Nhân Vật Phản Diện Chết Trong Tay Tôi
Chương 1
Tôi thường hay ngâm mình trong bồn tắm sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Ngay khi tôi vừa nằm vào bồn tắm, điện thoại đặt bên cạnh bất ngờ vang lên.
Lại là Giang Huyền.
Chúng tôi đã chia tay cách đây vài tháng.
Trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng anh ấy sẽ gọi cho tôi, giả vờ tám chuyện về thời tiết, nhưng lúc nào cũng khéo léo nói về chuyện quay lại với nhau.
Những lúc như vậy, tôi chỉ đơn giản là hùa theo và giả vờ không hiểu ý anh ta nói, chỉ tập trung tám chuyện cùng anh.
Tuy nhiên, gần đây vòi nước trong phòng tắm đang bị rò rỉ. Tôi có ý định nhờ anh ta đến để sửa nó.
Nếu anh ta làm tốt việc này, có lẽ tôi sẽ cân nhắc việc cho anh một cơ hội và chúng tôi sẽ tiếp tục bên nhau.
Ngay khi tôi nhấc điện thoại lên và chuẩn bị trả lời, không khí trước mặt tôi đột nhiên nứt ra.
Một người đàn ông lạ mặt, trong bộ vest bước ra từ vết nứt và đáp xuống ngay trước mặt tôi.
Tôi choáng váng, điện thoại bị đánh rơi và rơi thẳng vào trong bồn tắm.
Tôi thấy người đàn ông ghé sát đầu vào tai tôi và nói bằng một giọng đầy quyến luyến, “Mẹ! cuối cùng con cũng tìm thấy mẹ.”
Dựa trên nhiều năm kinh nghiệm viết lách của tôi, người đàn ông này chắc hẳn là vượt thời không tới đây.
Nhưng tại sao anh lại gọi tôi là mẹ? Không lẽ là con trai tương lai của tôi?
Không, con trai tôi có thể đẹp trai như vậy sao?
Người đàn ông nhìn thấy sự bối rối của tôi và tự giới thiệu: “Mẹ, con là Hạ Dương”.
__________
Tôi là một tác giả toàn thời gian.
Gần đây tôi có viết một cuốn tiểu thuyết “Mặt trời ấm áp” và Hạ Dương chính là nam chính của tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh ta với đôi mắt mở to, anh ta có con ngươi đen láy và sâu hút, làn da trắng mỏng manh như sứ, chiếc mũi thẳng như một tác phẩm điêu khắc, với một chiếc áo sơ mi ướt đẫm nước phản chiếu các cơ bắp bên trong cơ thể.
Mọi thứ đều rất tinh tế, hoàn hảo đến mức thậm chí không giống thật, y như từ trong sách bước ra vậy.
Trời ơi.
Tôi không ngờ rằng một ngày nào đó tôi sẽ gặp nhân vật nam chính của mình trong bồn tắm.
Đợi đã, bồn tắm?
Tôi nhận ra mình đang trần truồng, lập tức dùng lòng bàn tay đẩy Hạ Dương ra, thản nhiên kéo khăn tắm che lại cơ thể.
“Con xin lỗi, mẹ, con không cố ý xúc phạm mẹ.” Hạ Dương cụp mí mắt xuống, “Chỉ là vừa rồi con đã chết trong bồn tắm, cho nên nơi con đến cũng là bồn tắm.”
Chết trong bồn tắm.
Tôi bỗng trở nên chết lặng.
Đúng vậy, ở cuối “Mặt trời ấm áp”, nhân vật nam chính đã bị giết bởi một nhân vật phản diện khi đang trong bồn tắm. Tôi đang viết chính là một cuốn tiểu thuyết kinh dị.
Lý do tại sao tôi đặt tên cho cuốn tiểu thuyết là “Mặt trời ấm áp” thực sự đó là sở thích xấu của tôi. Nhân vật nữ chính được gọi là Niệu Niệu, và nam chính được gọi là Hạ Dương, cái tên sẽ làm độc giả nghĩ đến ngay một câu truyện ấm áp và chữa lành, nhưng cuối cùng họ sẽ phát hiện ra câu chuyện này chính là một truyện kinh dị phá vỡ hình tượng ban đầu của họ.
Lúc đó, Giang Huyền đã dạy tôi: “Điều độc giả muốn thấy là công lý đánh bại cái ác, và người tốt sẽ chiến thắng kẻ xấu! Bây giờ em lại để nhân vật phản diện tra tấn và giết chết thành công nam chính, và để nữ chính chết trong tuyệt vọng! Tống Tô, em có phải là người có tính cách chống đối xã hội không? Em đã bao giờ nghĩ về hậu quả của việc viết như thế này chưa?”
