Nhân Tổ
Chương 15: Huyết hồ
Sau một lúc xem xét, bọn Tinh Niệm cũng bắt đầu động thân. Tinh Niệm chọn lấy một con đường khác biệt không ai chọn mà bắt đầu leo núi.
Sáu tên kia cũng riêng phần mình lựa đường leo lên. Có một tên đi lại con đường của tên Luyện Linh cửu trọng trước đó với hy vọng không gặp vật cản. Nhưng mà từ trên trời giáng xuống hoả cầu, tên này giơ đao lên bổ.
Ầm một tiếng! hoả cầu thiêu tên này thành tro.
Tinh Niệm thấy thế, nhếch mép thầm nghĩ: ai lại không nghĩ ra đi lại con đường đã được dọn sẵn trước đó nhưng mà vị đại năng kia không nghĩ đến sao? Ngươi nếu tu vi thấp đi con đường của tên khác có tu vi cao hơn thì ngươi sẽ chịu công kích tương đương với tên có tu vi cao, ngươi chết chắc.
Nếu ngươi có tu vi cao đi con đường của tên có tu vi thấp thì ngươi cũng chịu công kích tương đương với tu vi của ngươi. Vậy thì chi bằng tự đi con đường của mình còn có chút danh dự.
Cái này đã được nhiều lần kiểm duyệt không sai nhưng cứ đến lúc leo núi luôn có kẻ ưa nhẹ mà tìm đường chết.
Tinh Niệm cũng không nhìn nhiều xung quanh nữa, hắn cần tập trung tiến lên. Tinh Niệm thả ra Tiểu Tinh, lại cầm trong tay chuỳ thủ.
Hắn không ngừng vung lên chuỳ thủ chém đứt dây gai, dọn ra một con đường tiến lên; Tiểu Tinh thì bay trên không liên tục ngăn cản hoả cầu; còn cuồng phong nhận đến giờ vẫn chưa gây sát thương lớn cho hắn.
Cứ như vậy một đường tiến lên cũng coi như có chút thuận lợi. Rất nhanh bắt kịp những tên trước đó, Tinh Niệm đã là một trong mười tên dẫn đầu.
Leo đến hai phần ba núi, tất cả đều thấm mệt, Tinh Niệm cũng đã phục dụng vài lọ đan dược, Tiểu Tinh cũng thế.
Tất cả khi đến đây đều tạm dừng một chút khôi phục. Phải chuẩn bị cẩn thận vì đoạn đường cuối này sẽ càng khó khăn, uy lực của hoả cầu, cuồng phong, dây gai sẽ tăng đến cực hạn tu vi bọn họ mà lại tất cả diễn ra liên miên không dứt.
Chuẩn bị xong, Tinh Niệm lập tức tiến lên.
Đợt thứ nhất công kích: hoả cầu như mưa trút xuống, cuồng phong rít gào xé rách hết thảy, dây gai dày đặc chặt đi mọc lại. Liên tục trong mười hơi thở mới tạm lắng lại. Có mười hơi thở tạm dừng, Tinh Niệm vội vã giơ tay chém dây gai.
Đợt thứ hai tiếp đến…
Đợt thứ ba tiếp đến…
Mới có ba đợi mà Tinh Niệm đã dùng hết một nửa hồn lực, lại đi được trăm bước. Cứ theo tốc độ này, còn phải vượt qua ba mươi đợt công kích nhưng hắn có cố hết sức cũng chỉ chịu thêm được ba đợt công kích nữa.
Cắn răng. Tinh Niệm làm ra quyết định.
Tinh Niệm lấy ra một viên đan dược là Bạo Hồn đan. Phải là Bạo Hồn đan mà không phải Bạo Hồn đan tinh dược mà hắn hay dùng cho Tiểu Tinh, đây là viên đan dược Hắc Tông cho Tinh Niệm dùng để bảo mệnh.
Tinh Niệm trước đó còn tiếc không dùng nhưng bây giờ hắn bất chấp tất cả. Tinh Niệm lập tức cho Tiểu Tinh phục dụng đan dược.
Đan dược vừa vào miệng, Tiểu Tinh thân thể phồng lớn gấp năm lần lúc trước, hồn lực cường đại tản mát ra bên ngoài, ánh mắt xích dã, miệng rống gào thét. Tiểu Tinh đã triệt để rơi vào trạng thái cuồng bạo.
