Nhân Sinh Như Mộng
Chương 6
Tôi liếc nhìn, quay đầu lại nói với Triệu Vô Ninh: “Đi thôi.”
Nàng vốn đang bồn chồn, nghe vậy liền vội vã rời đi như đang chạy trốn.
Nhìn bảng hiệu vàng óng ánh của Đông Xưởng, lòng còn sợ hãi:
“Nhìn Trình Dục như vậy, muội nghĩ hắn có thể đem muội diệt khẩu mất.”
Nàng ấy nhìn kỹ vào mặt tôi.
“Sầm tỷ tỷ, tỷ thật sự muốn đi gặp bệ hạ sao? Nhưng hành vi của hắn năm đó…”
Nàng ấy ngập ngừng không nói, nhưng tôi hiểu và vỗ nhẹ vào mu bàn tay nàng ấy an ủi.
Cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói:
“Không ai trong số họ đáng được ta tha thứ.
“Ta chỉ là muốn làm rõ một số việc.”
28.
Tôi không cố ý để lộ thân phận của mình trước mặt Tiêu Thành.
Tôi chỉ bưng nho lên cho bọn họ, nhìn Triệu Vô Ninh ngồi trên đùi Tiêu Thành, nhiệt tình làm ra vẻ.
Tiêu Thành vô tình liếc nhìn tôi rồi dừng lại.
Hắn vẫy gọi tôi tiến về phía trước: “Cũng không biết Trình Dục tìm thấy ngươi ở đâu, nhìn khuôn mặt này quả thực quá giống.”
“Lại giống thì thế nào.” Triệu Vô Ninh bĩu môi, ôm lấy cổ Tiêu Thành, “Dù giống đến đâu thì cũng không phải là quận chúa.”
Tiêu Thành vỗ vỗ mu bàn tay Triệu Vô Ninh: “Phong hoa của A Lư không ai sánh bằng. Đừng đem một thế thân đến để so sánh, sẽ bôi nhọ muội ấy.”
“Bệ hạ đánh giá cao quận chúa như vậy sao?”
Tiêu Thành mỉm cười sờ sờ tóc Triệu Vô Ninh, vẻ mặt có chút ngơ ngác.
“Muội ấy xứng đáng.”
Tiêu Thành nhận ra tài năng và không ngần ngại khen ngợi, cũng không bao giờ dung thứ cho bất kỳ ai muốn bôi nhọ tôi.
Nhưng lại không cho phép tôi sống.
Mâu thuẫn đến vậy nhưng nó lại đang diễn ra.
Tôi nhíu mày, lui ra ngoài.
29.
Buổi tối, tôi cảm thấy hơi khó chịu không rõ lý do.
Tôi cầm một chiếc đèn lồng và đi dạo quanh Thanh Lương điện.
Ngồi xổm bên tường, bứt ngọn cỏ, lật tới lật lui bụi hoa, bụi đất bay lên bám lên đầy đầu lúc nào chẳng hay.
Tôi đứng dậy, ho khan rồi nhìn lên.
Bỗng nhìn thấy Tiểu Thành trong bộ đồ ngủ màu xanh nhạt đang đứng đó.
Mặt mày của hắn lồng ở trong ánh trăng, nhìn tôi, ngữ khí nhàn nhạt.
“Sau giờ giới nghiêm vào ban đêm mà ngươi còn được phép đi lại, xem ra quý phi đối xử với ngươi ngược lại là vô cùng tốt.” Ta vừa muốn hành lễ, liền bị hắn giữ chặt, “Mang lấy gương mặt này, ngươi không cần lo lắng về bất cứ điều gì. ”
Tiêu Thành có vẻ hơi thẫn thờ, nhìn tôi bằng đôi mắt trong veo, xen lẫn một chút buồn bã.
Hắn ngồi xuống cạnh bên phải tôi và nhặt một cọng cỏ đuôi chồn bên cạnh.
“Không chỉ khuôn mặt, mà cả khí chất, thậm chí cả cảm giác khi cùng ngươi tiếp xúc cũng thật giống.”
Tiêu Thành lẩm bẩm: “Nếu không phải ta tự tay đốt xác muội ấy, ta đã thật sự cho rằng muội ấy đã trở lại.”
