Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Nhân Vật Phản Diện Chết Trong Tay Tôi

Chương 3



Không hiểu sao tôi có chút lo lắng nên ngẫu nhiên chọn một chủ đề: “Hạ Dương, cuối tuần này bạn tôi rủ đi mua sắm, Anh ở nhà có được không?”

Sắc mặt Hạ Dương trầm thấp: “Con không thể đi cùng mẹ được sao?”

“Bạn bè tụ hội không được phép mang theo bạn trai”. Tôi sờ sờ mặt anh: “Em hứa sẽ về nhà sớm, được không?”

Hạ Dương gật đầu, giọng nói trở nên khàn khàn: “Con muốn bồi thường”.

Tôi giả vờ không hiểu ý của anh: “Vậy ngày mai em sẽ làm cho anh một bữa ăn thật ngon nhé?”

Hơi thở trầm thấp của Hạ Dương tiến đến bên môi tôi: “Mẹ ngon hơn.”

Nam chính ấm áp và chính trực lại có thể nói ra những lời đáng xấu hổ như vậy sao?

Nghĩ kỹ thì, Hạ Dương trong tiểu thuyết không hề có một cảnh hôn nào cả. Bởi vì trước đây tôi đã viết quá nhiều truyện ngắn ngọt ngào, từ lâu tôi đã chán viết những cảnh thân mật nên trong “Mặt trời ấm áp” tôi chỉ tập trung miêu tả những cảnh tượng kỳ lạ và giết người khác nhau. Nam chính và nữ chính tuy chưa từng hôn nhau nhưng tình yêu giữa họ lại nồng nàn và gần gũi hơn, cũng là một loại vẻ đẹp đầy tiếc nuối.

Kết quả bây giờ Hạ Dương lại đang đè tôi xuống, hôn đi hôn lại.

Toàn thân tôi được bao bọc trong hơi thở nóng hổi của anh nhưng trong lòng tôi lại thấy ưu sầu.

Có lẽ vài ngày tới, Niệu Niệu cũng sẽ xuyên đến, sau đó sẽ cho tôi một cái tát thật vang: “Một tình yêu đẹp đầy tiếc nuối? Tại sao đến lượt cô thì cái kết lại thay đổi? Cô là một tên tác giả khốn nạn can thiệp vào chuyện tình cảm của nam nữ chính dưới ngòi bút của mình! ”

Tôi không ngừng cảm thấy tội lỗi.

Nữ chính tội nghiệp, đừng ghét tôi, bài viết tiếp theo chắc chắn sẽ mang đến cho cô một nam chính tổng thống đẹp trai và dịu dàng hơn.

Vào cuối tuần, hai người bạn thân, Hạ Vũ và Tuệ Nhĩ đã cùng một chỗ quấn lấy tôi truy hỏi về người bạn trai mới.

Tôi ngập ngừng và nói ra sự thật Hạ Dương đã vượt qua thời không để đến đây.

Họ im lặng một lúc, và sau đó nghiêm túc nói: “Những người sáng tạo như cậu thực sự rất dễ phát bệnh.”

Chà, lẽ ra tôi không nên nói với ai cả.

Cuối cùng, tôi đã chiêu đãi họ món bít tết đắt nhất để tránh bị lôi đi gặp bác sĩ tâm thần.

Khi tôi thanh toán hóa đơn sau bữa ăn, tôi giơ tấm thẻ đen trong tay lên: “Cậu không thắc mắc làm thế nào tớ có được tấm thẻ này sao?” Bởi vì nó là do Hạ Dương mang ra từ tiểu thuyết!”

“Nhưng Hạ Dương không có khả năng. Cậu hồ đồ à? Anh ta là người có xuất thân bình thường nhất trong số tất cả các nhân vật nam chính trong tiểu thuyết của cậu”. Hạ Vũ nghi ngờ nói.
“Đúng vậy, lúc đó chúng tôi còn trêu chọc cậu, đã viết rất nhiều nam chính chủ tịch thế hệ thứ hai giàu có, nhưng lần này cuối cùng cậu cũng viết một người gia cảnh bình thường.” Tuệ Nhĩ hùa theo nói.

Tôi choáng váng.

“Cô ơi, cô ký nhầm tên, tên chủ thẻ không phải là Hạ Dương.” Bên tai truyền đến tiếng của nhân viên cửa hàng nhắc nhở.

Mấy lần trước tôi quẹt thẻ, tất cả đều do chính Hạ Dương ký tên, tôi chưa bao giờ quan tâm đến điều này.

Người đàn ông từ trên trời rơi xuống, thẻ đen không giới hạn và một loạt những điều đáng kinh ngạc tràn ngập tâm trí tôi.

