Nhật Ký Quan Sát Lục Tiên Sinh
Chương 5
14
Tôi cố ý đi tra cứu thông tin về Siêu nhân.
Hóa ra là một anh hùng ngoài hành tinh trong tưởng tượng.
Lục tiên sinh kể rằng khi còn nhỏ, anh luôn ghen tị với người khác khi họ có siêu nhân.
Anh ta cần phải làm một người con lễ phép và cao thượng, học hỏi nhiều lễ nghi và kiến thức, không được phép chơi với những đồ chơi trẻ con.
Sau này, khi lớn lên, anh có thể tự mua siêu nhân cho riêng mình, nhưng quá xấu hổ để làm điều đó nên ước mơ này vẫn tồn tại cho đến hôm nay.
Anh ta hỏi: “Cô sẽ cười nhạo tôi phải không?”
Tôi hoang mang: “Sao lại cười nhạo anh chứ?”
Anh ta mỉm cười: “Đúng vậy, cô là người ngoài hành tinh, dù tôi có làm bao nhiêu chuyện trẻ con đi nữa thì cô cũng sẽ không bao giờ ghét tôi.”
Lục tiên sinh không mua siêu nhân cho mình, tôi nghĩ, anh ta đang chờ “được ai đó tặng siêu nhân cho mình” chứ không phải “tự mua siêu nhân cho mình”.
Lục tiên sinh đã hợp tác nghiên cứu với tôi, vì vậy tôi quyết định giúp Lục tiên sinh thực hiện được tâm nguyện của mình.
Nhưng tôi không có tiền.
Tôi quyết định đi làm thêm.
Lục tiên sinh và Lục gia hình như bất hòa, anh đến công ty bàn giao công việc, anh ta muốn giao chức vụ lại cho Lục Vi Gian.
Tôi bước vào một nhà hàng và hỏi: “Xin chào, các bạn có cần người giúp đỡ không?”
Ông chủ nói: “Lau đĩa, rửa bát, được không?”
Tôi đồng ý.
Trong phòng rửa mặt sau bếp, bát đĩa chất đầy như núi.
Khi không có ai chú ý, tôi duỗi ra vài xúc tu trên người và nhanh chóng rửa sạch hết bát đĩa.
Ông chủ sau khi gọi điện thoại bước vào: “Đừng lười biếng…”
Tôi mỉm cười và nói: “Chào ông chủ, tôi đã rửa sạch sẽ rồi ạ.”
Ông chủ há hốc mồm.
Khi tôi cầm 200 tệ mà ông chủ đưa cho tôi đi mua siêu nhân, ông chủ nói rằng không đủ tiền.
Tôi bị sốc. Con người bị bóc lột nghiêm trọng như vậy sao? Một người không thể mua một món đồ chơi nhỏ bằng một ngày lương.
Ông ta yêu cầu tôi đổi sang một cái nhỏ hơn.
Tôi đã từ chối.
Cuối cùng, tôi tìm được một cửa hàng cho thuê quần áo, bên trong có bộ áo siêu nhân.
Tôi thuê bộ quần áo với giá 200 và mặc đi về biệt thự.
Lục tiên sinh trở lại vào buổi tối. Sắc mặt anh trông rất tệ.
Anh ta giật mình khi nhìn thấy tôi: “Ai thế?”
Tôi nói: “Lục tiên sinh, không phải anh muốn được siêu nhân ôm lấy và bay trên trời sao? Tôi sẽ đưa anh đến đó.”
Tôi bế anh ta lên cùng ánh mắt bàng hoàng, ra khỏi khu biệt thự, chạy điên cuồng dọc đường rồi chạy vào công viên ven sông gần nhất.
Lúc đầu anh ta rất căng thẳng nhưng sau đó trở nên hớn hở như một đứa trẻ.
Khi tới khu rừng, hai chân tôi nhấc lên khỏi mặt đất và duỗi thẳng nhanh chóng, cuối cùng cao hơn cả cây cao nhất.
Tôi ôm lấy anh ta để anh ta có thể nhìn thấy các vì sao, mặt trăng và bầu trời bao la.
Cây cối lùi xa bên dưới tôi, và những ánh đèn từ thành phố phía xa lấp lánh như những vì sao.
Lục tiên sinh đột nhiên ghé vào tai tôi nói: “Ayadiva, anh thích em!”
Tôi hỏi anh ta: “Anh vừa nói thích tôi, là nói thật hay nói dối?”
Anh ta cười lớn: “Em đoán xem?”
Tôi quan sát vẻ mặt của anh ta một lúc: “Không thể đoán được, con người các anh nói dối thật giỏi.”
15
Sau đêm đó, Lục tiên sinh không đến công ty nữa mà chở tôi đi khắp nơi, để tôi ghi lại nhiều điều về Trái Đất cũng như giới thiệu về phong tục, văn hóa ở đây.
Mối quan hệ của chúng tôi rất thân thiết.