Tinh Niệm lúc này Tiểu Tinh cuồng bạo đến hắn cũng khó điều khiển sắp vượt qua sự khống chế của hắn. Tinh Niệm phồng lên tất cả hồn lực truyền vào Tiểu Tinh ra lệnh mang hắn tiến lên.
Tiểu Tinh lúc này khí tức lập tức tăng lên đến Luyện Linh thất trọng, xách lên Tinh Niệm tiến lên phía trước.
Đã có thực lực Luyện Linh thất trọng thì công kích tương đương Luyện Linh tứ trọng làm sao có thể làm khó được Tiểu Tinh. Tiểu Tinh vung tay quét ngang đánh nát một đám hoả cầu, tiến lên phía trước đạp nát đám dây gai, cuồng phong khi đến gần thân thể thì bị cỗ khí tức cường đại đánh tan.
Một đường băng băng tiến lên không thể cản trở.
Mười hơi thở…
Mười bảy hơi thở…
Hai mươi sáu hơi thở…
Ba mươi hai hơi thở…
Cuối cùng sau ba mươi hai hơi thở, Tiểu Tinh cũng đến đỉnh.
Tiểu Tinh thả Tinh Niệm xuống, liền đổ gục xuống đất, thân thể thu nhỏ, tay chân co rút, hồn lực tản mát không còn, mắt nhắm nghiền, miệng rên ư ử…
Đây là đan dược quá cường đại so với cơ thể dẫn tới phản phệ tiêu hao hồn phách, chỉ cần qua một đoạn thời gian nữa thôi Tiểu Tinh sẽ hồn phi phách tán, vĩnh viễn biến mất trong trời đất này.
Tinh Niệm lại không để ý điều này, hắn ngay lập tức ngồi xuống lấy ra đan dược nuốt vào, tay lại nắm một đống ma thạch. Muốn khôi phụng đồng thời ma khí cùng hồn lực.
Tinh Niệm dù là người đầu tiên lên đỉnh nhưng đại giới bỏ ra hiển nhiên không nhỏ, hắn cần nhanh chóng khôi phục để chuẩn bị cho thử thách tiếp theo vì hắn biết tiếp theo mới là khâu quan trọng nhất: tiếp nhận ma pháp.
Một canh giờ, Tinh Niệm chậm rãi mở mắt, ma khí ổn định, hồn lực lưu chuyển.
Lúc này trên đỉnh núi có thêm ba bóng hình: Kim Thiên Lãnh, Lạc Mộ Hoa và tên Luyện Linh cửu trọng cao thủ gọi Trịnh Sương.
Bọn họ dáng vẻ chật vật, hơi thở đứt quãng không ổn định hiển nhiên khi lên núi đã dốc hết vốn liếng, đặc biệt là tên Luyện Linh cửu trọng thương thế không nhẹ chút nào còn đang cố áp chế ma khí cuồng bạo trong cơ thể.
Bọn họ giờ phút này cũng đang nỗ lực khôi phục lại phần nào thực lực.
Tinh Niệm cũng không rảnh chú ý đến bọn họ nữa, Tinh Niệm đặt sự chú ý vào Tiểu Tinh đang nằm co quắp sắp tiêu tán.
Tinh Niệm suy nghĩ không biết nên cứu hay bỏ mặc vì lát nữa còn một thử thách có thể dùng tiếp Tiểu Tinh nhưng hắn cũng cần bảo tồn thực lực ít ỏi của mình.
Yên lặng lát sau, Tinh Niệm lấy ra một viên đan dược dùng hồn lực thúc đẩy tiến vào miệng Tiểu Tinh. Một cỗ dược lực cùng hồn lực chảy khắp người Tiểu Tinh giúp cho Tiểu Tinh tạm chậm quá trình tan rã.
Tinh Niệm nghĩ thầm: như vậy cũng được rồi, lát nữa sẽ dùng ngươi lần cuối, lúc đó ngươi hồn phi phách tán cũng có giá trị.
Nửa canh giờ sau, bọn Tinh Niệm coi như hồi phục tạm ổn. Cả bốn quyết định đến cánh cửa cuối cùng.
