Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Nhàn Vân Dã Hạc - 1

Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:08:34

1

Khi run rẩy bước phủ Túc Vương, gió lạnh nơi đầu phố vẫn thấu tận xương tủy.

Bà tử quản sự đảo cặp mắt trắng dã, khi thì mắng yêu mị lẳng lơ, lúc chê y phục rách rưới.

Lời trong lời ngoài, đều cho rằng xứng với năm lượng bạc.

Ta cúi đầu nhẫn nhịn, giấu đôi tay m.á.u thịt bầy nhầy, dám để lọt mắt bà .

Chốn ngày đông rét buốt, nếu quan tài, hẳn sẽ lạnh lắm.

Y xưa nay vốn sợ lạnh nhất.

Khi nhận lấy ngân lượng, chung quy vẫn tránh khỏi để bà trông thấy vết m.á.u nơi tay áo. Câu chửi mắng môi thoáng đổi hướng, giọng điệu cũng dịu vài phần: “Không trở ngại nào thế gian mà thể vượt qua, ngày tháng còn dài.”

Ta cụp mắt giấu tâm tư, khẽ giọng đáp tạ.

Sợi đồng tâm kết ở cổ tựa hồ nóng rực.

Người từng quỳ Phật tròn bảy bảy bốn chín ngày, đến đêm Trừ Tịch năm mới trịnh trọng đặt tay . Người , kiếp chỉ mong nhàn vân, dã hạc, chỉ nàng và .

Ta đè nén chua xót tận đáy lòng, dám nghĩ sâu thêm.

Bà tử quản sự quan sát một hồi, lẽ thấy thực sự đáng thương, bèn giữ trong trù phòng, nơi nhiều dầu mỡ nhất.

nhân gian vốn là thế, chốn nào , chốn ắt tranh đấu. Một khi phủ, liền sai khiến những việc nặng nhọc nhất, suốt ngày ngâm tay trong nước lạnh, cọ rửa đến mức sưng tấy, nứt nẻ.

Lại thêm một sai khiến việc ai động tay , tiểu nha đầu cùng phòng bất bình : “Đám chó cậy thế h.i.ế.p ! Vân Nương tỷ mỹ mạo như thế, chừng ngày phúc phận lớn đấy!”

Ta chỉ mỉm , để bụng.

Bỗng hấp tấp chạy đến, rằng vương gia thành nhiệm vụ, sắp hồi kinh, lệnh mau chóng chuẩn .

Tim bỗng siết —cơ hội đợi bấy lâu, cuối cùng cũng đến .

2

Yến tiệc cần ít hầu hạ, bà tử quản sự đến trù phòng chọn .

Đọc truyện tại MonkeyD để ủng hộ người dịch An Phụng - 安凤.

Vừa trông thấy , mắt bà sáng lên, liền chỉ lên hầu rượu.

Khi rót rượu, tay khẽ run, vài giọt vương xuống vạt áo .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhan-van-da-hac/1.html.]

“Ở cái đồ ngư...” Hắn mất kiên nhẫn đầu, nhưng , trong mắt liền xẹt qua một tia kinh diễm.

Hắn giữ lấy tay , nhẹ nhàng đưa lên ngửi: “Ngươi dùng hương gì ?” Đêm , giữa tầng tầng nóng, mồ hôi hòa quyện, hương thơm lan tỏa, bên tai tiếng ngân vang thanh lạnh của chiếc chuông bạc khẽ lay động.

Hắn thoả mãn vuốt ve eo , trầm giọng : “Đã lâu nếm mùi vị ngon lành thế .”

Ta nghiêng , dâng đến bên môi , khéo léo mời mọc.

Sau cuộc hoan ái, Đoạn Thành Quân vương đầy rượu, lười nhác xoắn lấy một lọn tóc .

Nhẹ nhàng đưa lên mũi hít hà, giọng mơ hồ: “Ngươi… giống một quen cũ của .”

Ta trong vòng tay , đôi chân ê ẩm như vỡ vụn từng khớp xương.

Ý thức mơ hồ kéo trở về mùa hè năm , nơi ghìm chặt băng ghế dài, từng thước roi vút xuống da thịt, đánh đến m.á.u chảy đầm đìa.

Mụ già cầm đầu vung tay táng hơn chục cái bạt tai, đánh nhổ nước bọt, giận dữ quát: “Một ả kỹ nữ hèn mọn, cũng dám mơ tưởng Vương gia nạp ngươi phủ? Cũng xem thử, phu nhân nhà chúng là hạng ngươi thể đụng ?”

“Một con tiện nhân cha , hôm nay lão nương lột sạch da ngươi!”.

Ta mở miệng biện bạch, chỉ thể nôn một ngụm m.á.u tươi, ngay đó là từng trận đòn giáng xuống như mưa rào. Đau đến ngất dội nước cho tỉnh , liên tục ba như thế. Trong cơn hỗn loạn, lờ mờ thấy kẻ hành hình lên tiếng:

“Sắp qua nổi .”

“Vậy thì lột sạch y phục quăng ngoài, một ả tiện tỳ ai ai cũng thể cưỡi, c.h.ế.t thì c.h.ế.t thôi!”

Khoảnh khắc ném đống đất nóng bỏng, từng vết thương rách toạc lưng như nướng chín, tỏa thứ mùi khét lẹt tanh tưởi.

Nhìn ánh mặt trời gay gắt cao, mới thật sự hiểu một điều—dẫu ngày thường nâng niu bao nhiêu, nhưng khi kẻ quyền quý lấy mạng , cũng chỉ cần một câu mà thôi.

Ta bán từ nhỏ, sớm thấu ấm lạnh nhân tình. Có khách làng chơi thương xót chuộc cho , liền bấu chặt lấy sợi cỏ cứu mạng , mong thể đưa thoát khỏi vũng bùn.

Chỉ tiếc rằng… chậm một bước.

Người khách , chính là Đoạn Thành Quân mặt .

Ta khẽ, nâng chén rượu, vạt áo lặng lẽ trượt xuống khỏi bờ vai: “Vị cố nhân … hiện giờ vẫn chứ?”

“Một kẻ vô phúc mà thôi.”

Bàn tay chai mỏng của trườn lên bờ vai , tựa như rắn độc thè lưỡi thăm dò. Hắn siết lấy đầu ngón tay , chậm rãi : “Ngươi sẽ ngốc nghếch như nàng , ?”

Ta cong môi, gồng đè xuống cơn run rẩy, ngoan ngoãn quấn lấy cổ , dịu dàng đáp: “Kẻ vô phúc là nàng , còn nô thì phúc khí hơn nhiều.”

Loading...