Anh ta di chuyển một chậu hoa đến đặt cạnh chậu hoa của tôi, trèo vào và ngủ trong đó.
Anh ta nói rằng từ trước đến nay chưa bao giờ có trải nghiệm như vậy và thực sự rất tốt.
Qua quan sát, tôi thấy cấu tạo của con người không thích hợp để trồng trong chậu hoa nên đã đuổi anh ta về giường.
Lục tiên sinh chuyển chậu hoa của tôi vào phòng bên cạnh anh ta. Anh ta nói nhập gia tùy tục, tôi cũng phải ở trong phòng.
Tôi đã đồng ý.
Chúng tôi đã có một khoảng thời gian ấm áp.
Lục tiên sinh nói sẽ đưa tôi đi du lịch vòng quanh thế giới. Anh ta đã muốn đi du lịch vòng quanh thế giới từ lâu nhưng vì nhiều lý do nên chưa thực hiện được. Bây giờ anh ta sắp chết nên sẽ cao chạy xa bay, thực hiện ước mơ của mình.
Vào buổi tối, anh ta đưa tôi đến một nhà hàng bí mật để ăn tối và nói rằng đầu bếp ở đó nấu ăn rất ngon.
Tôi và anh ta đã có một bữa thịnh soạn. Khi ra ngoài, chúng tôi gặp em trai anh ta là Lục Vi Gian.
Bây giờ Lục Vị Gian đã trở thành chủ tịch, hắn được mọi người vây quanh, hào nhoáng vô cùng.
Khi nhìn thấy chúng tôi, hắn bắt đầu kiêu hãnh khoe khoang địa vị của mình.
Tôi cảm thấy mọi hành vi của con người đều rất thú vị, vì vậy tôi đã nhanh chóng mở hệ thống ghi chép.
Lục tiên sinh đưa tôi rời khỏi đó, trở về biệt thự.
Khoảng ba giờ sáng, cửa đột nhiên mở ra, có người vào biệt thự.
Tôi bị đánh thức trong chậu hoa và nhanh chóng chạy ra ngoài ban công.
Tầng một biệt thự có hai người đứng, một người là Lục Vi Gian, người còn lại là một phụ nữ trung niên mà tôi chưa từng gặp qua.
Lục tiên sinh vội vàng từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy hai người liền thắc mắc: “Mẹ, sao nửa đêm mẹ lại đến đây?”
Lục Vi Gian sắc mặt tái nhợt, người phụ nữ trung niên nói: “A Thời, mẹ có thể nhờ con một việc được không?”
“Việc gì ạ?”
“Em trai con say rượu lái xe tông chết người. Nghe nói tối nay con cũng đến đó, con có thể chịu trách nhiệm cho nó được không?”
Lục tiên sinh không nói gì, khuôn mặt tuấn tú trở nên tái nhợt dưới ánh đèn sợi đốt.
Lục Vi Gian quỳ phịch xuống đất, ôm chặt lấy đùi Lục tiên sinh: “Anh ơi, em cầu xin anh! Cuộc đời của em chỉ mới bắt đầu thôi, xin hãy giúp em! Từ nay em sẽ coi anh như anh trai ruột của mình!”
Lục tiên sinh hít một hơi và lắc đầu: “Xin lỗi, con không thể…”
Người phụ nữ trung niên vừa khóc vừa nói: “Tại sao không? Dù sao thì con cũng sắp chết rồi, con không thể giúp em trai mình được sao?”
Lục tiên sinh choáng váng.
Người phụ nữ trung niên nói: “Con bị ung thư gan và chỉ còn sống được hai tháng nữa. Lúc này, mẹ thực sự rất đau buồn. Mẹ sắp mất đi con, mẹ không muốn mất luôn cả em trai con.”
Vừa nói, bà ta vừa quỳ xuống trước mặt Lục tiên sinh và cầu xin: “Con biết đó, bao năm qua mẹ đã đối xử với con như thế nào rồi. Nếu con khỏe mạnh, mẹ sẽ không làm điều này, nhưng con sắp phải… cho nên mẹ mới đến cầu xin con.”
Lục tiên sinh im lặng một lúc lâu, mới mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Được rồi.”
Khoảng năm giờ sáng, người phụ nữ trung niên và Lục Vi Gian hài lòng rời đi.
Bỏ lại Lục tiên sinh một mình trong phòng khách, trông rất lạc lõng.
Khi tôi bước xuống, Lục tiên sinh quay lại mỉm cười với tôi: “Xin lỗi, Ayadiva, có lẽ anh không thể cùng em đi du lịch vòng quanh thế giới được rồi.”
16
Tôi ôm ngực, cảm nhận rất rõ những cảm xúc lẫn lộn của mình.
“Đừng cười.”
Tôi bước tới bên cạnh, ôm lấy mặt anh ta: “Anh rõ ràng là đang buồn, sao phải tự lừa gạt chính mình chứ?”