Khi cánh cửa cuối cùng mở ra, những tia sáng óng ánh chiếu rọi. Trước mặt bọn họ lúc này là một hồ chất lỏng sền sệt, màu đỏ long lanh, có từng điểm sáng chợt tắt chợt sáng.
Trong hồ có một cỗ khí tức cổ xưa mà thâm thuý, lại cuồng bạo ngang ngược bất khuất, như phát ra từng tiếng gầm vang động trời xanh, lại tràn đầy oán khí vì bị giam giữ.
Cả bọn Tinh Niệm cảm thấy có áp lực vô hình, khiến cho hít thở thôi cũng khó khăn.
Lạc Mộ Hoa mở miệng nói:
“Nghe nói năm xưa vị tiền bối kia xông vào Yêu giới, đại chiến với mười đại yêu thú. Trận chiến ấy thôn thiên địa ám, nhật nguyệt vô minh. Cuối cùng vị tiền bối ấy an toàn rời đi, cùng đầu của một tên đại yêu. Sau đó dùng máu của đại yêu này làm thí luyện tuyển đệ tử.”
Trịnh Sương tiếp lời:
“Truyền thuyết ấy không sai, đây chính là máu của đại yêu đó mà chỉ là một giọt. Mỗi thí luyện tràng tại mỗi thành đều có một giọt máu như thế này.”
Mặc dù trước khi đến đây bọn Tinh Niệm đã được biết chuyện này nhưng khi đứng tại đây nghe lại một lần nữa, lại có xúc động mãnh liệt dâng lên. Thế nào là đại năng? Đây chính là đại năng.
Trịnh Sương dù đã đến đây mấy lần nhưng lần nào cũng có cảm xúc dâng trào nhưng hắn rất nhanh ổn định lại tinh thần. Không do dự nữa, Trịnh Sương nhảy ùm xuống hồ.
Thấy Trịnh Sương nhảy xuống, bọn Tinh Niệm cũng từ trong thất thần tỉnh lại.
Kim Thiên Lãnh lấy ra một viên châu, tay bấm pháp quyết, miệng tụng ma pháp dùng ma khí tràn vào kích hoạt viên châu. Viên châu toả ra khí mang u lãnh, lơ lửng trước ngực Kim Thiên Lãnh.
Kim Thiên Lãnh dùng hồn lực điều khiển viên châu mở ra một màn sương mỏng bao quanh thân, sau đó nhảy xuống hồ.
Lạc Mộ Hoa thì tay điểm vào vài chỗ trên người, vận chuyển một môn ma pháp đặc thù với thân thể nàng. Sau đó thân thể nàng dần mờ ảo đi.
Không chần chờ liền nhảy xuống hồ.
Tinh Niệm cũng có kế hoạch của mình, hắn định dùng Tiểu Tinh lúc cuồng bạo mở một đường cho hắn xông xuống đáy hồ. Nhưng đáng tiếc tại lúc leo núi hoả cầu quá mãnh liệt, dây gai quá chắc chắn, hắn khó tiến bước đành dùng đến lá bài tẩy quan trọng nhất là Bạo Hồn đan.
Hiện nay, Bạo Hồn đan đã không còn, Tiểu Tinh cũng quá yếu để chịu đựng dược lực Bạo Hồn đan. Điều này khiến hắn phải tìm cách khác.
Hắn định dùng Tiểu Tinh làm tấm khiên cản phía trước để mình xông xuống dưới.
Tinh Niệm đang định thực hiện thì…
Ùm … một tiếng!
Trịnh Sương bay ra khỏi hồ, liên tục thở dốc, áo giáp trên thân ảm đạm thấy rõ. Hiển nhiên Trịnh Sương dựa vào kiện áo giáp này để xuống hồ nhưng mà hắn cũng chỉ kiên trì được mười sáu hơi thở.
Nhưng mà trên mặt hắn không có chút nào thất vọng, hiển nhiên đây là kết quả hắn đã biết trước. Trịnh Sương nhanh chóng ngồi xuống khoanh chân lấy ra ma thạch hấp thụ ma khí.
Tinh Niệm còn chưa kịp thu hồi suy nghĩ thì lần lượt hai tiếng nước văng vang lên.
