút khó khăn đã đem cánh cửa mở ra, thấy Hàn Phong đang ngã trên đất bèn vội vàng chạy tới bên giường xem xét.
"Hàn ca ca, huynh có sao không?"
Hàn Phong lúc này khuôn mặt tái nhợt như màu gan heo. Hắn dục hoả đã sớm tắt sạch, phân thân toàn bộ tan biến, quần áo cũng không kịp mặc, chỉ kịp đem chiếc chăn mỏng manh phủ lên trên hai người.
Thượng Quan Nghi lúc này vẫn đang trầm luân trong bể ái tình, không ngờ đột nhiên huyệt hoa trống rỗng, vô cùng ngứa ngáy khó chịu. Thấy Hàn Phong quay lưng lại với mình, nàng vội ôm lấy hắn. Một tay lần mò tìm đến ác long dưới háng Hàn Phong, một tay lại là thò xuống hạ thân của mình, mơ hồ xoa nắn, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ khát tình.
Hàn Phong vội vàng vơ lấy nội khố của bản thân nhét vào miệng nàng. Lại là hai ngón tay cong thành trảo, đưa ra phía sau luồn móc vào hạ thân Thượng Quan Nghi xoa dịu một chút. Lúc này mới quay mặt cười chống chế với Ngọc Huyên.
"Ha... Huynh không sao..."
Ngọc Huyên thấy Hàn Phong khuôn mặt nhăn nhó, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, mồ hồi lại là to như hạt đậu từ trên đỉnh đầu buông xuống khiến nàng trong lòng vô cùng lo lắng có phải hay không Hàn Phong bị yêu quái đả thương. Vội vàng ngồi xuống bắt lấy tay trái hắn nắm chặt, hoảng sợ kêu lên.
"Hàn ca ca, có phải huynh bị đau ở đâu! Để muội chạy đi gọi Vương thúc!"
Hàn Phong nghe vậy xuýt chút ngất xỉu, nếu Vương thúc thấy mình trong tình cảnh này thì dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết hiểu lầm. Hắn vội vàng bắt lấy bàn tay của Ngọc Huyên trấn an nàng.
"Không sao, Ngọc Huyên, ta chỉ là có chút... đau bụng."
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại khiến Hàn Phong thốt ra lời như vậy. Vừa mới dứt câu, hắn đã vô cùng hối hận.
""Hàn ca ca, để ta xoa giúp huynh!"
Dưới ánh trăng mờ ảo, khuôn mặt ngây thơ thanh thuần của Ngọc Huyên vô cùng lo lắng, nàng sợ Hàn Phong phải chịu đau đớn, vội vàng vươn bàn tay bé nhỏ của nàng vuốt ve bụng hắn. Dù là cách một lớp vải chăn thế nhưng Hàn Phong vẫn có thể cảm thấy năm ngón tay của nàng vô cùng mịn màng, non mềm mát lạnh, làm cho dục hoả vừa mới dập tắt thoáng chốc bùng lên mạnh mẽ.
"Ưm. Ưm...."
Hàn Phong toàn thân bị kích thích đến run rẩy, da mặt hắn co giật kìm nén để khỏi phải phát ra thanh âm rên rỉ biến thái. Mồ hôi lạnh to như hạt đậu chảy xuống, thoáng chốc ướt đẫm cả khuôn mặt Hàn Phong.
"Hàn ca ca, huynh lạnh sao, để ta giúp huynh!"
Ngọc Huyên thấy Hàn Phong run rẩy toàn thân, lại là đắp chăn kín mít. Trong nội tâm nàng thầm nghĩ có lẽ Hàn ca ca nằm dưới đất lên rất lạnh, không chút do dự thân hình nhỏ bé chui vào trong chăn.
Hàn Phong trợn mắt há mồm. Da thịt Ngọc Huyên vô cùng trơn láng mịn màng, lại càng là mềm mại mát mẻ. Nhất là hai bầu nhũ hoa kia không hiểu sao lại vô cùng căng tròn mọng nước nảy nở, hai hạt anh đào không ngờ xuyên phá lớp y phục mỏng manh của nàng cọ trên ngực hắn, làm máu huyết toàn thân hắn sôi trào, ác long phía dưới thiếu chút xuất tinh.
