Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Nhân Vật Phản Diện Chết Trong Tay Tôi

Chương 4



Tôi muốn cho Phượng Kì một cái tát và mắng anh ta là một kẻ phản diện và nổi loạn.

Nhưng để cứu lấy mạng sống của mình, tôi đành phải chịu đựng.

Sau đó, Hạ Vũ gọi điện cho tôi và hỏi tại sao tôi lại vội vã về nhà như vậy.

Dưới cái nhìn trìu mến của Phượng Kì, tôi cắn răng trả lời: “Không có gì đâu, chỉ là bạn trai nhớ tớ thôi.”

“Hai người cũng quá tình cảm đi?” Hạ Vũ trêu chọc: “Lần sau chúng ta tụ họp cậu đưa bạn trai mới này đi cùng nhé. Dù sao cũng phải giới thiệu cậu ta cho chúng tớ biết chứ.”

“Không được!” Tôi từ chối theo phản xạ.

Phượng Kì là một sự tồn tại nguy hiểm như vậy, tôi không thể để anh ta đến gần bất kì ai.

“Làm sao vậy? Con khiến mẹ rất khó xử sao? Phượng Kì mỉm cười và vén một sợi tóc ra sau tai tôi.

Tôi ngay lập tức sửa lời và nói với Hạ Vũ, “Được rồi, hôm khác tôi sẽ để anh ấy mời các cậu.”

Tôi hy vọng cô ấy có thể ngầm nghe thấy sự do dự trong giọng nói của tôi và kết thúc chủ đề này kịp thời.

“Vậy thứ sáu tuần sau nhé! Ăn đồ Nhật Bản! Hạ Vũ ngay lập tức ấn định thời gian gặp mặt.

Tôi hoàn toàn nản lòng.

Từ ngày đó trở đi, bất kể Phượng Kì đi đâu, tôi cũng đi theo anh không rời một bước.

Khi ăn, lúc đi lại và thậm chí cả khi ngủ, tôi luôn phải để anh trong tầm mắt.

Một đêm khác, Phượng Kì và tôi nằm nghiêng trên giường mặt đối mặt, im lặng nhìn nhau một lúc lâu.

Anh không khỏi bật cười: “Mẹ, mẹ lo lắng con sẽ ra ngoài giết người sao?”

Đúng vậy

Phượng Kì là một kẻ biến thái độc ác, nghiện gi.ết ch.óc.

Tôi đã viết về việc anh giết vô số người trong tiểu thuyết mà không hề quan tâm đến lương tâm và đạo đức, bởi vì trong thâm tâm tôi biết rằng mọi thứ đều là ảo và không tồn tại.

Tuy nhiên, khi Phượng Kì đến thế giới thực, tôi phải đối mặt với một câu hỏi đáng sợ – liệu anh ta, anh ta sẽ giết người trong hiện thực?

Nếu Phượng Kì gi.ết người trong thực tế, chẳng phải tôi sẽ là thủ phạm và là nguồn gốc của mọi tội ác sao?

Người đàn ông này thậm chí còn nguy hiểm hơn cả một quả bom hẹn giờ.

Nhưng tôi không thể biểu hiện quá rõ ràng, vì vậy tôi chỉ có thể dựa vào vòng tay anh và nói: “Không, em chỉ thích ở cùng anh thôi.”

Nó giả tạo đến mức khiến tôi muốn buồn nôn.

Phượng Kì túm lấy eo tôi, há răng nhẹ nhàng cắn vào cổ tôi: “Thật trùng hợp, con cũng thích dính lấy mẹ .”

Trái tim tôi đông cứng lại, vì sợ giây tiếp theo anh sẽ cắn đứt cổ họng tôi.

Tuy nhiên, sức lực của anh lại vô cùng nhẹ nhàng nó làm tôi thấy hơi ngứa, chẳng mấy chốc cơ thể căng thẳng của tôi đã thả lỏng.

Ngay lúc tôi đang đoán xem anh có hành động tiếp theo hay không thì Phượng Kì đã đắp chăn cho tôi: “Ngoan, ngủ ngon nhé.”

Tôi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, vùi đầu vào chăn nói: “Chúc ngủ ngon.”

5.
Vào ngày hẹn gặp 2 đứa bạn của tôi, Phượng Kì mặc một bộ vest và giày da nhìn rất đẹp trai và trang trọng.

Tôi khuyên nhủ: “Họ không tin vào việc vượt thời không, vì vậy tôi sẽ tạo ra một danh tính giả cho anh và nói rằng chúng ta tình cờ gặp nhau khi đang thả diều trong công viên, dây diều vô tình bị vướng, và chúng ta đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, sau đó chúng ta đã ở bên nhau.”

