Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Nhân Sinh Như Mộng

Chương 5



24.

Tôi ngơ ngác bước đi dưới màn mưa.

Triệu Vô Ninh muốn đi theo nhưng bị tôi từ chối.

Cơn mưa đầu xuân lạnh đến thấu ruột gan, huyết dịch dường như cũng ngưng trệ lại, một luồng lạnh lẽo lan khắp tứ chi, tôi ôm lấy cánh tay mình, có thể cảm nhận rõ ràng sự cứng đờ ở đầu ngón tay.

Tôi bối rối đến mức không biết mình đang ở đâu.

Cho đến khi tôi nhìn thấy bảng hiệu của Đông Xưởng.

Tôi đột nhiên rất muốn nhìn thấy Trình Dục sau đó khóc trong vòng tay của hắn.

Bất chấp đôi giày và chiếc áo choàng đã thấm đẫm nước.

Tôi lau nước mắt rồi vội vã vào thư phòng.

Bên trong, Trình Dục đang nói chuyện với thuộc hạ của mình.

Vừa định đẩy cửa vào, tôi đã nghe thấy những lời quen thuộc.

Cơ thể đột nhiên cứng đờ.

—“Đốc chủ đọc thư xong, người hối hận vì trước kia đã đối xử với quận chúa như vậy sao?”

Giọng Trình Dục bình tĩnh:

“Ta đã hối hận từ lâu rồi.”

“Ta vốn tưởng rằng nàng ấy nhất định sẽ trở thành hoàng hậu chứ không thể thuộc về ta, sự quan tâm và dịu dàng mà nàng ấy dành cho ta bất quá hành động bố thí mà thôi.”

“Những người như vậy, là sự sỉ nhục của ta, chứng kiến cảnh tượng lúc ta nghèo túng chật vật nhất, đều đáng ch/ết.

“Nhưng sau này ta nhận ra rằng ta thà để nàng ấy ngồi trên phượng vị, cao cao tại thượng, chỉ cần thỉnh thoảng bố thí cho ta một ánh mắt cũng đủ rồi.

“Ta sẽ quỳ ngay bên chân của nàng, che chở nàng, nhìn nàng ấy sống kiêu ngạo tùy ý đã là chuyện may mắn nhất thế gian này rồi.”

Thuộc hạ kia thở dài:

“Đốc chủ lẽ ra không nên đồng ý yêu cầu của bệ hạ, liên thủ với ngài ấy để diệt trừ thế lực của quận chúa.”

Sấm sét giữa trời quang.

Máu, tủy, gân, mọi thứ trong cơ thể tôi dường như đã bị cắt thành từng mảnh.

Đầu tôi ong ong, đầy những âm thanh chói tai, như mũi khoan cắt sắt, tia lửa bay khắp nơi.

Tôi đập đầu thật mạnh vào cửa.

Cánh cửa mở ra.

Tôi nhìn thấy khuôn mặt bối rối và chấn kinh của Trình Dục.

–Phốc

Tôi phun ra một ngụm máu tươi.

Thẳng tắp ngã về phía sau.

25.

Tôi vốn nghĩ rằng, chúng tôi có tình cảm thân thiết, rơi vào kết cục như vậy là vì bị kịch bản khống chế.

Thật không nghĩ đến, nguyên lai Tiêu Thành hận, Trình Dục oán, mới là nguyên nhân thật sự khiến bọn họ nhẫn tâm ra tay với tôi.

Hết thảy mọi thứ đều có dấu vết để lần theo.

Tình nghĩa mà tôi nắm trong tay quý trọng lại là xiềng xích giam cầm bọn họ, khiến bọn họ trăm phương ngàn kế tìm cách rời đi lồng giam.

Tôi cảm thấy như mình sắp ch/ết.