Kết quả là, “Mặt trời ấm áp” được đánh giá nhiều nhất trong tất cả các tiểu thuyết của tôi.
Bởi vì mọi người đang điên cuồng chửi bới tôi.
– Phải có trái tim đen tối đến mức nào mới có thể viết một câu truyện như vậy?
– Nhân vật phản diện ghê tởm đến mức tôi cảm thấy buồn nôn khi đọc đây.
Nhiều bình luận tiêu cực và chửi bới đến nỗi tôi đã không dám đọc bình luận trong một thời gian dài.
Tôi đã viết tiểu thuyết ngôn tình trong nhiều năm, và đây là lần đầu tiên tôi thử chủ đề truyện kinh dị.
Ước mơ lớn nhất của tôi trong cuộc đời chính là tạo ra một nhân vật phản diện tuyệt vời bằng chính đôi tay của mình.
Một nhân vật xấu xa, vặn vẹo, không có cảm xúc, không yếu đuối, không thể cảm hóa, coi thường việc tẩy trắng, luôn đắm chìm trong bóng tối và giết chóc. Tàn nhẫn và mạnh mẽ.
Với thiết lập nhân vật phản diện dễ bị ảnh hưởng nó thực sự nhàm chán, và không nổi bật chút nào.
“Định nghĩa của em về sự xuất sắc thực sự khác với những người bình thường. Nếu em nhận ra, rất ít độc giả thích cái gọi là nhân vật phản diện xuất sắc của em, và sẽ có rất nhiều người tẩy chay nhân vật này”. Giang Huyền chế nhạo.
“Ngay cả khi cả thế giới tẩy chay nhân vật phản diện của em, vẫn có em yêu anh ta vô điều kiện!” Tôi kiên quyết nói.
“Cất thứ tình yêu lập dị đó đi.” Giang Huyền lạnh lùng nói: “Mọi người phải học cách thỏa hiệp với thực tế, em là một tác giả toàn thời gian, viết thiểu thuyết không chỉ là sở thích cá nhân, mà còn là công việc em dựa vào để kiếm sống, nếu muốn kiếm tiền thì em phải viết và chiều lòng độc giả chứ không phải viết theo ý muốn của em”. Không có độc giả nào sẽ hưởng ứng “Mặt trời ấm áp”, em phải học từ thất bại và đừng thêm kịch tính cho những nhân vật phản diện trong tương lai”.
Thất bại.
Cuốn tiểu thuyết mà tôi đã dành vô số ngày đêm, dành tất cả năng lượng và nỗ lực miệt mài để viết, được cho là một thất bại.
Thật vậy, số lượt đọc thấp, đánh giá kém và tôi là người duy nhất trên thế giới quan tâm đến bài viết này.
Tuy nhiên, anh nhất quyết không nhượng bộ.
Tôi rất bất đắc dĩ.
Vì vậy, tôi trừng mắt nhìn Giang Huyền và nói ba chữ: “Chia tay đi”.
Giang Huyền sững sờ: “Em muốn chia tay anh vì chuyện nhỏ này?”
Đó không phải là một vấn đề tầm thường.
Thay vào đó, đây là ước mơ của em.
Đó là lý do tại sao tôi chia tay với Giang Huyền.
Sau nhiều năm hẹn hò, bất cứ khi nào tôi đưa ra bất kỳ quan điểm nào, phản ứng đầu tiên của anh ấy luôn là bác bỏ tôi.
Tôi nói rằng tôi muốn mua một chiếc RV và đi du lịch vòng quanh thế giới khi tôi có tiền, khi đó anh ấy nói tôi hay thay đổi. Tôi nói rằng tôi muốn trở thành vua của những bộ phim kinh dị như Stephen King, và anh ấy nói em cũng có thể nghĩ đến việc mua một đoàn làm phim.
Bất cứ khi nào tôi viết xong một bài viết mới và mong chờ quan điểm của Giang Huyền, anh ấy sẽ luôn chỉ ra một cách nghiêm túc đoạn nào là phi logic, đoạn nào không phù hợp, và đoạn nào có quan điểm không chính xác, anh chỉ trích công việc của tôi, và làm cho sự tự tin của tôi chìm xuống đáy từng chút một.