Dù giả, nhưng tôi cũng muốn làm cho nó trở nên lãng mạn.

Phượng Kì thì thầm, “Nhưng con chưa bao giờ thả diều.”

Trong tiểu thuyết, tôi viết về anh và việc anh giết người ở khắp mọi nơi, và gần như không làm bất cứ điều gì mà một người bình thường nên làm.

Tôi thản nhiên nói: “Tôi sẽ đi thả diều với anh vào một ngày khác.”

Phượng Kì lập tức nở nụ cười, nghiêng người vòng qua ôm tôi vào lòng: “Được.”

Tôi do dự, nhưng vẫn lên tiếng: “Phượng Kỳ, Hạ Vũ và Tuệ Nhĩ là những người bạn thân nhất của tôi, anh không được có một chút ý nghĩ làm hại họ.”

Ánh mắt Phượng Kì mờ đi, trông anh rất oán hận: “Mẹ, sở dĩ con muốn gặp bạn của mẹ là vì con yêu mẹ, con muốn biết mọi thứ về mẹ, muốn hòa nhập vào vòng tròn của mẹ với tư cách là người yêu, cả thế giới ở đây đều xa lạ với con, chỉ có mẹ là người thân duy nhất của con, và con sẽ không bao giờ làm hại bạn của mẹ.”

Anh tỏ ra vẻ đáng thương như thể tôi đang bắt nạt anh.

Thật bất ngờ, suốt bữa ăn, Phượng Kì cư xử rất thanh lịch và đàng hoàng trong cả quá trình.

Trước sự thẩm vấn và chọc ghẹo của hai đứa bạn thân của tôi, anh đã trả lời một cách tử tế và lịch sự.

Tôi đặt sang một bên những món ăn tôi không thích vào trong bát, và anh ấy ăn chúng cho tôi một cách vô cùng tự nhiên.

Trong khi tôi bận rộn trò chuyện với bạn, anh ấy ngồi kiên nhẫn lắng nghe và luôn mỉm cười. Tôi vô tình có vụn bánh trên miệng, và anh ấy cúi xuống và nhẹ nhàng lau chúng cho tôi.

Hạ Vũ và Tuệ Nhĩ cứ thì thầm vào tai tôi “Tớ yêu cầu cậu tổ chức đám cưới ngay bây giờ!”

“Lúc trước cậu yêu đương với Giang Huyền nhiều năm như vậy, hắn có khi nào chiều chuộng cậu như vậy? sẽ chỉ phàn nàn khi thấy cậu gọi đồ ăn, và nói chúng ta không thể ăn quá nhiều!”

“Chúc mừng Tô Tô bé nhỏ của chúng ta cuối cùng đã kiếm được một anh bạn trai hiền lành và tốt bụng!”

Ngay khi tôi đang mỉm cười với họ, Phượng Kì lấy một miếng đồ ăn nhẹ đưa lên môi tôi, và nói nhẹ nhàng: “Mẹ, món này rất ngon, mẹ cũng có thể nếm thử.”

Bầu không khí đóng băng ngay lập tức.

Biểu cảm của hai đứa bạn tôi đồng thời đông cứng trên mặt.

Tôi nhanh chóng che miệng Phượng Kì, quay đầu lại và mỉm cười lúng túng với hai người họ: “hahaha, đây là xưng hô tình yêu giữa chúng tôi”.

Cuối cùng, bữa ăn kết thúc với sự chế nhạo điên cuồng của hai người bạn tôi.

Khi về đến nhà, tôi lập tức quay mặt lại: “Đừng gọi tôi là mẹ trước mặt người khác nữa!”

Vẻ mặt Phượng Kì vô tội: “Nhưng mẹ là mẹ con.”

Tôi rất mệt mỏi: “Anh lại gọi em là mẹ, còn muốn làm người yêu của em, anh cho rằng như vậy có hợp lý không?”

Phượng Kì thản nhiên cong môi: “Nếu không hợp lý thì sao?”
……
Cuối cùng tôi cũng nhận ra cảm xúc trước đây của Giang Huyền.

Điên rồ và bất lực.

Ngay sau đó, tôi bị kéo đến công viên để thả diều vào buổi chiều.

Gió và mặt trời rất đẹp, với những thảm cỏ xanh rờn. Tôi trải tấm thảm dã ngoại của mình, lấy ra thức ăn và nước uống mà tôi đã chuẩn bị từ trước.