Anh ôm lấy tôi, khàn giọng nói: “Bởi vì con người vốn quen nói dối.”
“Anh không cần phải nói dối trước mặt tôi”
Tôi nói: “Tôi có thể cảm nhận được cảm xúc của anh.”
Lục tiên sinh muốn nhận tội thay cho Lục Vi Gian.
Tôi đã viết vào sổ tay của mình:
Con người muốn nhận được tình cảm từ người khác, điều đó có nghĩa là họ dễ dàng bị người khác chi phối. Dù có vi phạm pháp luật, họ cũng sẽ làm một số việc không thể giải thích được ngay cả khi nội tâm họ không muốn làm như vậy. Từ đó có thể mạnh dạn suy ra rằng những người sống tốt hơn trong xã hội loài người phải là những người tương thờ ơ với tình cảm, không dễ bị chi phối và giỏi dùng tình cảm để thao túng người khác.
Trời sáng, Lục tiên sinh ra đầu thú và khai rằng chính anh là người đã lái xe đâm chết người đàn ông kia.
Tôi không thể ngồi yên được.
Đạo đức của tôi không cho phép tôi chứng kiến sự việc đau buồn như vậy xảy ra nên tôi đã bí mật viết một lá thư nặc danh và ném vào đồn cảnh sát để khai sự thật với cảnh sát.
Chẳng bao lâu sau, Lục tiên sinh lại được thả ra.
Trở về biệt thự, Lục tiên sinh hỏi tôi: “Thư nặc danh có phải là em viết không?”
Tôi gật đầu thừa nhận.
Lục tiên sinh thở dài: “Không cần phải làm vậy đâu, cảnh sát loài người rất thông minh, sẽ không dễ dàng bị lừa. Sở dĩ anh đồng ý chịu tội chỉ là để báo đáp tình nghĩa trước đây. Trong lòng anh biết rõ, cảnh sát sẽ không kết án khi chỉ dựa vào vài câu nói của anh.”
Tôi nói: “Tôi rất lo cho anh.”
Lục tiên sinh nhìn tôi chằm chằm: “Ayadiva, em là một người ngoài hành tinh lương thiện.”
Tôi nói: “Cảm ơn.”
Trong đêm khuya, tôi chợt cảm thấy hơi nóng xung quanh mình.
Tôi mở mắt và nhanh chóng rút mình ra khỏi chậu hoa.
Khi bước ra khỏi phòng, bên ngoài đã biến thành biển lửa, tứ phía cũng bị lửa bao vây.
Tôi run rẩy.
Tôi là dạng thực vật và động vật. Tôi rất sợ lửa.
Cánh cửa bên cạnh mở ầm ra, Lục tiên sinh lao ra ngoài, giọng lo lắng: “Ayadiva!”
Giữa làn khói cuồn cuộn, tôi hét lên: “Tôi ở đây.”
Lục tiên sinh chạy tới kéo tay tôi: “Đi thôi!”
Hai chúng tôi chạy xuống dưới.
“Lửa lan nhanh quá, có gì đó không đúng!”
Anh ta vừa nói vừa khịt mũi: “Xăng! Có người đổ xăng!”
Khắp cơ thể tôi đau đớn không thể chịu nổi, và tôi dần dần không cử động được.
Lục tiên sinh nhận thấy sự bất ổn của tôi, lo lắng ôm tôi và gọi lớn tên tôi.
“Nếu nhiệt độ cao hơn nữa, tôi sẽ bị bỏng…”
Tôi nói một cách khó khăn: “Lục tiên sinh, đừng lo cho tôi, anh đi trước đi.”
Phòng khách bị đóng kín, anh ta bế tôi chạy trở lại tầng hai.
Cánh tay anh ta rất khỏe, ôm tôi rất chặt.
Tôi nói: “Lục tiên sinh, tôi hiểu tại sao thẩm mỹ của con người lại là tôm hùm rồi.”
Anh ta phớt lờ tôi.
Tôi nói: “Cánh tay chắc khỏe khiến tôi cảm thấy thật an toàn.”
Trên đường chạy, tôi bắt đầu bị bỏng, đầu tiên là tóc, sau đó là tay chân.
“Thả tôi xuống.”
Tôi nói: “Anh chạy một mình đi.”
Lục tiên sinh cứ ôm tôi không chịu buông.
Anh ta cũng bắt đầu bị bỏng. Tóc, má, áo, quần.
Đầu tiên trên da có những vết phồng rộp lớn, sau đó bị nướng chín, tỏa ra mùi thơm của thịt nướng.
Anh ta vẫn không buông tay.
Khi đến căn phòng vẫn chưa cháy đến, anh ta mở cửa sổ và nhìn thấy bể bơi bên ngoài.
“Ayadiva, hãy sống sót.”
Anh ném mạnh cơ thể đang bỏng rát của tôi xuống hồ bơi.