Nỗi tuyệt vọng giống như một cái cây khô, bị ngọn lửa hung hãn thiếu rụi, tôi bối rối không biết hôm nay là ngày gì, vậy mà lại lần nữa gặp lại bác sĩ tâm lý của mình.

Trong văn phòng gọn gàng, anh mặc áo khoác trắng trơn, xoay bút và mỉm cười hỏi tôi:

“Hãy nhìn xem, bọn họ đều không phải bị kịch bản khống chế, họ chỉ muốn gi/ết cô mà thôi.

“Tình nghĩa mà cô coi là báu vật lại vô giá trị trong mắt họ.

“Cô vẫn còn không cam tâm sao?”

Tôi cúi đầu và im lặng.

Bác sĩ từ từ đứng dậy, lấy hồ sơ bệnh án rồi bước đến chỗ của tôi.

Trong cột điều trị có vẽ một hình chữ thập lớn.

“Tôi biết cô nhất thời rất khó tiếp nhận sự thật.”

“Nhưng tôi không nghĩ mình cần phải điều trị tâm lý cho cô nữa.

“Trước đây cô cho rằng bọn họ đều bị cốt truyện khống chế, cũng không có biện pháp nào, cho nên trong đầu cô đã hình thành một nút thắt.”

“Và bây giờ -” anh ấy nâng ly lên, “Cô cũng đã thấy, tất cả vận mệnh của mình đều là do con người tạo ra.

“Vì là do con người tạo ra nên không có gì không thể chống lại được.”

Anh mỉm cười vỗ vai tôi:

“Phần còn lại cô có thể tự mình làm.

“Tôi đang đợi ngày cô hoàn toàn bình phục.”

26.

Tôi đã ngủ suốt ba ngày mới tỉnh dậy.

Triệu Vô Ninh muốn chăm sóc tôi, còn phải giấu Tiêu Thành, bận đến mức không còn cách nào khác ngoài việc phải đưa tôi cho Trình Dục chăm sóc.

Ít nhất thì Trình Dục trông cũng đủ hối hận, chắc hẳn sẽ không làm hại đến tôi.

Còn Tiêu Thành lại sợ hãi tư tưởng và tài năng của tôi, một khi biết được sự tồn tại của tôi, nhất định sẽ trảm thảo trừ căn, vĩnh Tuyệt Hậu hoạn.

Trình Dục chăm sóc tôi suốt ba ngày không hề chợp mắt.

Đôi mắt đỏ ngầu, giống như một con sói đơn độc trong đêm tối.

Thấy tôi đã tỉnh, hắn sửng sốt một lát, đưa tay lên đo nhiệt độ trên trán tôi.

Tôi quay đầu lại né tránh.

Cánh tay của Trình Dục cứng đờ giữa không trung.

Sau đó hắn lại cầm chiếc bát sứ bên cạnh lên như không có chuyện gì xảy ra.

“Tiểu thư, uống thuốc đi.”

Chiếc thìa được đưa tới miệng, nhưng tôi không mở miệng mà chỉ nhìn hắn chằm chằm.

Hắn mỉm cười cay đắng.

“Cho dù muốn trừng phạt ta thì trước tiên tiểu thư cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt.

“Ta sống hay ch/ết hoàn toàn phụ thuộc vào ý muốn của người.”

Tôi giơ tay hất mạnh chiếc bát sứ trên tay hắn.

“Ngươi giết A Chu?”

“Đúng.”

“Tại sao?”

Trong mắt Trình Dục hiện lên một tia tà ác: “Nếu người đã muốn ta thì không nên giữ lại hắn nữa.”

Tôi hít một hơi thật sâu: “Vậy là ngươi đã luôn lừa dối ta sao?

“Ngươi chán ghét ta và A Chu, nhưng lại giả vờ nghe lời, dụ ta rơi vào bẫy.”

“Ta chưa bao giờ chán ghét tiểu thư.”

Trình Dục nhẹ giọng nói nhỏ, dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán cho tôi.

