Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Nhật Ký Quan Sát Lục Tiên Sinh

Chương 6



17

Khi xe cứu hỏa đến, tôi đã trèo ra khỏi bể bơi, run rẩy trồng mình dưới đất để nghỉ ngơi và hồi phục sinh lực.

Đặc tính thực vật của người Thiên Mã khiến chúng tôi dù có bị bỏng cũng khôi phục rất nhanh.

Xe cấp cứu kêu inh ỏi và Lục tiên sinh được đưa đi.

Không may cho anh ta, anh đã không nhảy vào bể bơi mà rơi thẳng xuống sàn bê tông bên dưới khi nhảy từ cửa sổ xuống.

Không thể trách anh ta được. Bể bơi cách biệt thự ba mét. Anh ta đã tốn rất nhiều sức lực để ném tôi, lại tự mình nhảy xuống, khả năng cao là không thể nhảy vào được bể bơi.

Sau hai ngày, tôi miễn cưỡng phục hồi chân tay và đi vào biệt thự để tìm chiếc túi vạn năng của mình.

May mắn thay, lực lượng cứu hỏa đã đến kịp thời, chiếc túi vạn năng của tôi không bị cháy.

Tôi nhặt chiếc túi vạn năng lên và lặng lẽ bước ra khỏi biệt thự. Hệ thống cũng bị ảnh hưởng ở một mức độ nào đó trong vụ cháy và mất đi một số chức năng.

Đến khi ra ngoài tôi mới biết rằng, thì ra lửa là do Lục Vi Gian châm.

Hắn nghĩ rằng Lục tiên sinh đã nuốt lời và muốn hủy hoại tài sản thừa kế của Lục gia. Hận cũ và mới, hắn uống rượu đồng thời xin quyền từ mẹ mình để vào biệt thự của Lục Thời. Trong đêm khuya đổ xăng đốt nhà, định cùng chết với nhau.

Mọi thứ thuộc về Lục Thời, kể cả biệt thự này, đều không thuộc về anh ta, người nhà họ Lục muốn vào thì vào.
Lục Vi Gian đã phóng hỏa và gây ra hỏa hoạn. Hắn tỉnh rượu, sợ hãi bỏ chạy, bị cảnh sát đuổi bắt.

Lái xe trong tình trạng say rượu và cố ý phóng hỏa, chờ đợi hắn là án tù chung thân.

Lục Thời bị bỏng tạo thành vết thương nặng, mọi người đều cho rằng anh ta đã hết hy vọng.

Chỉ có kỳ tích mới có thể sống lại.

Tôi vội chạy đến bệnh viện thăm Lục tiên sinh.

Anh ta nằm trong ICU và ai cũng không được gặp.

Hệ thống đột nhiên nói: [Kỳ lạ, nội tạng của Lục Thời đã bắt đầu chữa trị?]

Tôi ngạc nhiên.

Để xác nhận liệu hệ thống có phán đoán sai hay không, tôi đã nghĩ ra một cách, đánh bất tỉnh hai người rồi đột nhập vào phòng ICU.

Đi đến giường bệnh của Lục tiên sinh, hệ thống phán đoán: [Lúc trước cho anh ta uống thuốc đã có tác dụng. Cơ thể anh ta đang được chữa trị, nhưng anh ta bị thương quá nặng, đặc biệt thần kinh não, hoàn toàn không có dấu hiệu hồi phục. Cho dù có tỉnh lại thì anh ta cũng sống như người chết.]

Tôi lo lắng nói: “Vậy phải làm thế nào?”

Hệ thống: [Không phải cô đã lấy tế bào não của anh ta sao? Chuyển tế bào sinh học của anh ta trở lại cơ thể, như vậy tế bào não có thể được chữa.]

Tôi nhanh chóng lấy dụng cụ ra khỏi túi vạn năng và chuyển tế bào trở lại cơ thể Lục tiên sinh.

Chuông báo động vang lên trong bệnh viện và nhiều người đổ xô vào phòng ICU.

Trước khi các nhân viên bảo an ập vào, tôi đã truyền xong tế bào, giơ tay lên và để họ kéo tôi ra khỏi phòng ICU.

Tôi bị đưa đến đồn cảnh sát.

Họ hỏi tôi tại sao lại muốn đột nhập vào phòng ICU.

Tôi trả lời một cách rất tự nhiên: “Tôi là bạn gái của Lục tiên sinh, tôi rất lo lắng và muốn gặp anh ta.”

Ở bên Lục tiên sinh một thời gian dài, tôi đã bị ảnh hưởng bởi anh và trở nên rất giỏi nói dối.
Cảnh sát đã giam giữ tôi trong nửa tháng.