Kim Thiên Lãnh, Lạc Mộ Hoa lần lượt nhảy ra khỏi hồ.
Trên mặt hai bọn họ không giấu được vẻ kinh ngạc khiếp sợ, bọn họ chỉ trụ được mười hai hơi thời gian! Nhưng thứ đáng sợ hơn lại là thứ nằm dưới hồ.
Tinh Niệm lúc này có chút thấy e ngại. Ba tên kia đều có vẻ chuẩn bị vô cùng kĩ càng cho lần xuống hồ này: bảo vật, thủ đoạn đều là loại khó lường. Mà nhìn lúc này xem: áo giáp, viên châu đều ảm đạm vô quang, thân thể của Lạc Mộ Hoa thì lung la lung lay; hiển nhiên là tiêu hao sạch ma khí.
Ấy vậy mà chỉ có thể trụ được vài hơi thở còn bản thân mình lá bài tẩy đã ra hết, chuẩn bị không đủ làm sao có thể lấy được ma pháp.
Dù cảm thấy bản thân khó có thể thành công nhưng đã đến đây thì hắn cũng phải thử một chút mới được.
Tinh Niệm thay đổi kế hoạch.
Tinh Niệm truyền hết hồn lực vào Tiểu Tinh hạ đạt một mệnh lệnh: nhất định phải xuống được đáy hồ.
Tinh Niệm dự định dựa vào cảm ứng của mình đối với Tiểu Tinh để kiểm tra xem độ khó khi xuống đáy hồ như thế nào?
Tiểu Tinh nhận lệnh liền nhảy xuống hồ.
Ùm … một tiếng… huyết thuỷ văng tung toé.
Tinh Niệm mặt lúc này cũng lập tức trở nên khó coi vì hắn đã mất hoàn toàn liên hệ với Tiểu Tinh. Cái này chỉ có hai nguyên do:
Một là Tiểu Tinh đã hồn phách tiêu tán.
Hai là hồ này ngăn cách liên hệ giữa hắn và Tiểu Tinh.
Cho dù là nguyên nhân nào đi chăng nữa thì kế hoạch của hắn hoàn toàn phá sản, không những thế kế hoạch dùng Tiểu Tinh làm tấm chắn cũng tiêu tùng luôn.
Sáu tên kia cũng riêng phần mình lựa đường leo lên. Có một tên đi lại con đường của tên Luyện Linh cửu trọng trước đó với hy vọng không gặp vật cản. Nhưng mà từ trên trời giáng xuống hoả cầu, tên này giơ đao lên bổ.
Ầm một tiếng! hoả cầu thiêu tên này thành tro.
Tinh Niệm thấy thế, nhếch mép thầm nghĩ: ai lại không nghĩ ra đi lại con đường đã được dọn sẵn trước đó nhưng mà vị đại năng kia không nghĩ đến sao? Ngươi nếu tu vi thấp đi con đường của tên khác có tu vi cao hơn thì ngươi sẽ chịu công kích tương đương với tên có tu vi cao, ngươi chết chắc.
Nếu ngươi có tu vi cao đi con đường của tên có tu vi thấp thì ngươi cũng chịu công kích tương đương với tu vi của ngươi. Vậy thì chi bằng tự đi con đường của mình còn có chút danh dự.
Cái này đã được nhiều lần kiểm duyệt không sai nhưng cứ đến lúc leo núi luôn có kẻ ưa nhẹ mà tìm đường chết.
Tinh Niệm cũng không nhìn nhiều xung quanh nữa, hắn cần tập trung tiến lên. Tinh Niệm thả ra Tiểu Tinh, lại cầm trong tay chuỳ thủ.
Hắn không ngừng vung lên chuỳ thủ chém đứt dây gai, dọn ra một con đường tiến lên; Tiểu Tinh thì bay trên không liên tục ngăn cản hoả cầu; còn cuồng phong nhận đến giờ vẫn chưa gây sát thương lớn cho hắn.
Cứ như vậy một đường tiến lên cũng coi như có chút thuận lợi. Rất nhanh bắt kịp những tên trước đó, Tinh Niệm đã là một trong mười tên dẫn đầu.
Leo đến hai phần ba núi, tất cả đều thấm mệt, Tinh Niệm cũng đã phục dụng vài lọ đan dược, Tiểu Tinh cũng thế.