"Hàn ca ca, có vật gì đó chọc vào bụng muội!"
Ngọc Huyên chui vào trong chăn mới nhận ra Hàn Phong không mặc đồ. Có phải hay không yêu quái kia lột y phục của hắn ra chuẩn bị ăn thịt hay không? Vậy thì hẳn là hắn lạnh lắm. Thế nhưng nàng loay hoay làm sao cũng không ôm được Hàn Phong vào lòng, ác long dưới háng chọc vào bụng nàng, vừa ấm nóng vừa cứng cáp, làm đáy lòng Ngọc Huyên không hiểu sao bốc lên một ngọn dục hoả mơ hồ...
"Ta... Ta bị thương... sưng lên... Aaa... Ư ư...."
Hàn Phong chưa kịp nói hết câu, Ngọc Huyên đã bắt lấy côn th*t kia mà xoa nắn. Bàn tay nàng vô cùng nhỏ bé, các ngón tay như búp măng non, căng mọng mềm mại, nắm lấy đầu côn mà xoa nắn nhẹ nhàng. Tuy vụng về nhưng vô cùng chuyên tâm.
"Ư ư.... Ưm ưm..."
Hàn Phong hai mắt trợn ngược. Ngón tay trong huyệt hoa Thượng Quan Nghi điên cuồng móc vuốt cọ gãi, đùa nghịch các lớp thịt mềm mại mỏng manh, làm cho nàng rên rỉ kêu gào, d*m thủy tuôn trào như suối. Hắn nhất định phải tìm được hạt đậu nhỏ bên trong, khiến nàng khuất phục, nếu không để hai nữ nhân gặp được nhau sẽ là nguy to. Ác long dưới háng Hàn Phong cũng là giật giật, há miệng phun ra một mảng nhỏ tinh khí, thẫm đẫm cả bàn tay nhỏ bé của Ngọc Huyên.
"A, Hàn ca ca, huynh chảy máu rồi, để ta giúp huynh!"
Ngọc Huyên thấy bàn tay của mình ướt đẫm, trong lòng vô cùng lo lắng, chỉ sợ Hàn Phong bị xuất huyết chết đi. Nàng thường được cha dạy khi ngón tay chảy máu thì ngậm lấy để cầm máu, sau đó tìm dược vật để rắc lên. Hiện tại không có dược vật, chỉ có thể tạm thời cầm máu trước đã.
Nàng không chút do dự cúi người xuống hạ thân Hàn Phong, miệng ghé sát vào côn th*t to lớn, vươn đầu lưỡi phấn hồng ra quét một đường trên đầu côn th*t.
"Hàn ca ca, tại sao huyết tương của huynh ngọt như vậy?"
Ngọc Huyên nàng đâu có biết, thứ dịch ấm nóng kia chính là tinh dịch cùng d*m thủy của đôi nam nữ giao hoan cùng nhau dính lại. Đáng thương cho Ngọc Huyên ngây thơ thanh thuần, vì cứu ca ca mà ăn nhầm dâm dược.
Ngọc Huyên hai mắt mơ hồ một mảng, huyết tương của Hàn Phong vào miệng nàng không ngờ hoá thành một cỗ nhiệt lưu nóng bỏng chạy khắp toàn thân, làm toàn thân nàng bức bối khó chịu, trong lòng không hiểu sao vô cùng nôn nóng, há miệng ngậm lấy toàn bộ đầu côn mà bú mút chùn chụt.
Hàn Phong hai mắt đỏ hồng, da thịt toàn thân căng cứng. Hai ngón tay phía sau lại càng là đâm sâu vào huyệt hoa Thượng Quan Nghi, tìm được hạt đậu nhỏ kia, điên cuồng móc vuốt đùa bỡn. Hắn cũng đem một chân quặp chặt lấy đùi Thượng Quan Nghi, không cho nàng giãy giụa, trong lòng vô cùng đấu tranh nên để Ngọc Huyên tiếp tục hai dừng lại.