Tôi thấy cũng rất tốt, được quản lý chuyện ăn ở nên không phải lo lắng.

Có một nữ cảnh sát mềm lòng nên hàng ngày đều báo tình hình của Lục tiên sinh cho tôi.

Cô cho biết tình trạng của Lục tiên sinh đã ổn định.

Nghe được tin về Lục tiên sinh, tôi dần cảm thấy nhẹ nhõm.

Ngày tôi ra khỏi nhà giam, nữ cảnh sát nói: “Lục tiên sinh đã trở thành một kỳ tích y học!”

18

Tôi vào bệnh viện chăm sóc Lục tiên sinh.

Tiêu Tiêu nhìn thấy tôi và nói: “Sau khi anh ta trở nên thế này, cô vẫn nguyện ý đi theo anh ta. Tôi thừa nhận rằng tôi không bằng cô, tôi chấp nhận buông tay.”

Cô ta thanh toán viện phí và quay người rời đi.

Có sự công nhận của Tiêu Tiêu, trong mắt mọi người tôi đã là bạn gái của Lục tiên sinh.

Chẳng bao lâu, Lục tiên sinh tỉnh dậy.

Nhìn thấy tôi, anh ta rất vui mừng: “Ayadiva, em vẫn còn sống, thật tốt.”

Tôi nắm tay anh ta và nói: “Anh Tôm, anh vẫn còn sống, thật tốt.”

Cả hai chúng tôi đều cười.

Khi bác sĩ nói với Lục tiên sinh rằng anh đã khỏi bệnh hoàn toàn, anh ta không thể tin được: “Gan của tôi…”

“Gan?”

Bác sĩ ở bệnh viện này không hề biết anh ta bị ung thư gan, nghi ngờ nói: “Không có vấn đề gì.”

“Tôi bị ung thư gan.” Lục tiên sinh nói.

Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra lại cho anh và xác nhận: “Không có ung thư. Anh rất khỏe mạnh. Có thể chẩn đoán ở bệnh viện trước đã sai.”

Lục tiên sinh hét lên: “Bác sĩ lang băm kia!”

Sau khi mắng xong, anh ta cười hạnh phúc, nước mắt chảy ra.

Chúng tôi được xuất viện rất nhanh. Biệt thự đã bị thiêu rụi, chúng tôi phải sống trong một căn hộ nhỏ.

Da của Lục tiên sinh vẫn chưa hồi phục và được quấn như xác ướp.

Mỗi ngày chúng tôi lang thang khắp khu phố, đọc sách, xem TV, nói chuyện về con người và vũ trụ.

Thuốc sinh học phát huy tác dụng rất tốt. Một tháng sau, Lục tiên sinh tháo băng và hồi phục như trước.

Anh ta quyết định bắt đầu một cuộc sống mới và tiếp tục đưa tôi đi du lịch vòng quanh thế giới.

Anh nói: “Cái này được gọi là kỳ tích. Em là nữ thần may mắn của anh, Ayadiva. ”

Anh ta bắt đầu lên kế hoạch du lịch. Anh dự định đi du lịch trong nước trước, rồi sau đó ra nước ngoài, thời gian tầm hai tháng.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, tôi đành chịu đựng, cuối cùng không được đã nói: “Xin lỗi, em không thể đi du lịch cùng anh được.”

Lục tiên sinh sửng sốt: “Tại sao?”

Tôi buồn bã nói: “Lục tiên sinh, thời gian khảo sát sắp hết rồi, em phải về.”

Thời gian khả sát của tôi là ba tháng và bây giờ đã đến hạn cuối.

19

Lục tiên sinh lái xe chở tôi về nơi lần đầu gặp nhau.

Xa xa gió dài vạn dặm, sông núi mênh mông.

Mặt trời từ từ nhô lên khỏi núi, chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú và đôi mắt đen của Lục tiên sinh.

Anh ta nói: “Ayadiva, anh còn có thể gặp lại em không?”

Tôi bật khóc và bước tới ôm anh ta thật chặt.

Chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi, tôi đã trở nên quyến luyến anh ta.

Tôi chợt nhớ anh ta từng nói, tình cảm giống như một cơn gió, một cơn mưa, một tia sét, đến không báo trước, và không logic nào cả.

Khoảnh khắc này tôi dường như đã hiểu.

Một nụ hoa từ từ mọc ra từ mái tóc bên trái của tôi, nở với tốc độ đáng kinh ngạc.

Một bông hoa màu trắng, cỡ lòng bàn tay.

Tôi thật sự… đã nở hoa trên Trái Đất.

