Nhàn Vân Dã Hạc - 2
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:08:36
3
Ta Đoạn Thành Quân giam giữ trong thư phòng, ngày đêm chuyện bừa bãi.
Hắn yêu thích vẻ ngoài tựa như đóa hoa của , mỗi khẩn cầu, rằng bản chịu đựng nổi nữa, ôm lòng, nghịch ngợm đùa giỡn.
Thấy sợ hãi, bám chặt lấy eo , sẽ mỉm , từ từ vuốt lưng , như đang xoa đầu một con mèo.
Hắn yêu thích vì dáng vẻ ngoan ngoãn tranh giành, liền vẻ ngoan ngoãn đủ kiểu.
thi thoảng cào một cái.
Cuối cùng, hầu hạ đến khi hài lòng.
"Tiểu nha đầu tham vọng , nếu như , sẽ ban cho nàng một danh phận."
Ngày thu nạp là một ngày đầu hạ.
Cái nắng của mặt trời thiêu đốt đến gai , mệt mỏi, giống như cái ngày cách đây một năm về vứt bỏ bên đường.
Y phục lột bỏ, bệt đất như một đống bùn, mắt mở to chờ đợi ánh mặt trời thiêu đốt đến chút nước cuối cùng còn trong cơ thể.
Trong cơn mơ màng, thấy trời bỗng xuất hiện những hai mặt trời.
Một trong hai mặt trời càng ngày càng gần, cuối cùng còn mọc một khuôn mặt.
"Nam Mô A Di Đà Phật, tiểu tăng thất lễ ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhan-van-da-hac/2.html.]
Chẳng trách sáng như , thì là đầu trọc.
Ta mặt , để ý tới .
Dù thì cả đời cũng Phật tổ che chở, cần khách khí với hòa thượng.
Chỉ là đó thực sự cứng đầu, thậm chí còn cởi áo cà sa, choàng lên bế .
Vết thương ở lưng đột ngột rời khỏi mặt đất, đau đớn như muôn vạn con kiến cắn xé.
Ta tức giận nổi lên: "Ta c.h.ế.t , ngươi còn cứu cái gì?"
hề động đậy, một lúc lâu , hòa thượng niệm một câu Kệ: "Sinh mệnh quý giá, cô ngương nông nỗi , cha nương thấy sẽ đau lòng."
Đau lòng? Ta chỉ là một kẻ cha nương, ai thương tiếc, ai sẽ đau lòng vì ? Ta cam chịu nhắm mắt , cứu , cứu , nếu một đống bùn mà thể cứu sống, coi như y giỏi.
Đọc truyện tại MonkeyD để ủng hộ người dịch An Phụng - 安凤.
Không ngờ, y thật sự cứu sống .
Khi mang đến chính viện để dâng , mới bừng tỉnh bước từ trong ký ức.
Cầm chén chầm chậm quỳ xuống, đầu ngón tay nóng rát, chỉ là một nghi thức thể hiện sự phục tùng mà thôi.
Sau chén , một a tiếp nhận chén : "Vương phi gọi ngươi, còn cúi đầu, thể thống gì?"
Ta khẽ mỉm , ngoan ngoãn từ từ ngẩng đầu lên.
"Xoảng——" Ở cao, Vương phi vô tình đổ chén .