Tôi khao khát sự ủng hộ và khen ngợi của anh ấy, nhưng anh ấy chỉ muốn giáo dục và thay đổi tôi.
Độc giả, biên tập viên và thậm chí cả bản thân tôi, bất cứ ai cũng có thể chỉ trích, chê bai công việc của tôi. Nhưng riêng anh ấy là người duy nhất, người tôi yêu rất nhiều, tôi hy vọng rằng anh ấy sẽ đứng về phía tôi vô điều kiện.
Thật đáng buồn khi anh ấy không quan tâm đến cảm xúc và không hiểu ước mơ của tôi.
Trên thực tế, tôi đã phác thảo ra hình tượng nhân vật phản diện trong đầu trước cả khi tôi bước chân vào ngành viết lách. Sau nhiều năm liên tục đánh bóng và định hình nó cuối cùng tôi đã có cơ hội viết nó trong tác phẩm “Mặt trời ấm áp”của mình.
Nhân vật nam chính chỉ là bia đỡ đạn mà tôi sử dụng để kích hoạt nhân vật phản diện.
Bởi vì trong tâm trí của tôi toàn là hình ảnh về nhân vật phản diện, tôi rất ít chú ý đến nhân vật nam chính.
Bây giờ, bia đỡ đạn bị bỏ quên này đã đích thân vượt qua thời không tới trước mặt tôi.
Tôi thực sự nghi ngờ rằng Hạ Dương đến gặp tôi để trả thù.
Rốt cuộc, chính tôi là người đã giết anh ta.
__________
2.
Tôi hiếm khi viết một cuốn tiểu thuyết theo trái tim của mình, kết quả không chỉ chia tay bạn trai lâu năm còn bị nhân vật chính trong tiểu thuyết của mình đích thân tìm đến để trả thù.
Tôi đã tạo ra tội ác gì?
“Tại sao anh biết tôi tồn tại?” Tôi ngập ngừng hỏi.
“Sau khi con chết trong bồn tắm, có rất nhiều thông tin chợt ùa vào trong đầu, khiến con lập tức nhận ra mình chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết, còn mẹ chính là nhà văn đã tạo ra cả thế giới của con. Một tia sáng lóe lên, sau khi mở mắt, con đã ở trước mặt mẹ. Lông mi dài và dầy của Hạ Dương khẽ run lên, giọng nói vô cùng đáng thương , “Mẹ, con cảm thấy rất đau đớn và sợ hãi.”
Lương tâm đã mất từ lâu đột nhiên tràn ngập trong tim tôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cốt truyện hư cấu vô đạo đức mà tôi sáng tác ra lại có thể gây tổn hại thực sự cho các nhân vật của mình.
Lời nói bị mắc kẹt trong cổ họng tôi một lúc.
Hạ Dương khẽ hỏi: “Vậy mẹ, kết quả cuối cùng của con sẽ là chết thảm sao?”
Tôi cảm thấy rất áy náy, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi.”
Với một tác giả thích nhân vật phản diện như tôi, Hạ Dương quả thực khá xui xẻo.
“Không sao đâu, mẹ!” Hạ Dương lập tức nở nụ cười với tôi: “Là tác giả, mẹ có quyền viết ra bất kì cốt truyện nào. Hơn nữa, hiện tại không phải con vẫn ổn sao? Đừng cảm thấy áy náy”.
Thật là một nam chính tốt bụng và hiểu chuyện.
Nhân vật tôi tạo ra cho Hạ Dương là một thiên thần nhỏ ấm áp và chu đáo.
Bởi lẽ, nhân vật càng xinh đẹp thì tác động đến người đọc càng lớn khi họ chết một cách bi thảm.
Giờ đây, nhân vật chính ấm áp và xinh đẹp này lại dễ dàng tha thứ cho tôi trong khi tôi đã cho anh ta một số phận bi thảm.
Và vừa rồi tôi vẫn còn là một kẻ phản diện và nghĩ rằng anh ta đến đây để trả thù.
Tôi càng áy náy hơn và hỏi: “Hạ Dương, anh có mong muốn gì không?”
Tôi đang muốn cố gắng bù đắp cho anh ấy.
Hạ Dương vươn tay ra, ôm tôi vào lòng, nhẹ giọng nói: “Con muốn ở bên mẹ mãi mãi.”
Cùng nhau?
Đó có phải là những gì tôi hiểu?
Người anh thích không phải là nữ chính Niệu Niệu sao?
Trong bối cảnh mà tôi viết, họ yêu nhau đến chết đi sống lại.