Tất cả khi đến đây đều tạm dừng một chút khôi phục. Phải chuẩn bị cẩn thận vì đoạn đường cuối này sẽ càng khó khăn, uy lực của hoả cầu, cuồng phong, dây gai sẽ tăng đến cực hạn tu vi bọn họ mà lại tất cả diễn ra liên miên không dứt.
Chuẩn bị xong, Tinh Niệm lập tức tiến lên.
Đợt thứ nhất công kích: hoả cầu như mưa trút xuống, cuồng phong rít gào xé rách hết thảy, dây gai dày đặc chặt đi mọc lại. Liên tục trong mười hơi thở mới tạm lắng lại. Có mười hơi thở tạm dừng, Tinh Niệm vội vã giơ tay chém dây gai.
Đợt thứ hai tiếp đến…
Đợt thứ ba tiếp đến…
Mới có ba đợi mà Tinh Niệm đã dùng hết một nửa hồn lực, lại đi được trăm bước. Cứ theo tốc độ này, còn phải vượt qua ba mươi đợt công kích nhưng hắn có cố hết sức cũng chỉ chịu thêm được ba đợt công kích nữa.
Cắn răng. Tinh Niệm làm ra quyết định.
Tinh Niệm lấy ra một viên đan dược là Bạo Hồn đan. Phải là Bạo Hồn đan mà không phải Bạo Hồn đan tinh dược mà hắn hay dùng cho Tiểu Tinh, đây là viên đan dược Hắc Tông cho Tinh Niệm dùng để bảo mệnh.
Tinh Niệm trước đó còn tiếc không dùng nhưng bây giờ hắn bất chấp tất cả. Tinh Niệm lập tức cho Tiểu Tinh phục dụng đan dược.
Đan dược vừa vào miệng, Tiểu Tinh thân thể phồng lớn gấp năm lần lúc trước, hồn lực cường đại tản mát ra bên ngoài, ánh mắt xích dã, miệng rống gào thét. Tiểu Tinh đã triệt để rơi vào trạng thái cuồng bạo.
Tinh Niệm lúc này Tiểu Tinh cuồng bạo đến hắn cũng khó điều khiển sắp vượt qua sự khống chế của hắn. Tinh Niệm phồng lên tất cả hồn lực truyền vào Tiểu Tinh ra lệnh mang hắn tiến lên.
Tiểu Tinh lúc này khí tức lập tức tăng lên đến Luyện Linh thất trọng, xách lên Tinh Niệm tiến lên phía trước.
Đã có thực lực Luyện Linh thất trọng thì công kích tương đương Luyện Linh tứ trọng làm sao có thể làm khó được Tiểu Tinh. Tiểu Tinh vung tay quét ngang đánh nát một đám hoả cầu, tiến lên phía trước đạp nát đám dây gai, cuồng phong khi đến gần thân thể thì bị cỗ khí tức cường đại đánh tan.
Một đường băng băng tiến lên không thể cản trở.
Mười hơi thở…
Mười bảy hơi thở…
Hai mươi sáu hơi thở…
Ba mươi hai hơi thở…
Cuối cùng sau ba mươi hai hơi thở, Tiểu Tinh cũng đến đỉnh.
Tiểu Tinh thả Tinh Niệm xuống, liền đổ gục xuống đất, thân thể thu nhỏ, tay chân co rút, hồn lực tản mát không còn, mắt nhắm nghiền, miệng rên ư ử…
Đây là đan dược quá cường đại so với cơ thể dẫn tới phản phệ tiêu hao hồn phách, chỉ cần qua một đoạn thời gian nữa thôi Tiểu Tinh sẽ hồn phi phách tán, vĩnh viễn biến mất trong trời đất này.
Tinh Niệm lại không để ý điều này, hắn ngay lập tức ngồi xuống lấy ra đan dược nuốt vào, tay lại nắm một đống ma thạch. Muốn khôi phụng đồng thời ma khí cùng hồn lực.
Tinh Niệm dù là người đầu tiên lên đỉnh nhưng đại giới bỏ ra hiển nhiên không nhỏ, hắn cần nhanh chóng khôi phục để chuẩn bị cho thử thách tiếp theo vì hắn biết tiếp theo mới là khâu quan trọng nhất: tiếp nhận ma pháp.