“Chỉ vì ta là một tên thái giám nên nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ lấy được người, nhất thời nghĩ lầm, tẩu hỏa nhập ma.”

Không chiếm được, liền muốn hủy đi.

Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại và nặng nề nằm xuống giường.

Sợi chuông bạc trên rèm đung đưa một cách uyển chuyển, chiếu ánh sáng và bóng tối mờ nhạt lên mắt tôi.

Trình Dục quỳ trên mặt đất, cúi người xoa xoa bắp chân cho tôi.

Hắn bắt đầu cùng ta nói:

“Tiểu thư, đêm Trung thu ta chạy một mạch làm ch/ết ba con ngựa vội vã chạy về lại thấy người đang nắm tay một thái giám khác, cho hắn ăn bánh trung thu.

“Người khen đôi mắt hắn thật đẹp, trong veo như thủy tinh.

“Lúc đó ta liền nghĩ, đã đẹp thì sao không đào ra? Ta sẽ đánh bóng sạch sẽ, tự tay xâu thành chuỗi hạt, đeo lên cho người.

“Ta đi vào, lại nghe ngươi nói, hi vọng hắn mỗi năm đều sẽ hạnh phúc.” Trình Dục nghẹn ngào nói, “Ta vốn cho rằng, lời này người chỉ nói với một mình ta, hóa ra lại có thể tùy tiện đưa cho người khác.

“Hồi đó người còn sủng ái hắn hơn cả ta, ngay cả sinh nhật của ta cũng chỉ làm qua loa cho xong.

“Trong mắt của người, ta là gì? Một con sủng vật có cũng được, không có cũng chẳng sao?”

Tôi thậm chí còn không nhấc mí mắt lên:

“Cho nên ngươi liền giết ta, là lăng trì?”

“Không có Lăng Trì.” Trình Dục cúi đầu, thấp giọng nói: “Trước khi ra tay ta đã hối hận.”

“Nhưng tiểu thư, người đã không bao giờ tỉnh lại nữa.”

Tôi mỉa mai nói: “Vậy ta còn phải cảm ơn ngươi à?”

“Ta không dám.” Trình Dục cúi đầu, “Tiểu thư quá yếu đuối, không thể chịu nổi sự đe dọa như vậy.”

“Ta sống hay chết, đều tùy người quyết định, tuyệt không ai oán.”

Tôi ngước mắt nhìn lên.

Lần đầu tiên sau khi tỉnh lại, tôi nhìn thẳng vào mắt Trình Dục.

Nó tràn ngập niềm vui và khao khát, xen lẫn nỗi nhớ nhung.

Nhưng từng tế bào trong cơ thể tôi lại như đang gào thét, cơ thể đau đớn như bị xé nát ra thành từng mảnh.

Tôi giơ tay lên và tát hắn thật mạnh.

Hắn không chuẩn bị trước, loạng choạng, đôi má nhợt nhạt sưng tấy.

Sau đó lại lặng lẽ đứng thẳng lên rồi quỳ xuống trước giường.

Tôi chỉ vào cửa quát: “Ra ngoài.”

Trình Dục ngoan cố cúi đầu, không chịu nhúc nhích một bước.

“Tiểu thư, nếu người muốn ta ch/ết, ta cũng tuyệt đối sẽ không nói nửa câu oán hận, nhưng xin người, hãy để ta ở lại với người thêm một lúc nữa.”

Tôi tức giận đứng dậy ném hết đồ trang trí trên bàn lên người hắn.

Trán hắn đầy máu, cánh tay, vai và cổ đầy vết thương, cơ thể bị đánh trúng thật nhiều lần.

Ngọc tỳ nện trúng xương gò má của hắn, hắn bất giác rên rỉ.

Hắn xụi lơ nằm sấp trên mặt đất, nhỏ giọng thở dốc, hồi lâu về sau, lại một lần nữa ngồi thẳng lên.