“Bệ hạ đang nói tới An Phúc quận chúa?”
Hắn phớt lờ tôi.
Xung quanh rất yên tĩnh, ánh trăng dịu dàng chiếu xuống, che phủ lông mày và đôi mắt của hắn, nhẹ nhàng như tranh vẽ.
Một cơn gió mát thổi qua, tôi thu người lại, quyết định nói điều gì đó trước.
“Đêm đã khuya như vậy, bệ hạ còn chưa nghỉ ngơi, người ở ngoài này làm gì?”
Tiêu Thành nhẹ nhàng liếc ta một cái: Ngươi là cung nữ đầu tiên dám ngồi cùng ta.”
Tôi nghe xong định đứng dậy thì bị Tiêu Thành giữ lại.
“Không thành vấn đề, với khuôn mặt này của mình, ngươi ngược lại là có chút tính tình vô pháp vô thiên của muội ấy.” Hắn nhẹ nhàng nói: “Trầm đã mơ thấy A Lư, Nhất thời bừng tỉnh, liền đi dạo một chút mà thôi.”
Hắn nhìn lên bầu trời đêm trong vắt.
Trăng treo cao trong đêm, bị mây đen che phủ một nửa, ánh sáng yếu ớt rơi xuống, chiếu vào bên khuôn mặt của hắn, nhìn có chút mơ hồ.
“Trẫm nhớ muội ấy thích ngắm trăng nhất. Mỗi dịp Trung thu về, muội ấy lại vui vẻ như một đứa trẻ…
Đầu ngón tay chợt co lại và tôi không nói gì.
Có lẽ Tiêu Thành không thể giải thích rõ ràng cảm giác của mình lúc này.
Sự tồn tại của tôi quả thật đã chạm đến lợi ích của hắn.
Vì vậy, hắn ta không hối hận khi giết tôi.
Nhưng hắn không thể không nhớ những kỷ niệm khi ở bên cạnh tôi.
Mẫu phi hắn mất sớm, tiên hoàng rất nghiêm khắc, từ nhỏ đến lớn, tôi luôn là người ở bên cạnh hắn.
Niềm vui, nỗi buồn, sự giận dữ, tiếng cười của hắn, tất cả những kỷ niệm vui vẻ và cô đơn, tất cả đều có sự hiện diện của tôi.
Sau khi tôi chết, quá khứ của hắn chỉ còn lại một khoảng trống rộng lớn, hoang tàn đến mức bàng hoàng.
“Nếu như làm lại một lần, liệu bệ hạ có đối xử với quận chúa như vậy nữa không?”
“Sẽ.” Tiêu Thành rất bình tĩnh nói: “Muội ấy xúc phạm đến hoàng quyền của ta, chết không có gì đáng tiếc.”
Xung quanh đầy yên tĩnh.
Tôi không biết phải nói gì, Tiêu Thành cũng im lặng.
Hồi lâu sau, liền nghe thấy tiếng nói khàn khàn của hắn: “Ngươi có đồng ý nhập hậu cung của trẫm hay không?”
30.
Tôi ngơ ngác nhìn hắn: “Là vì khuôn mặt này hay sao?”
Tiêu Thành không nói gì.
“Nếu Bệ hạ đã nói phong hoa của quận chúa là không thể thay thế, nếu nô tỳ nhập hậu cung của người, chẳng phải sẽ là sự khinh nhờn đối với quận chúa hay sao?”
Hắn lắc đầu và mỉm cười nhẹ.
“A Lư đã đi rồi, không có cách nào có thể mang muội ấy trở về.
“Tất cả những gì chúng ta có thể làm bây giờ là khiến cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn.”
Hắn nhặt cánh hoa nằm rải rác trên mặt đất lên, đặt vào lòng bàn tay và nhẹ nhàng thổi bay chúng đi.
Những cánh hoa vàng rực rỡ rải rác khắp mọi hướng.
Rơi vào sự hoang tàn và im lặng vô biên.
Hắn đứng dậy, chắp tay sau lưng, lấy lại phong thái đế vương:
“Ngày mai thánh chỉ sắc phong sẽ được ban ra. Ngươi chờ tiếp chỉ đi.”
Hắn nhìn xuống tôi với đôi mắt sâu thẳm.
Giọng nói có chút khàn khàn.
“Trẫm cũng sẽ không bắt ngươi làm cái gì……………Ngươi chỉ cần an vị ở nơi đó, là đủ rồi.”
Những lời cuối cùng nhẹ nhàng lọt vào tai tôi.
Tôi nhắm mắt lại.
Khi mở ra lần nữa, Tiêu Thành đã đi mất.
Tôi ôm lấy cánh tay của mình.
Giọng nói âm dương quái khí của Trình Dục từ bên cạnh truyền đến: “Tiểu thư, người thật là bao dung với bệ hạ, ở hoàn cành như vậy, còn có thể nhập hậu cung, an ủi trái tim của bệ hạ”
Tôi choáng váng không nói nên lời.
Trình Dục vừa nói chuyện, cũng trở nên chán nản: “Tiểu thư đã đối xử với bệ hạ như vậy, liền không thể đối xử công bằng với ta một chút được sao…”
“Ta muốn giết hắn.”
Âm cuối nhẹ nhàng rơi vào trong làn gió mát.
Trình Dục im lặng một lát, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào tôi mà không nói một lời.
Tôi chủ động nhìn thẳng vào mắt hắn, nhắc lại: “Ta muốn giết hắn, Trình Dục, ngươi sẽ giúp ta phải không?”
Hắn chắc chắn sẽ làm vậy.
Bởi vì hắn là do ta nuôi lớn, là chú chó trung thành nhất.
Quả nhiên, hắn quỳ xuống dưới chân tôi: “Tuân lệnh tiểu thư.”
31.
Vào năm Thiên Bình thứ 6, Triệu phi sinh hạ hoàng tử, bệ hạ vô cùng vui mừng sắc phong đứa bé làm thái tử.
Triệu Vô Ninh vẻ mặt nhẹ nhàng ôm lấy đứa bé.
“Với đứa trẻ này, chúng ta có hy vọng rồi.”
Tôi đang dùng lục lạc đùa giỡn với đứa nhỏ, không khỏi trêu chọc nàng ấy: “Muội bình thường không sợ trời, không sợ đất, cũng có lúc đa sầu đa cảm như vậy à?”
“Muội không còn sợ bất cứ điều gì nữa.” Triệu Vô Ninh đến gần tôi và nhỏ giọng nói: “Đốc chủ đề cử cho bệ hạ một luyện đan sư, hôm nay đã vào cung, hiện đang ở tại Tử Thần điện.”
Nàng ấy từng ly từng tý nhìn kỹ sắc mặt của tôi: “Tỷ tỷ, chúng ta cần đi một bước này sao?”
“Muội có sợ không?”
“Muội không sợ!”
Triệu Vô Ninh ôm đứa bé vào lòng, trên mặt lộ ra vẻ tức giận.
“Năm đó hắn ép muội vào cung, tính tình thất thường của hắn mấy năm nay muội đã chịu đủ rồi!”
“Đã là việc tỷ tỷ quyết định, muội liền đi theo tỷ là được.”
Tôi ôm lấy thân hình đạm bạc của nàng ấy, vỗ nhẹ vào lưng để an ủi.
Nàng ấy khóc như một đứa trẻ, đứa trẻ nằm trong ngực cũng bật khóc nỉ non theo.
Cuối cùng nằm sấp tại trên lưng tôi, nàng ấy nghẹn ngào nức nở nói:
“Tỷ tỷ, muội cả đời bị giam trong cung, không thể chạy nhảy, lúc nào cũng sợ hãi.
“Muội thực sự muốn nhìn thấy Thiên Trì, sa mạc, người tây Dương mà tỷ từng mô tả.
“Muội muốn được đọc sách, muốn thi khoa cử, muốn nói cho những người đàn ông kia biết phụ nữ chúng ta không hề thua kém bọn họ!”
32.
Ban đêm, Tiêu Thành có khi tới tìm tôi, có khi đi tìm Triệu quý phi.
Hắn cũng không nói gì, chỉ ngồi trên chiếc ghế, lặng yên chăm chú nhìn khuôn mặt của tôi.