"Ư ư ư... Ưm ưm..."
Hai nữ nhân một lớn một nhỏ lúc này đều mất đi thần trí, trong miệng đồng thanh rên rỉ. Phía dưới hạ thân Hàn Phong, Ngọc Huyên kia không biết từ lúc nào toàn thân đã được lột sạch y phục, đang ôm chặt một bên đùi hắn, nhũ hoa to lớn cùng huyệt hoa ướt đẫm cọ trên đùi hắn, miệng nhỏ há lớn ngậm lấy thân côn mà liếm mút. Sau lưng Hàn Phong, Thượng Quan Nghi cũng là ôm chặt lấy lưng hắn, hai bầu nhũ hoa khổng lồ cọ cọ ma sát, nhục hoa của nàng bị Hàn Phong cắm vào ba ngón tay đang không ngừng ra ra vào vào, kéo theo một mảng d*m thủy trong suốt ướt át, trong miệng nàng bị nhét nội khố của Hàn Phong, chỉ có thể a a rên rỉ khe khẽ.
Được Tiên Âm thể cùng với Hoá Thân Nữ Oa đồng thời hầu hạ làm Hàn Phong sướng khoái điên người. Nhất là Tiên Âm thể kia bình thường là chỉ phát ra âm thanh êm ả như thiên đạo thôi đấy, lúc này đây lại là i nha i nha rên rỉ, nguyên lực quấn quanh không ngờ mang theo dâm dục khí nồng đậm, làm cho ác long càng thêm to lớn căng cứng, giật giật muốn xuất tinh. Hàn Phong trong lòng ác độc lẫn phấn khích thầm nghĩ, có phải hay không sau này khi nàng có thành tựu rồi, đứng trên đài cao giảng giải áo nghĩa thiên địa cho vài vạn người, trong lòng của đám người kia có khi nào sẽ xuất hiện hư ảnh ác long của mình?
Sau này phải bảo nàng chăm sóc ác long nhiều hơn một chút, đến lúc ấy có phải hay không Tiên Âm thể sẽ thành Dâm Âm thể hahahahaha!
Ta viết đoạn này trong lòng cũng có suy nghĩ, có phải cô giáo của ta hôm trước vừa bú liếm cho chồng, hôm sau đứng trên bục giảng giảng bài cho ta? Huhu T.T
Để lại bình luận phía dưới nhé!
Hàn Phong hai mắt đỏ ửng, điên cuồng đóng tới hạ thân Thượng Quan Nghi. Hắn còn định phất tay triệu hoán thêm phân thân, thế nhưng ngoài cửa bất chợt vang lên tiếng cốc cốc kêu gọi. Rồi một thanh âm non nớt vừa lo lắng vừa gấp gáp vang lên, làm cho tiểu Hàn Phong thiếu chút ngất xỉu.
"Hàn... Hàn ca ca!"
Hàn Phong chợt lạnh nửa người, thế nào lại là Ngọc Huyên? Trời sập xuống thì hắn xé ra một lỗ hổng, đất tan vỡ thì hắn đem Thượng Quan Nghi bay lên, vậy tiểu Huyên tới thì hắn phải làm thế nào? Thật là không nghĩ tới a.
Phòng của Ngọc Huyên là ngay cạnh phòng Hàn Phong đấy. Nàng vốn là đang say ngủ, thế nhưng bên tai không hiểu sao bên tai lại vang lên tiếng rên rỉ khe khẽ, tiếng nhóp nhép phành phạch, tiếng a a khóc lớn. Ngọc Huyên mơ màng tỉnh lại, trong lòng vô cùng lo sợ. Có phải là ma không? Nàng khuôn mặt tái mét, cẩn thận nghe ngóng, lúc này đây mới nhận ra tiếng rên rỉ phát ra từ sát vách tường, chính là từ phòng của Hàn Phong.
Tiếng rên rỉ kéo dài cả đêm, Ngọc Huyên nghe vào trong tai, không hiểu sao hạ thân khó chịu vô cùng, dường như thiếu thốn gì đó, lại không ngờ chỗ đó rỉ ra chất lỏng trong suốt. Nàng vô cùng lo sợ, cả đêm trằn trọc quằn quại không sao ngủ lại được nữa. Chỉ đến khi bên cạnh vang lên tiếng rầm đổ vỡ, nàng mới là giật thót người, có phải hay không Hàn ca ca bị yêu ma đánh tới?
Ngọc Huyên trong lòng lo lắng vô cùng, áp chế sợ hãi chạy qua bên cạnh. Hàn ca ca là người nàng yêu quý nhất, không thể để ca ca bị yêu quái ăn thịt được.
"Hàn ca ca, huynh... Còn sống không?"
Ngọc Huyên thấy Hàn Phong không trả lời mình, lại tưởng hắn đang bị yêu quái nuốt vào bụng, trong lòng vô cùng hoảng sợ thiếu chút hét toáng lên. Thế nhưng nghĩ tới đánh động yêu quái sẽ làm nó giật mình, đem Hàn ca ca ăn mất. Đến lúc đó nàng sẽ hối hận vô cùng.
Ngọc Huyên lấy hết can đảm đẩy cửa tiến vào. Phòng ốc trong nhà Vương Lập đã rất cũ kỹ, ngay cả phòng của Hàn Phong cũng là không có chốt cài, Ngọc Huyên chẳng chút khó khăn đã đem cánh cửa mở ra, thấy Hàn Phong đang ngã trên đất bèn vội vàng chạy tới bên giường xem xét.
"Hàn ca ca, huynh có sao không?"
Hàn Phong lúc này khuôn mặt tái nhợt như màu gan heo. Hắn dục hoả đã sớm tắt sạch, phân thân toàn bộ tan biến, quần áo cũng không kịp mặc, chỉ kịp đem chiếc chăn mỏng manh phủ lên trên hai người.
Thượng Quan Nghi lúc này vẫn đang trầm luân trong bể ái tình, không ngờ đột nhiên huyệt hoa trống rỗng, vô cùng ngứa ngáy khó chịu. Thấy Hàn Phong quay lưng lại với mình, nàng vội ôm lấy hắn. Một tay lần mò tìm đến ác long dưới háng Hàn Phong, một tay lại là thò xuống hạ thân của mình, mơ hồ xoa nắn, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ khát tình.
Hàn Phong vội vàng vơ lấy nội khố của bản thân nhét vào miệng nàng. Lại là hai ngón tay cong thành trảo, đưa ra phía sau luồn móc vào hạ thân Thượng Quan Nghi xoa dịu một chút. Lúc này mới quay mặt cười chống chế với Ngọc Huyên.
"Ha... Huynh không sao..."
Ngọc Huyên thấy Hàn Phong khuôn mặt nhăn nhó, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, mồ hồi lại là to như hạt đậu từ trên đỉnh đầu buông xuống khiến nàng trong lòng vô cùng lo lắng có phải hay không Hàn Phong bị yêu quái đả thương. Vội vàng ngồi xuống bắt lấy tay trái hắn nắm chặt, hoảng sợ kêu lên.
"Hàn ca ca, có phải huynh bị đau ở đâu! Để muội chạy đi gọi Vương thúc!"
Hàn Phong nghe vậy xuýt chút ngất xỉu, nếu Vương thúc thấy mình trong tình cảnh này thì dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết hiểu lầm. Hắn vội vàng bắt lấy bàn tay của Ngọc Huyên trấn an nàng.
"Không sao, Ngọc Huyên, ta chỉ là có chút... đau bụng."
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại khiến Hàn Phong thốt ra lời như vậy. Vừa mới dứt câu, hắn đã vô cùng hối hận.
""Hàn ca ca, để ta xoa giúp huynh!"