Tôi kiệt sức, đuổi hắn không đi, lại quả thực không thể làm gì.

Tôi nhắm chặt mắt lại.

27.

Triệu Vô Ninh vội vàng đi tới, nhìn Trình Dục toàn thân đầy vết thương đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.

Sau đó đột nhiên cười lớn: “Đốc chủ quyền nghiêng triều chính, sao nhìn lại nghèo túng như vậy? Nhìn toàn thân đều là máu, thật đáng thương!”

Trình Dục nhàn nhạt liếc nàng một cái, ánh mắt nham hiểm, như muốn giết người.

Đáng tiếc Triệu Vô Ninh căn bản không sợ hắn.

Nàng nghênh ngang ngồi ở trên giường, thân mật nắm lấy cánh tay của tôi, uể oải mở miệng.

“Cung điện này dù sao cũng không phải là nơi tốt. Sầm tỷ tỷ, tỷ hãy xuất cung đi, ra ngoài sống một cuộc sống tự do, thoải mái.”

Trình Dục lập tức phản đối: “Không được.”

“Vậy không lẽ để Sầm tỷ tỷ tiếp tục ở trong cung để bị các ngươi ngược đãi hay sao?”

Triệu Vô Ninh tức giận lớn tiếng chất vấn Trình Dục:

“Đừng nghĩ rằng dùng bộ dạng bây giờ của ngươi có thể khiến chúng ta quên mất những chuyện khốn nạn mà ngươi từng làm trước đây.”

“Ta sẽ không bao giờ để tiểu thư xảy ra chuyện gì nữa.”

Mặt mày của hắn thể hiện sự quyết tâm không chấp nhận lùi bước.

Nhưng khi bắt gặp đôi mắt lạnh nhạt của tôi, hắn chợt dịu lại.
Rồi nhẹ nhàng cầu xin.

“Tiểu thư, ít nhất xin hãy ở lại bên cạnh ta lâu hơn một chút… Người muốn chém giết, róc thịt lóc xương gì đều được, nhưng làm ơn đừng rời đi…”

Tôi lắc đầu với Triệu Vô Ninh: “Ta sẽ không rời đi.”

Ánh mắt Trình Dục vừa sáng lên liền bị dập tắt.

Bởi vì câu tiếp theo của tôi là: “Ta sẽ trở về Thanh Lương điện.”

Hiện tại, không chỉ Trình Dục, mà ngay cả Triệu Vô Ninh cũng không đồng tình.

“Trong Thanh Lương điện có người của bệ hạ, nếu như tỷ tỷ bị hắn phát hiện…”

“Không sao.”

Tôi lắc đầu: “Đưa ta đi đi.”

Trình Dục sắp sụp đổ.

Hắn quỳ xuống nắm lấy váy tôi, đôi mắt đỏ ngầu, đầy tuyệt vọng và buồn bã.

“Tiểu thư hận ta, ta tiếp nhận, đem mệnh giao cho người ngay tại đây cũng không tiếc

“Nhưng vì sao tiểu thư còn đi gặp bệ hạ? Hắn phán quyết lăng trì tiểu thư, giết ân sư của người, những hành động này, so với ta càng không thể tha thứ!”

Hắn không ngừng lắc đầu, “Tiểu thư không thể… người không thể chỉ vì ta là một tên thái giám liền đối xử hà khắc với ta như vậy. Những gì bệ hạ có thể làm cho người, ta còn có thể làm cho người nhiều hơn…”

“Tiểu thư, xin người đừng tàn nhẫn với ta như vậy…”

Tôi hất tay hắn ra.

Trình Dục quỳ trên mặt đất, lưng còng xuống, ánh mắt tuyệt vọng.

Hắn nhìn tôi một lúc rồi thì thầm:

“Tiểu thư, người không thể làm như vậy… làm ơn…”

Chương trước Chương tiếp
Loading...