Một canh giờ, Tinh Niệm chậm rãi mở mắt, ma khí ổn định, hồn lực lưu chuyển.
Lúc này trên đỉnh núi có thêm ba bóng hình: Kim Thiên Lãnh, Lạc Mộ Hoa và tên Luyện Linh cửu trọng cao thủ gọi Trịnh Sương.
Bọn họ dáng vẻ chật vật, hơi thở đứt quãng không ổn định hiển nhiên khi lên núi đã dốc hết vốn liếng, đặc biệt là tên Luyện Linh cửu trọng thương thế không nhẹ chút nào còn đang cố áp chế ma khí cuồng bạo trong cơ thể.
Bọn họ giờ phút này cũng đang nỗ lực khôi phục lại phần nào thực lực.
Tinh Niệm cũng không rảnh chú ý đến bọn họ nữa, Tinh Niệm đặt sự chú ý vào Tiểu Tinh đang nằm co quắp sắp tiêu tán.
Tinh Niệm suy nghĩ không biết nên cứu hay bỏ mặc vì lát nữa còn một thử thách có thể dùng tiếp Tiểu Tinh nhưng hắn cũng cần bảo tồn thực lực ít ỏi của mình.
Yên lặng lát sau, Tinh Niệm lấy ra một viên đan dược dùng hồn lực thúc đẩy tiến vào miệng Tiểu Tinh. Một cỗ dược lực cùng hồn lực chảy khắp người Tiểu Tinh giúp cho Tiểu Tinh tạm chậm quá trình tan rã.
Tinh Niệm nghĩ thầm: như vậy cũng được rồi, lát nữa sẽ dùng ngươi lần cuối, lúc đó ngươi hồn phi phách tán cũng có giá trị.
Nửa canh giờ sau, bọn Tinh Niệm coi như hồi phục tạm ổn. Cả bốn quyết định đến cánh cửa cuối cùng.
Khi cánh cửa cuối cùng mở ra, những tia sáng óng ánh chiếu rọi. Trước mặt bọn họ lúc này là một hồ chất lỏng sền sệt, màu đỏ long lanh, có từng điểm sáng chợt tắt chợt sáng.
Trong hồ có một cỗ khí tức cổ xưa mà thâm thuý, lại cuồng bạo ngang ngược bất khuất, như phát ra từng tiếng gầm vang động trời xanh, lại tràn đầy oán khí vì bị giam giữ.
Cả bọn Tinh Niệm cảm thấy có áp lực vô hình, khiến cho hít thở thôi cũng khó khăn.
Lạc Mộ Hoa mở miệng nói:
“Nghe nói năm xưa vị tiền bối kia xông vào Yêu giới, đại chiến với mười đại yêu thú. Trận chiến ấy thôn thiên địa ám, nhật nguyệt vô minh. Cuối cùng vị tiền bối ấy an toàn rời đi, cùng đầu của một tên đại yêu. Sau đó dùng máu của đại yêu này làm thí luyện tuyển đệ tử.”
Trịnh Sương tiếp lời:
“Truyền thuyết ấy không sai, đây chính là máu của đại yêu đó mà chỉ là một giọt. Mỗi thí luyện tràng tại mỗi thành đều có một giọt máu như thế này.”
Mặc dù trước khi đến đây bọn Tinh Niệm đã được biết chuyện này nhưng khi đứng tại đây nghe lại một lần nữa, lại có xúc động mãnh liệt dâng lên. Thế nào là đại năng? Đây chính là đại năng.
Trịnh Sương dù đã đến đây mấy lần nhưng lần nào cũng có cảm xúc dâng trào nhưng hắn rất nhanh ổn định lại tinh thần. Không do dự nữa, Trịnh Sương nhảy ùm xuống hồ.
Thấy Trịnh Sương nhảy xuống, bọn Tinh Niệm cũng từ trong thất thần tỉnh lại.
Kim Thiên Lãnh lấy ra một viên châu, tay bấm pháp quyết, miệng tụng ma pháp dùng ma khí tràn vào kích hoạt viên châu. Viên châu toả ra khí mang u lãnh, lơ lửng trước ngực Kim Thiên Lãnh.