Chỉ đến lúc này, bộ não trì trệ mới bắt đầu hoạt động trở lại từng chút một.

Những nghi ngờ đáng lẽ phải được phát hiện ngay từ lần đầu tiên cuối cùng đã trở nên rõ ràng.

Hạ Dương, người dũng cảm và không sợ hãi trong tiểu thuyết, làm sao anh ta có thể nói với giọng điệu đáng thương rằng anh ta rất đau đớn và sợ hãi?

Trong tiểu thuyết, Hạ Dương, người yêu Niệu Niệu hơn cả tính mạng của mình, sẽ thực sự nhanh chóng thay đổi và yêu tôi?

Hạ Dương, người bị tôi xem như pháo hôi đem làm bia đỡ đạn, lại có thể cảm động nói nhờ vào nhiệt huyết của tôi đã ban cho anh một linh hồn?

Trừ phi, hắn hoàn toàn không phải là Hạ Dương.

Vậy, đó sẽ là ai?

4.
Tôi cầm bút lên một cách máy móc, bàn tay run rẩy ký tên.

Nhân viên bán hàng mỉm cười lịch sự: “Thanh toán xong, hoan nghênh lần sau đến mua sắm ạ!”

……

Tôi chưa kịp giải thích với bạn bè mà đã chạy ngay về nhà.

Người đàn ông đang cầm dao đứng trong bếp cắt dưa hấu.

Giữa lông mày và ánh mắt anh có sự dịu dàng, anh mỉm cười với tôi:”Dưa hấu ướp lạnh, đây là thứ mẹ thích ăn nhất”.

Khi xuyên tới đây, anh đang mặc một bộ vest cao cấp được đặt may riêng.

Anh có khí chất mạnh mẽ áp đảo, nhưng anh cũng biết cách che giấu con người thật của mình và kiềm chế sự sắc bén của mình đúng lúc.

Để đạt được mục đích, anh có thể giả vờ dịu dàng, giả vờ tình cảm, giả vờ là bất cứ ai.

Những nhân vật đẹp trai, tinh tế, bước ra từ tiểu thuyết chưa chắc đã là nam chính.

Anh ta cũng có thể là một nhân vật phản diện biến thái.

“Phượng Kì, có phải anh không?” Cổ họng tôi run lên khi gọi tên anh.

Vẻ mặt của người đàn ông không có một chút bất thường nào, lo lắng, hoảng loạn và cứng đờ sau khi bị vạch trần, tất cả đều không có.

Anh nhặt một miếng dưa hấu đã cắt sẵn đưa lên miệng tôi, trầm giọng nói: “Ăn thử đi, ngọt lắm.”

Tôi vô thức lui ra phía sau vài bước, hỏi lại lần nữa: “Anh là Phượng Kì phải không?”

Trong mắt anh hiện lên vẻ hưng phấn kỳ lạ: “Quả nhiên, tên của tôi nghe dễ nghe hơn.”

Mặc dù trong lòng tôi vốn đã chắc chắn, nhưng khi tận tai nghe được lời thừa nhận của anh, nhịp tim của tôi vẫn như ngừng đập trong vài giây.

Hai chân tôi mềm nhũn, ngã thẳng xuống sàn.

“Có chuyện gì vậy, mẹ?” Phượng Kì động tác ưu nhã lau sạch con dao, “Mẹ đang sợ con sao?”

Giọng điệu của anh vẫn dịu dàng như mọi khi, nhưng không hiểu sao nó lại khiến tôi rùng mình.

“Tại sao?” Phượng Kì nhìn chằm chằm tôi, nghiêng người năng cằm tôi lên, “Không phải mẹ yêu con nhất sao?

Tôi có thể tạm thời quên mất tính cách của Hạ Dương, nhưng mỗi lời miêu tả về Phượng Kì đều khắc sâu trong lòng tôi.

Phượng Kì trái ngược với Hạ Dương.

Anh là một đứa trẻ mồ côi bị cha mẹ bỏ rơi, một con quỷ bò ra từ đống xác ch.ết, một con quái vật nghiện gi.ết chóc, sau khi bị tr.a tấn, anh trở nên bất tử, mọi vết thương đều có thể tự chữa lành.

Anh lang thang trong thế giới loài người hàng trăm năm, sử dụng tr.a t.ấn và gi.ết chóc như gia vị của một cuộc sống lâu dài, thích thú ngắm nhìn vẻ mặt của mọi người khi họ sắp ch.ết, và sau đó cẩn thận chế tạo những xác ch.ết thành mẫu vật với ánh mắt yêu thương và đi.ên cuồng.