Tôi vô tình ngẩng đầu nhìn lên, thấy Phượng Kỳ cách đó không xa đang tập trung thả diều, tôi bỗng rơi vào mông lung.

Trong một vài khoảnh khắc, dường như anh thực sự chỉ là một chàng trai trẻ đẹp trai vô hại. Anh ấy sẽ mỉm cười hạnh phúc khi thả diều thành công, nhìn lên con diều bay ngày càng cao hơn, và vẫy tay với tôi như một đứa trẻ .

Tôi không nhịn được đi về phía anh, mỉm cười bất lực: “Có vui như vậy không?”

Phượng Kì gật đầu và nói với giọng tò mò, “Mẹ, mẹ biết gì không? Một sợi dây diều dường như mỏng manh lại có thể dễ dàng cắt cổ họng của một người. ”

……
Tôi không nên xem anh như một người bình thường mà.

Tôi lặng lẽ bịt miệng anh ta bằng miếng bánh mì. Công viên chật kín người, và mỗi lần anh ta gọi tôi là mẹ, sẽ có vô số ánh mắt ngạc nhiên nhìn chúng tôi.
Và tôi, từ ban đầu vô cùng xấu hổ bây giờ đã trở nên hoàn toàn tê liệt.

Phương Kì thì thầm vào tai tôi, “Mẹ có muốn con khoét mắt họ ra không?”

Tôi giật giật thần kinh và ngay lập tức kéo anh ta về nhà.

“Hãy nhớ rằng, đây là thế giới thực, và anh không được giết bất cứ ai.”

Tôi liên tục nói với anh ấy, “Thực tế khác với hư cấu, và mọi người ở đây đều sống và có thật.”

Trong tiểu thuyết, tôi có thể buff mọi thứ cho anh, nhưng thế giới thực thì khác, mọi thứ ở đây đều phải tuân theo bản chất con người và luật pháp, và một khi anh phạm tội, anh sẽ bị bắt ngay lập tức. ”

Phượng Kì áp lòng bàn tay tôi vào ngực hắn, nhíu mày cười: “Mẹ, con cũng còn sống.”

Tôi cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh ấy và nói: “Phượng Kì, ngoan ngoãn, được không?”

Trong mắt Phượng Kì hiện lên sự dịu dàng: “Nếu con ngoan ngoãn, có phần thưởng nào không?”

Má tôi nóng rát, và tôi đứng nhón chân lên và hôn lên môi anh, trái tim tôi đập điên cuồng.

“Mẹ thật đáng yêu.” Phượng Kì cười khúc khích, giọng nói nhẹ nhàng,

“Nhưng, vẫn chưa đủ.”

Tôi đột nhiên có chút xấu hổ và tức giận nói: “Vậy anh muốn gì?”

“Con nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau,” giọng Phượng Kì hơi khàn,

“Mẹ, cơ thể mẹ cực kỳ đẹp. “

Tôi đột nhiên cứng đờ. Tôi đã ngủ trên giường với Phượng Kì rất lâu, và điều anh ấy có thể làm nhiều nhất là hôn và ôm tôi, ngoài ra không còn hành động nào khác, vì vậy tôi luôn nghĩ rằng anh ấy không quan tâm đến tình dục.

Rốt cuộc, Phượng Kì không có cảm xúc trong tiểu thuyết, và chỉ có giết chóc mới khiến anh ta phấn khích.

Hóa ra anh ta cũng có ham muốn thể xác bình thường. Điều đó có nghĩa là ham muốn giết người trong anh cũng có hy vọng bị áp chế?

Có lẽ, anh ta có thể sống hòa hợp với thế giới.
Nhưng tôi có thực sự nên đánh cược bản thân để chữa lành cho anh ta không?

Khi tôi lần đầu tiên viết “Mặt trời ấm áp”, tôi đã chồng lên vô số bối cảnh cho Phượng Kì, vì sợ rằng anh ta sẽ không đủ đen tối và méo mó. Bây giờ, tôi phải tự mình tháo dỡ từng cài đặt một.
Haizz, đúng là tự tìm đường chết mà.

Ngay khi trái tim tôi đang ở trong một trận chiến giằng co, Phượng Kì tiếp tục, “Vì vậy, con muốn tắm với mẹ. ”
……
Tắm?

Chỉ là, chỉ cần tắm?

Mặc dù tôi đã tự mình tạo ra người đàn ông này, tôi không thể không tự hỏi có chuyện gì với anh ta.

Quên đi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...