Kim Thiên Lãnh dùng hồn lực điều khiển viên châu mở ra một màn sương mỏng bao quanh thân, sau đó nhảy xuống hồ.
Lạc Mộ Hoa thì tay điểm vào vài chỗ trên người, vận chuyển một môn ma pháp đặc thù với thân thể nàng. Sau đó thân thể nàng dần mờ ảo đi.
Không chần chờ liền nhảy xuống hồ.
Tinh Niệm cũng có kế hoạch của mình, hắn định dùng Tiểu Tinh lúc cuồng bạo mở một đường cho hắn xông xuống đáy hồ. Nhưng đáng tiếc tại lúc leo núi hoả cầu quá mãnh liệt, dây gai quá chắc chắn, hắn khó tiến bước đành dùng đến lá bài tẩy quan trọng nhất là Bạo Hồn đan.
Hiện nay, Bạo Hồn đan đã không còn, Tiểu Tinh cũng quá yếu để chịu đựng dược lực Bạo Hồn đan. Điều này khiến hắn phải tìm cách khác.
Hắn định dùng Tiểu Tinh làm tấm khiên cản phía trước để mình xông xuống dưới.
Tinh Niệm đang định thực hiện thì…
Ùm … một tiếng!
Trịnh Sương bay ra khỏi hồ, liên tục thở dốc, áo giáp trên thân ảm đạm thấy rõ. Hiển nhiên Trịnh Sương dựa vào kiện áo giáp này để xuống hồ nhưng mà hắn cũng chỉ kiên trì được mười sáu hơi thở.
Nhưng mà trên mặt hắn không có chút nào thất vọng, hiển nhiên đây là kết quả hắn đã biết trước. Trịnh Sương nhanh chóng ngồi xuống khoanh chân lấy ra ma thạch hấp thụ ma khí.
Tinh Niệm còn chưa kịp thu hồi suy nghĩ thì lần lượt hai tiếng nước văng vang lên.
Kim Thiên Lãnh, Lạc Mộ Hoa lần lượt nhảy ra khỏi hồ.
Trên mặt hai bọn họ không giấu được vẻ kinh ngạc khiếp sợ, bọn họ chỉ trụ được mười hai hơi thời gian! Nhưng thứ đáng sợ hơn lại là thứ nằm dưới hồ.
Tinh Niệm lúc này có chút thấy e ngại. Ba tên kia đều có vẻ chuẩn bị vô cùng kĩ càng cho lần xuống hồ này: bảo vật, thủ đoạn đều là loại khó lường. Mà nhìn lúc này xem: áo giáp, viên châu đều ảm đạm vô quang, thân thể của Lạc Mộ Hoa thì lung la lung lay; hiển nhiên là tiêu hao sạch ma khí.
Ấy vậy mà chỉ có thể trụ được vài hơi thở còn bản thân mình lá bài tẩy đã ra hết, chuẩn bị không đủ làm sao có thể lấy được ma pháp.
Dù cảm thấy bản thân khó có thể thành công nhưng đã đến đây thì hắn cũng phải thử một chút mới được.
Tinh Niệm thay đổi kế hoạch.
Tinh Niệm truyền hết hồn lực vào Tiểu Tinh hạ đạt một mệnh lệnh: nhất định phải xuống được đáy hồ.
Tinh Niệm dự định dựa vào cảm ứng của mình đối với Tiểu Tinh để kiểm tra xem độ khó khi xuống đáy hồ như thế nào?
Tiểu Tinh nhận lệnh liền nhảy xuống hồ.
Ùm … một tiếng… huyết thuỷ văng tung toé.
Tinh Niệm mặt lúc này cũng lập tức trở nên khó coi vì hắn đã mất hoàn toàn liên hệ với Tiểu Tinh. Cái này chỉ có hai nguyên do:
Một là Tiểu Tinh đã hồn phách tiêu tán.
Hai là hồ này ngăn cách liên hệ giữa hắn và Tiểu Tinh.
Cho dù là nguyên nhân nào đi chăng nữa thì kế hoạch của hắn hoàn toàn phá sản, không những thế kế hoạch dùng Tiểu Tinh làm tấm chắn cũng tiêu tùng luôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương