Nhân Vật Phản Diện Chết Trong Tay Tôi
Chương 2
Tôi hơi xấu hổ nên đổi chủ đề và nói: “Ưm, đừng gọi tôi là mẹ nữa”.
Bị một người đàn ông trưởng thành gọi là mẹ thực sự rất dễ nổi da gà.
“Nhưng con được tạo ra bởi mẹ, và đối với con, mẹ là một vị thần cũng là một người mẹ.” Giọng điệu của Hạ Dương rất nghiêm túc.
“Không đến mức đó đi?” Tôi ho khan một cái.
“Chắc chắn” Hạ Dương dính chặt lấy tôi hơn.
Hiện tại, tôi được quấn trong một chiếc khăn tắm mỏng.
Nghĩ đến lúc trước tôi từng chữ một đem vị nam chính này viết đến chết, tôi nhịn xuống xúc động đẩy anh ta ra.
Rốt cuộc, tôi nợ anh ấy.
Đêm đó, tôi đã suy nghĩ rất lâu về việc có nên nói chuyện này với Giang Huyền hay không.
Với tính cách của Giang Huyền, đoán chừng anh ta sẽ lập tức thông báo cho bệnh viện tâm thần bắt tôi, hoặc chỉ vào mũi tôi rồi chế nhạo: “Cho nên ngay từ đầu em nên nghe lời anh!”
Cuối cùng, tôi đã không nói với anh ấy bất cứ điều gì.
Vì vậy, Hạ Dương ở lại nhà tôi.
Ngay lúc tôi chuẩn bị dùng tiền của mình để mua nhu yếu phẩm hàng ngày cho Hạ Dương thì anh ấy từ trong túi áo vest rút ra một tấm thẻ đen, mỉm cười nói: “Mẹ, con có cái này, đây là thẻ không giới hạn, mẹ có thể dùng, chỉ cần quẹt nó là được”.
Ồh vâng, tôi thường viết nhân vật chính của mình là những người giàu có vì nó dễ dàng thiết lập cốt truyện.
Chỉ với một thẻ đen, nam chính có thể đưa nữ chính đi bất cứ đâu để mua bất cứ thứ gì.
Tôi run rẩy nhận lấy tấm thẻ, lập tức kéo Hạ Dương đến trung tâm thương mại, sau khi chắc chắn rằng tôi thực sự có thể quẹt tấm thẻ này, tôi đã khóc vì sung sướng ngay tại chỗ.
Tôi đã làm việc chăm chỉ để viết tiểu thuyết trong vài năm, nhưng giá của những bản thảo đó không kiếm được bao nhiêu tiền, giờ đây một tấm thẻ đen từ trên trời rơi xuống, và nó đang nằm trong túi tôi.
Tôi cẩn thận cầm tấm thẻ đen và hận không thể hôn lên nó hết lần này đến lần khác.
Hạ Dương đi tới, nhướng mày cười với tôi: “Con cũng muốn được hôn”.
……
Anh lại không phải tiền, có gì tốt để hôn?
Tuy nhiên, thẻ đen quả thật là do anh ta mang đến, và tôi không thể phủ nhận điều đó.
Tôi hôn lên má Hạ Dương một cái, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bã.
Trong “Mặt trời ấm áp”, mối quan hệ của Hạ Dương và Niệu Niệu đã trải qua nhiều đau khổ và hoạn nạn nhưng họ chưa bao giờ từ bỏ nhau trong mọi khoảnh khắc. Cho dù giây tiếp theo sẽ chết, anh cũng không sợ hãi chút nào, anh chỉ quan tâm đến việc Niệu Niệu có trốn ở một nơi an toàn hay chưa. Khi khoang mũi tràn ngập formalin, anh nhắm mắt lại, nhớ lại lần đầu tiên gặp Niệu Niệu khi còn trẻ, khóe môi nhếch lên, cuối cùng cố định biểu cảm trên khuôn mặt, đó là một nụ cười hạnh phúc.
Rõ ràng anh yêu cô rất nhiều.
Nhưng bây giờ Hạ Dương dường như đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Niệu Niệu, và trong mắt anh chỉ có tôi.
Đôi khi anh ấy đan ngón tay với tôi khi đi mua sắm, đôi khi cúi xuống và hôn lên trán tôi, có lúc thì anh lại ôm eo tôi từ phía sau, trên miệng thì anh ta gọi tôi là mẹ, nhưng trong hành động thì lại coi tôi như người yêu.
Điều này thật kỳ lạ.
Vài lần, tôi bóng gió nhắc đến tên của Niệu Niệu, sau đó bí mật quan sát phản ứng của Hạ Dương.
Kết quả là anh ta không có bất kì phản ứng nào hết.
Thậm chí ngay cả mí mắt cũng không nâng lên.
Trong tiểu thuyết, Niệu Niệu vì anh mà chết trong trầm cảm, điều đó không đáng để anh đau buồn sao?
Anh ta như vậy có khác gì với một tên cặn bã?!
Tôi không có sắp đặt anh ta trở nên tàn nhẫn như vậy!
Sau nhiều suy nghĩ, tôi quyết định nói chuyện với Hạ Dương, nhưng phát hiện ra rằng anh ấy đang xem “Mặt trời ấm áp” trên máy tính.
Da đầu tôi tê dại, tôi chợt nhớ lại mình đã miêu tả hiện trường vụ sát hại Hạ Dương một cách chi tiết và rõ ràng như thế nào.
Tôi không chỉ viết thư tử hình mà còn tàn nhẫn và thờ ơ biến thi thể của anh ta thành một mẫu vật.
Không chút do dự, tôi theo phản xạ vồ lấy và gập chiếc máy tính lại trước mặt anh.
Hạ Dương hiển nhiên đã đọc xong, nâng mắt ngước lên nhìn tôi, trong mắt hiện lên một ý tứ không rõ ràng.
Tôi cứng đờ lưng, tưởng tượng ra vô số khả năng, anh ta sẽ ghét tôi, mắng tôi, giống như Dương Huyền, anh sẽ bác bỏ những quan điểm đồi trụy và sai trái của tôi, chỉ trích cách viết và cách dùng từ của tôi, thậm chí có thể tức giận đả kích tôi. Hay trả thù tôi.
Tuy nhiên, Hạ Dương đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt tôi, ánh mắt đầy cảm kích và kinh ngạc, nhẹ nhàng nói: “Thì ra con bước ra từ một cuốn tiểu thuyết hay như vậy. Cảm ơn mẹ, vì sự nhiệt tình và đam mê của mẹ đã cho con linh hồn và cuộc sống mới.”
“Đó là lý do tại sao khoảnh khắc con trở nên có nhận thức, con đã yêu mẹ”.
Đã yêu tôi.
Tôi sửng sốt, một lúc sau mới lên tiếng: “Nhưng mọi người đều không thích bài viết này và cho rằng đó là một thất bại”
“Làm sao có thể? Chính vì nó quá thành công nên con mới có thể đến bên mẹ .” Hạ Dương dịu dàng ôm tôi vào lòng, giọng nói rất ấm áp, “mẹ là nhà văn xuất sắc và hoàn hảo nhất trong trái tim con, là nhà văn xuất sắc nhất thế giới.”
Thật tốt khi vẫn có những người sẵn sàng đứng về phía tôi.
Tôi ngước lên nhìn anh, và một cảm giác ấm áp dâng lên trong lồng ngực.
Đôi mắt dịu dàng, khóe miệng cong nhẹ, ngón tay thon dài trắng nõn, giọng nói trong trẻo dịu dàng như gió thu, tôi đã tạo nên một nhân vật nam chính với tất cả những phẩm chất tốt đẹp trên thế giới.
Ngay lúc đó, tôi đã vứt bỏ mọi lo lắng của mình.
Mặc dù trong tiểu thuyết tôi không thể cho anh ấy một cái kết có đẹp nhưng trên thực tế, tôi sẽ cố gắng hết sức để đối xử tốt với anh ấy.
Không lâu sau, tôi đã tìm ra cách.
“Hạ Dương, trong tiểu thuyết tiếp theo, tôi sẽ để anh tái sinh cùng Niệu Niệu, được không? Cô ấy sẽ là một cô con gái được nuông chiều, còn anh sẽ là một thiếu gia giàu có vô tư, một văn án ấm áp và chữa lành thực sự, đảm bảo từ đầu đến cuối, sẽ không có nhân vật phản diện nào đến gây rắc rối! “Tôi đang rất hưng phấn.
Nhân vật phản diện ch.ết trong tay tôi <<3/7>>
Nguồn: Zhihu
Dịch: Hoa Bỉ Ngạn ✟✿✿
Tác giả: 雾里吻
__________
3.
“Không cần,” Hạ Dương lắc đầu, “Như bây giờ thì tốt rồi.”
“Nhưng tôi thật sự muốn bù đắp cho anh!” Tôi nói vội vã.
Hạ Dương cúi đầu nhìn tôi chăm chú, hơi thở nóng bỏng từ từ áp lên môi tôi, lòng bàn tay siết chặt quanh eo tôi.
“Bồi thường như thế này có được không?” Anh thì thầm vào tai tôi, giọng nói dịu dàng như nước.
Tôi sững người tại chỗ, nghĩ xem liệu đây có được coi là loạn luân hay không.
Mãi đến khi nghe thấy hiệu ứng âm thanh chụp ảnh, tôi mới chợt tỉnh táo lại và nhận ra rằng Hạ Dương vừa chụp một bức ảnh chúng tôi hôn nhau và bấm gửi vào vòng bạn bè.
Anh ấy đang sử dụng điện thoại di động của tôi.
“Tôi chưa chỉnh sửa ảnh mà!” Tôi giật lại điện thoại.
Không, vấn đề không phải ở chỗ đó.
Trong nhóm bạn của tôi có Giang Huyền.
“Mẹ, con làm mẹ khó xử sao?” Vẻ mặt Hạ Dương có chút mất mát, “Mẹ không muốn thừa nhận sự tồn tại của con trước mặt bạn bè đúng không?”
Tôi định xóa bài đăng đó trong nhóm bạn bè, nhưng tôi chậm rãi dừng lại, mỉm cười với anh: “Không, làm sao tôi có thể cảm thấy xấu hổ?” Anh thấy đấy, mọi người trong bình luận đều đang điên cuồng chúc mừng tôi đã tìm được bạn trai mới đẹp trai kìa.”
“Bạn trai mới?” Bàn tay Hạ Dương đặt lên eo tôi hơi xiết lại, “Con đã là bạn trai của mẹ rồi à?”
……
Đầu tôi nhói lên từng cơn đau.
Đêm đó tôi nhận được điện thoại của Giang Huyền, giọng nói anh đầy tức giận: “Người đàn ông đó là ai?” Em đã gặp anh ta như thế nào? Tại sao nhìn anh ta quen như vậy?”
Tất nhiên, người đó rất quen thuộc. Đó là nhân vật nam chính của cuốn tiểu thuyết mà tôi đã viết từng chữ một.
Tôi nói một cách có lệ: “Những anh chàng đẹp trai đều có ngoại hình giống nhau, nhìn quen là chuyện bình thường.”
“Anh ta tới từ đâu tới? Em đã kiểm tra tất cả chưa? Giang Huyền lại hỏi.
“Rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn.”
“Tống Tô, Em… Em có thực sự thích anh ta không? Giọng điệu của Giang Huyền dịu lại.
“Giang Huyền, chúng ta chia tay rồi.” Tôi không trả lời, nằm trên giường nhìn lên trần nhà, “Thật ra anh không cần phải lo lắng cho em nữa.”
Cách đây không lâu, tôi nghĩ sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ quay lại với nhau.
Nhưng bây giờ, dường như mọi thứ đã thay đổi.
Vòi nước bị rò rỉ trong phòng tắm đã được Hạ Dương sửa chữa từ lâu.
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu.
Lâu đến nỗi tôi không khỏi ngáp một cái.
Đợi một lúc lâu, Giang Huyền cuối cùng cũng lên tiếng: “Anh chỉ quan tâm đến người yêu cũ vì lịch sự thôi, dù sao sở thích của em cũng rất khác thường, cuối cùng hãy cẩn thận kẻo gặp một tên bạo lực gia đình.”
Tôi nghiến răng: “Đừng lo lắng, bạn trai tôi là một người tốt ngàn năm khó gặp!”
Hạ Dương là một nam chính tuyệt đối chính trực do chính tôi thiết lập, cho dù hắn có bị uy hiếp đến tính mạng, cũng sẽ không bao giờ chìm vào bóng tối.
“Ồh, mấy tháng nay tôi đều đọc tiểu thuyết của em, kỹ năng viết của em thật sự không tiến bộ chút nào, nhớ luyện tập thêm nhé.” Nói xong, Giang Huyền nhanh chóng cúp điện thoại, không cho tôi một chút cơ hội mắng lại.
Tên khốn này.
Anh ta là nhân vật phản diện lớn nhất trong cuộc đời tôi!
“Mẹ đang nói chuyện điện thoại với ai?” Một cánh tay thon dài vươn ra ôm lấy eo tôi.
Hạ Dương không biết khi nào đã bước vào phòng, nằm bên cạnh tôi một cách rất tự nhiên.
“Người không quan trọng.” Tôi có thể ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng từ người anh.
“Ừhm” Hạ Dương đến gần tôi hơn, hơi thở phả vào cổ tôi.