Có khi sẽ cùng tôi nói chuyện phiếm.
“Muội khi còn bé, thích ăn hạch đào nhất, nhưng hết lần này tới lần khác sẽ không tự mình lột, liền bắt ta lột giúp muội.
“Ta cũng lột không được, tay bị rách da chảy máu, muội liền khóc đến long trời lở đất, giúp ta thổi vết thương.”
Mỗi lần tới, hắn đều nói rất nhiều, rất nhiều.
Si mê nhìn vào gương mặt này của tôi, ánh mắt lộ ra thống khổ cùng tra tấn.
Tôi hỏi hắn: “Bệ hạ rất nhớ quận chúa sao?”
Tiêu Thành nhấn nhấn ngực, nói ,”Không biết tại sao, mấy ngày nay, ngực ta luôn luôn rầu rĩ khó chịu.
“Trong mộng hầu như đều nhớ tới chuyện trước kia, muốn tìm người tới tâm sự, lại phát hiện, những người trước kia bầu bạn bên cạnh ta, đều đã không còn ở đây.”
Một mình hắn đứng tại địa vị cao cao tại thượng, quay đầu nhìn bốn phía, lại phát hiện ra không có lấy một người để tâm sự.
Tôi nhẹ giọng nói: “Bệ hạ là Hoàng đế, có được tứ hải.”
Hắn cười khổ, im lặng thở dài.
33.
Vào năm Thiên Bình thứ chín, Tiêu Thành ngất xỉu trong triều.
Thái y kiểm tra, nơm nớp lo sợ lắc đầu, nói với Triệu quý phi: “Chuẩn bị kỹ một chút.”
Tôi lập tức quỳ gối, nhìn vào khuôn mặt hắn.
Khuôn mặt tiều tụy đến đáng sợ, gương mặt lõm xuống, tràn ngập tử khí.
Vừa chỉ mới hai mươi bốn tuổi, lại cực kỳ giống một lão già gần đất xa trời.
Tôi đứng dậy, bưng chén trà, đưa đến trước mặt hắn.
Tôi hỏi lại cùng một vấn đề với ba năm trước.
“Bệ hạ, nếu như làm lại một lần nữa, người vẫn sẽ đối xử với quận chúa như vậy sao?”
Hắn miễn cưỡng cười cười, có chút mỏi mệt: “Hiện tại còn nói điều này làm cái gì.”
Tôi lẳng lặng đứng tại bên giường.
“Còn nhớ rõ khi còn bé, huynh lôi kéo tay của ta, đi khắp ngõ ngách của kinh thành.
“Khi đó hoa đăng khắp nơi, huynh giơ một chiếc đèn con thỏ lên, nói tặng ta, nói sẽ bảo vệ, sủng ái ta suốt cuộc đời, cho dù ai dám khi dễ ta cũng nhất định tìm cách trả thù cho ta, vĩnh viễn làm chỗ dựa của ta,”
Tiêu Thành không ngoài ý muốn, thậm chí biểu lộ còn không có bất cứ biến hóa nào.
Hắn đưa tay, muốn sờ lên gương mặt của tôi.
Tôi quay đầu tránh đi.
Hắn cố hết sức, gọi tôi một tiếng “A Lư”.
Tôi có chút ngoài ý muốn: “Huynh đã sớm nhận ra ta?”
Hắn cười khổ lắc đầu: “Ở chung với muội nhiều năm như vậy, mọi thói quen của muội ta đều nắm rõi như lòng bàn tay, nhận ra muội cũng không phải việc gì khó.
“Nhưng ta không nguyện ý thừa nhận.”
Tiêu Thành ho khan hai tiếng, thở phì phò, đôi môi tái nhợt run lấy, phun ra một ngụm máu lớn:
“Ta càng nguyện tin tưởng, người đang đứng trước mắt ta chỉ là một thế thân.
“Như vậy, ta cũng không cần lại vì thứ hoàng quyền kia, mà lại giết muội một lần nữa.
“Nhiều năm như vậy, ta luôn không thể ngủ ngon giấc, ngày ngày trong mộng đều thấy muội đang lên án cùng chất vấn ta.
“Có đôi khi ta nghĩ, nếu như ta không phải Hoàng đế……………”