Dưới ánh trăng mờ ảo, khuôn mặt ngây thơ thanh thuần của Ngọc Huyên vô cùng lo lắng, nàng sợ Hàn Phong phải chịu đau đớn, vội vàng vươn bàn tay bé nhỏ của nàng vuốt ve bụng hắn. Dù là cách một lớp vải chăn thế nhưng Hàn Phong vẫn có thể cảm thấy năm ngón tay của nàng vô cùng mịn màng, non mềm mát lạnh, làm cho dục hoả vừa mới dập tắt thoáng chốc bùng lên mạnh mẽ.
"Ưm. Ưm...."
Hàn Phong toàn thân bị kích thích đến run rẩy, da mặt hắn co giật kìm nén để khỏi phải phát ra thanh âm rên rỉ biến thái. Mồ hôi lạnh to như hạt đậu chảy xuống, thoáng chốc ướt đẫm cả khuôn mặt Hàn Phong.
"Hàn ca ca, huynh lạnh sao, để ta giúp huynh!"
Ngọc Huyên thấy Hàn Phong run rẩy toàn thân, lại là đắp chăn kín mít. Trong nội tâm nàng thầm nghĩ có lẽ Hàn ca ca nằm dưới đất lên rất lạnh, không chút do dự thân hình nhỏ bé chui vào trong chăn.
Hàn Phong trợn mắt há mồm. Da thịt Ngọc Huyên vô cùng trơn láng mịn màng, lại càng là mềm mại mát mẻ. Nhất là hai bầu nhũ hoa kia không hiểu sao lại vô cùng căng tròn mọng nước nảy nở, hai hạt anh đào không ngờ xuyên phá lớp y phục mỏng manh của nàng cọ trên ngực hắn, làm máu huyết toàn thân hắn sôi trào, ác long phía dưới thiếu chút xuất tinh.
"Hàn ca ca, có vật gì đó chọc vào bụng muội!"
Ngọc Huyên chui vào trong chăn mới nhận ra Hàn Phong không mặc đồ. Có phải hay không yêu quái kia lột y phục của hắn ra chuẩn bị ăn thịt hay không? Vậy thì hẳn là hắn lạnh lắm. Thế nhưng nàng loay hoay làm sao cũng không ôm được Hàn Phong vào lòng, ác long dưới háng chọc vào bụng nàng, vừa ấm nóng vừa cứng cáp, làm đáy lòng Ngọc Huyên không hiểu sao bốc lên một ngọn dục hoả mơ hồ...
"Ta... Ta bị thương... sưng lên... Aaa... Ư ư...."
Hàn Phong chưa kịp nói hết câu, Ngọc Huyên đã bắt lấy côn th*t kia mà xoa nắn. Bàn tay nàng vô cùng nhỏ bé, các ngón tay như búp măng non, căng mọng mềm mại, nắm lấy đầu côn mà xoa nắn nhẹ nhàng. Tuy vụng về nhưng vô cùng chuyên tâm.
"Ư ư.... Ưm ưm..."
Hàn Phong hai mắt trợn ngược. Ngón tay trong huyệt hoa Thượng Quan Nghi điên cuồng móc vuốt cọ gãi, đùa nghịch các lớp thịt mềm mại mỏng manh, làm cho nàng rên rỉ kêu gào, d*m thủy tuôn trào như suối. Hắn nhất định phải tìm được hạt đậu nhỏ bên trong, khiến nàng khuất phục, nếu không để hai nữ nhân gặp được nhau sẽ là nguy to. Ác long dưới háng Hàn Phong cũng là giật giật, há miệng phun ra một mảng nhỏ tinh khí, thẫm đẫm cả bàn tay nhỏ bé của Ngọc Huyên.
"A, Hàn ca ca, huynh chảy máu rồi, để ta giúp huynh!"
Ngọc Huyên thấy bàn tay của mình ướt đẫm, trong lòng vô cùng lo lắng, chỉ sợ Hàn Phong bị xuất huyết chết đi. Nàng thường được cha dạy khi ngón tay chảy máu thì ngậm lấy để cầm máu, sau đó tìm dược vật để rắc lên. Hiện tại không có dược vật, chỉ có thể tạm thời cầm máu trước đã.