Lục tiên sinh ngạc nhiên nhìn đầu tôi, đưa tay chạm vào bông hoa và nói: “Em đã nở hoa rồi. Thật thần kỳ.”

Tôi ngượng ngùng cúi đầu không nói với anh rằng, người Thiên Mã chỉ khi hiểu được tình cảm thì họ mới tiết ra hormone khiến hoa nở.

Anh mỉm cười khen: “Thật đẹp!”

Mặt tôi càng đỏ hơn.

Hệ thống nhắc nhở tôi phải đi rồi.

Tôi tạm biệt Lục tiên sinh rồi đi xuống con dốc dài phủ đầy cỏ để quay lại nơi tôi xuất phát.

Tôi quay đầu lại trước khi đi.

Có một chiếc ô tô đậu trên con đường quanh co, một bóng người nhỏ bé dựa vào xe, từ xa nhìn về phía tôi.

Tôi vẫy tay với anh ta.

Tạm biệt, người yêu của tôi.

20

*Góc nhìn của Tôm Hùm tiên sinh.

Đã ba năm kể từ khi Ayadiva rời đi.

Tôi không có bạn gái, cũng không kết hôn.

Tôi rời khỏi Lục gia và tự lập nghiệp, sinh sống.

Tôi sẽ luôn nhớ rằng có một cô gái đã cố gắng hết sức vì tôi.

Cô ấy đến từ một hành tinh xa lạ.

Cô ấy đã cứu tôi.

Đã cho tôi cuộc sống mới.

Tôi sẽ nhớ mãi khoảnh khắc cô ấy vì tôi mà mặc bộ đồ siêu nhân, ôm tôi vào lòng khi diễn cảnh được siêu nhân cứu trong rừng sâu.

Ayadiva là siêu nhân của tôi.

Cô ấy có một số thói quen kỳ lạ.

Cho dù cô ấy thích được trồng trong chậu hoa và ngủ, lưỡi có thể phân nhánh, cơ thể có thể mọc xúc tu và có thể nở hoa, tôi cũng thích.

Tôi chẳng thấy sợ chút nào.

Người ngoài hành tinh thật ngầu.

Ai lại đi sợ siêu nhân chứ?

Chỉ là, cô gái ngoài hành tinh cool ngầu của tôi đã trở về trời.

Tôi sẽ nhớ cô ấy mãi mãi.

21

Tôi lái xe đến nơi gặp cô ấy lần đầu tiên.

Ở đó gió rất lớn.

“U… u…” Tiếng gió hú vang khắp vùng đất hoang.

Thỉnh thoảng, dường như nghe thấy giọng nói của cô ấy.

Nói “xin chào” một cách lịch sự bên tai tôi.

Tôi chăm chú lắng nghe nhưng đó chỉ là tiếng thì thầm của gió.

22

Bầu trời rất xanh.

Thời tiết thật đẹp.

Tôi trồng nhiều hoa hồng trong chậu hoa lớn ngoài ban công.

Chậu hoa là của cô ấy mua.

Tôi từng nói tôi thích cô ấy, nhưng tôi chưa bao giờ tặng cô ấy hoa hồng.

Lúc đầu tôi nghĩ, người lạnh lùng như sẽ không thích cách tán tỉnh sáo rỗng này.

Bây giờ cô ấy đi rồi, tôi rất hối hận lúc đó đã không kịp tặng hoa cho cô ấy.

Tình cảm cần được thể hiện bằng ngôn ngữ và hành động.

Cho dù đối phương là người ngoài hành tinh, cũng nên như thế.

Cô ấy từng hỏi tôi rằng, nói thích cô ấy là nói thật hay nói dối.

Đáng lẽ tôi phải cho cô ấy câu trả lời rõ ràng, nhưng vì quá xấu hổ nên tôi đã để cô ấy đoán.

Tôi sợ rằng cho đến khi cô ấy về trời, cô ấy cũng không hiểu rằng tôi thực sự thích cô ấy.

Tôi lấy một cuốn sổ nhỏ và viết vào đó: [Ayadiva thân mến, ở trên trời em có sống tốt không?]

23

Một chu kỳ xuân hạ thu đông lại trôi qua.

Những bông hồng ngoài ban công nở rồi tàn.

Buổi sáng, tôi dậy đúng giờ lúc 6h30, chạy bộ, uống cà phê, mặc áo sơ mi, cài đến cúc thứ hai rồi đi làm với khuôn mặt bị liệt.

Qua biển người bao la.

Tôi bước tới cửa công ty.

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau: “Xin chào, Tôm Hùm tiên sinh.”

-Hết-

—Truy cập METRUYEN.ME mỗi ngày để ủng hộ nhà dịch truyện này nhé!!! —

Chương trước
Loading...