Anh đã xây dựng một căn phòng bí mật khổng lồ trong vùng đất không người, nơi chứa vô số mẫu vật th.i th.ể, tất cả đều là những người đã ch.ết trong tay anh hơn trăm năm qua, có biểu hiện sợ hãi, có biểu hiện đau đớn, và một số biểu hiện buồn bã…, tất cả đều được cố định trong những khung kính.

Anh không có gia đình, không bạn bè, không người yêu, sống một mình trong bóng tối năm này qua năm khác, mỗi khi nào thấy cô đơn, anh sẽ nằm một mình giữa những xác chết dày đặc, nhắm mắt lại và nhẹ nhàng ngân nga một bài hát đồng giao mà mẹ anh đã hát cho anh nghe trong ký ức.
Vì lý do này mà Tống Tô bị chỉ trích nặng nề: “Logic thì sao? Có hợp lý không? Làm sao một người bình thường có thể trở nên bất tử? Một mẫu xác chết. Dễ làm như vậy sao? Nó có thể bảo quản hàng trăm năm mà không bị thối rữa? Gi.ết nhiều người như vậy mà không bao giờ bị bắt?”

Tôi lập tức phản bác: “Không hợp lý thì sao? Trong tiểu thuyết của tôi, mọi thứ đều có thể xảy ra!”

Vào lúc này, sự tồn tại bất chấp logic và vượt qua lẽ thường này đang đứng trước mặt tôi.

Trong khoảng thời gian này, người đã ôm và hôn tôi đều là Phượng Kì.

Nhịp tim vừa rồi gần như ngừng đập đột nhiên lại tăng tốc.

Phượng Kì, anh là Phượng Kì.

Hy vọng của tôi, ước mơ của tôi, tôi đã dồn hết tình yêu và đam mê của mình vào Phượng Kì.

Tôi nhìn anh và hỏi: “Tại sao anh lại giả làm Hạ Dương?” .

Phượng Kì khẽ mỉm cười: “Bởi vì rất vui.”

Tôi sững sờ: “Vui?”

Chỉ vì vui thôi sao?

“Đột nhiên đến một thế giới khác, con phải tìm chút niềm vui cho mình.” Phượng Kì tỏ vẻ tiếc nuối, “Mẹ, mẹ là người sáng tạo ra con, mẹ không nên dễ dàng bị lừa gạt như vậy. Một xác chết, làm sao có thể có năng lực du hành xuyên thời gian? Hạ Dương thật, từ lâu đã được con chế tạo thành một mẫu vật tuyệt đẹp và đặt trong tủ kính.”

Trái tim vốn đang đập được vài giây của tôi lại bắt đầu chìm xuống.

Cốt truyện rõ ràng là do tôi viết, nhưng lần đầu tiên nó khiến tôi cảm thấy lạnh thấu xương.

Cho nên, Hạ Dương thật sự đã chết từ lâu.
Chết dưới ngòi bút của tôi.

“Con luôn nghĩ rằng khi mẹ biết thân phận thật sự của con, mẹ sẽ rất vui mừng và ngạc nhiên.” Đôi mắt của Phượng Kì mông lung, như thể đắm chìm trong trí tưởng tượng của mình, “mẹ sẽ lao về phía con, hôn con và oán trách tại sao con không nói với mẹ sớm hơn? Một bên cảm ơn ông trời đã đem con đến bên mẹ”.

Tôi cứng đờ tại chỗ, không dám cử động.

“Nhưng mẹ ơi, sao bây giờ trông mẹ sợ hãi thế?”.

Phượng Kì từ từ đến gần tôi, lòng bàn tay ấm áp chạm vào cổ tôi, “Chẳng lẽ mẹ muốn để Hạ Dương vượt thời không tới trước mặt mẹ sao?”

Chỉ cần tôi gật đầu, anh ta sẽ ngay lập tức bẻ gãy cổ tôi.

Bởi vì đây là thiết lập nhân vật tôi đã đặt cho Phượng Kì.

Vặn vẹo, gi.ết người và không bao giờ cho phép bị người khác từ chối.

Anh ta sẽ không thương xót tôi chỉ vì tôi đã tạo ra anh.

Tôi sẽ ngay lập tức trở thành một trong vô số bia đỡ đạn trong tiểu thuyết, sự sống chết của tôi phụ thuộc vào suy nghĩ của Phượng Kì.

“Tất nhiên là không,” tôi cố gắng kéo khóe miệng, “người tôi muốn gặp nhất, người tôi thích nhất, sẽ luôn là Phượng Kì.”

Mắt Phượng Kì cong lên, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, thì thầm: “Tốt.”

Tôi rúc vào vòng tay anh, nỗ lực rất lâu để kiềm chế cơ thể đang run rẩy của mình.

Tôi sợ hãi và tức giận.

Chương trước Chương tiếp
Loading...