Nàng không chút do dự cúi người xuống hạ thân Hàn Phong, miệng ghé sát vào côn th*t to lớn, vươn đầu lưỡi phấn hồng ra quét một đường trên đầu côn th*t.
"Hàn ca ca, tại sao huyết tương của huynh ngọt như vậy?"
Ngọc Huyên nàng đâu có biết, thứ dịch ấm nóng kia chính là tinh dịch cùng d*m thủy của đôi nam nữ giao hoan cùng nhau dính lại. Đáng thương cho Ngọc Huyên ngây thơ thanh thuần, vì cứu ca ca mà ăn nhầm dâm dược.
Ngọc Huyên hai mắt mơ hồ một mảng, huyết tương của Hàn Phong vào miệng nàng không ngờ hoá thành một cỗ nhiệt lưu nóng bỏng chạy khắp toàn thân, làm toàn thân nàng bức bối khó chịu, trong lòng không hiểu sao vô cùng nôn nóng, há miệng ngậm lấy toàn bộ đầu côn mà bú mút chùn chụt.
Hàn Phong hai mắt đỏ hồng, da thịt toàn thân căng cứng. Hai ngón tay phía sau lại càng là đâm sâu vào huyệt hoa Thượng Quan Nghi, tìm được hạt đậu nhỏ kia, điên cuồng móc vuốt đùa bỡn. Hắn cũng đem một chân quặp chặt lấy đùi Thượng Quan Nghi, không cho nàng giãy giụa, trong lòng vô cùng đấu tranh nên để Ngọc Huyên tiếp tục hai dừng lại.
"Ư ư ư... Ưm ưm..."
Hai nữ nhân một lớn một nhỏ lúc này đều mất đi thần trí, trong miệng đồng thanh rên rỉ. Phía dưới hạ thân Hàn Phong, Ngọc Huyên kia không biết từ lúc nào toàn thân đã được lột sạch y phục, đang ôm chặt một bên đùi hắn, nhũ hoa to lớn cùng huyệt hoa ướt đẫm cọ trên đùi hắn, miệng nhỏ há lớn ngậm lấy thân côn mà liếm mút. Sau lưng Hàn Phong, Thượng Quan Nghi cũng là ôm chặt lấy lưng hắn, hai bầu nhũ hoa khổng lồ cọ cọ ma sát, nhục hoa của nàng bị Hàn Phong cắm vào ba ngón tay đang không ngừng ra ra vào vào, kéo theo một mảng d*m thủy trong suốt ướt át, trong miệng nàng bị nhét nội khố của Hàn Phong, chỉ có thể a a rên rỉ khe khẽ.
Được Tiên Âm thể cùng với Hoá Thân Nữ Oa đồng thời hầu hạ làm Hàn Phong sướng khoái điên người. Nhất là Tiên Âm thể kia bình thường là chỉ phát ra âm thanh êm ả như thiên đạo thôi đấy, lúc này đây lại là i nha i nha rên rỉ, nguyên lực quấn quanh không ngờ mang theo dâm dục khí nồng đậm, làm cho ác long càng thêm to lớn căng cứng, giật giật muốn xuất tinh. Hàn Phong trong lòng ác độc lẫn phấn khích thầm nghĩ, có phải hay không sau này khi nàng có thành tựu rồi, đứng trên đài cao giảng giải áo nghĩa thiên địa cho vài vạn người, trong lòng của đám người kia có khi nào sẽ xuất hiện hư ảnh ác long của mình?
Sau này phải bảo nàng chăm sóc ác long nhiều hơn một chút, đến lúc ấy có phải hay không Tiên Âm thể sẽ thành Dâm Âm thể hahahahaha!
Ta viết đoạn này trong lòng cũng có suy nghĩ, có phải cô giáo của ta hôm trước vừa bú liếm cho chồng, hôm sau đứng trên bục giảng giảng bài cho ta? Huhu T.T
Để lại bình luận phía dưới nhé!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương