Nhất Niệm Trường Minh
Chương 2
Vì thế kiếp trước, hắn vẫn luôn giấu kín nàng ta.
Ngay cả ta, cũng chưa từng thực sự coi trọng nàng ta.
Thánh thượng suốt đêm triệu Thái tử vào cung, nghe cung nhân nói, ngài đập vỡ ba ly rượu Bạch Ngọc.
Ta đoán Thánh thượng muốn Sở Hằng mau chóng xử lý nữ tử câm, nhưng Sở Hằng từ chối, vì thế khiến cho thánh thượng nổi giận.
Hoàng tử có thể si tình, có thể tùy hứng.
Nhưng Thái tử không thể.
Sở Hằng sau khi bị giáo huấn thì lẻn vào hậu viện tướng phủ.
Hắn và ta là thanh mai trúc mã, thân phận lại tôn quý, người hầu trong phủ không dám ngăn cản.
“Cây đàn này sao còn ở đây?”
Khi hắn đến, ta đang chỉnh đàn.
Nghe hắn nói ta có chút cạn lời: “Nó không ở đây thì có thể ở đâu.”
“Đây không phải quà tặng cho ta sao…. ”
Trong chớp mắt, hắn nghĩ tới điều gì đó: “Nàng năm nay vẫn chưa tặng quà cho ta. ”
Ngữ khí rất chắc chắn.
Ta tùy tiện ứng phó: “Ta đã tặng cùng các tiểu thư khác rồi. ”
Ta tặng hắn văn phòng tứ bảo, mặc dù quý giá, nhưng lại không có thành ý.
Trước kia ta sợ Sở Hằng nhầm quà của ta với người khác, nên thường tự mình tặng cho hắn một phần quà riêng.
Món quà năm nay ta chuẩn bị, chính là cây đàn này.
Sở Hằng cảm giác được sự lạnh nhạt của ta: “Nàng vẫn còn giận à, ta đã nói rồi, bộ quần áo đó không phải do quý phi ban tặng.”
Hắn có chút không kiên nhẫn cau mày.
Sao lúc trước ta không phát hiện, hắn là người thiếu sự nhẫn nại như vậy.
“Vậy điện hạ, chàng dẫn ta đi tham gia săn bắn mùa thu được không?”
Ta biết đủ thì dừng, chuyển sang chuyện khác.
Nếu ta nhớ không nhầm, trong lúc diễn ra săn bắn mùa thu đã xảy ra hỏa hoạn, Miêu
Nhược Nhi vì cứu thái tử mà bị trọng thương.
Đến khi thái y trị khỏi, nàng ta giống như xuất hiện kỳ tích, có thể “Nói chuyện”.
“Chuyện lần trước, làm cho các tiểu thư ấy không vui, vừa hay nhân cơ hội này, để các nàng ấy chiêm ngưỡng dáng vẻ anh tuấn của điện hạ.”
Ánh mắt Sở Hằng dịu dàng: “Nhưng đó đều là những người được mẫu phi chọn cho vị trí Thái tử phi, nàng sẽ không để ý chứ?”
Ta ngẩng đầu nhìn chăm chú Sở Hằng: “Ta đã nói rồi, chỉ cần là chuyện của điện hạ, ta đều nguyện ý.”
“Nhược Nhi nàng ấy…”
“Nhược Nhi cô nương lương thiện, lại là người mà điện hạ yêu thương, dù sao cũng phải chọn một đương gia chủ mẫu sẽ không ức hiếp nàng ấy.”
Sở Hằng im lặng.
Hắn bị phụ hoàng và mẫu hậu trách mắng, đã tạm thời từ bỏ suy nghĩ để Miêu Nhược Nhi làm Thái tử phi.
Lời này của ta, coi như hoàn toàn vì hắn suy nghĩ chu đáo.
“Nàng thật sự không để ý sao?”
Ta nghẹn ngào, không nhịn được rơi nước mắt: “Không sao, ta chỉ cần điện hạ nhớ tới ta là đủ rồi.”
Sở Hằng ôm chặt ta, ta tựa vào vai hắn.
Ánh mắt lạnh lẽo.
Thật buồn nôn.
7,
Ta thay Sở Hằng nói những lời tốt đẹp, đám tiểu thư đó mới miễn cưỡng đồng ý tới.
Hầu hết các nàng đều có quan hệ tốt với ta, nhìn ta đều hận rèn sắt không thành thép.
Trước khi xuất phát, Thánh thượng hờ hững quét mắt nhìn Miêu Nhược Nhi.
Sở Hằng nghiêng người, bảo vệ nàng ta ở phía sau.
Ta chăm chú nhìn, phát hiện nàng ta đã gầy đi nhiều so với lần gặp trước.
Không biết đã lại dùng khổ nhục kế gì.
Ta vốn sẽ ngồi cùng các tiểu thư khác trên một chiếc xe ngựa, nhưng Sở Ly chân tay không tiện cũng theo tới.
Ta chỉ có thể ngồi cùng xe ngựa để chăm sóc hắn.
Lúc xuống xe ngựa, trọng lượng cơ thể của Sở Ly đều đè lên ta, hắn cười nói: ” Vất vả cho Âm Âm rồi.”
Ta cắn chặn răng: “Vương gia khách khí rồi.”
Sở Hằng và vài vị Hoàng tử cưỡi ngựa dẫn đầu, hưng phấn vung roi.
Kéo cung, bắn tên, con mồi ngã xuống đất, tất cả chỉ trong một lần.
Ta đẩy xe lăn cho Chiêu Vương, chú ý thấy khóe miệng hắn rủ xuống, có chút buồn rầu.
“Có muốn thử không?”
Ta đưa cung tên của mình cho hắn.
Hắn ngỡ ngàng tiếp nhận.
“Ta chạy nhanh lắm, cho dù đẩy thêm ngươi, cũng không ảnh hưởng đến tốc độ của ta.”
Khi còn nhỏ vì để có thể có đề tài chung với Sở Hằng, ta đã đến doanh trại huấn luyện.
Chạy bộ không thành vấn đề.
Chiêu Vương cong môi, hào hứng muốn thử.
Chúng ta không dám vào sâu, chỉ dám quanh quẩn bên ngoài cửa trường săn.
Không lâu sau, Sở Hằng đuổi theo một con hồ ly đi về phía chúng ta.
Chiêu Vương kéo cung, bắn trúng chân trước của hồ ly.
Nó nhảy lên tới gần chân ta.
Ta đột nhiên có chút không nỡ xuống tay.
“Nó đang dập đầu với nàng kìa!” Sở Ly chọc ghẹo ta.
Tiểu hồ ly mở đôi mắt to tròn nhìn ta, ta không nhịn được, giơ tay vướt lông trên đầu nó.
“Nếu thích thì nuôi đi.”
Ta vừa định nói thì một mũi tên bay tới, Chiêu Vương nắm tai con hồ ly nhấc lên, mũi tên cắm vào thân cây.
“Chân đệ đệ không tiện, nhưng ngược lại lực cánh tay khá lớn đấy.”
Sở Hằng lạnh lùng nói.
Ta bị biến cố này dọa sợ, bất giác nhớ lại cảnh tượng đẫm máu phụ mẫu tự sát trong nhà lao.
Toàn thân ta phát run.
Sở Ly nắm chặt tay ta, mạnh mẽ ép ta bình tĩnh lại.
Sở Hằng xuống ngựa, từng bước đi về phía ta.
Một bước, hai bước, ba bước, càng ngày càng gần.
Ta thấp giọng lẩm bẩm.
Chiêu Vương tiến lại gần nghe thấy lời lẩm bẩm của ta, cau mày, lúc sau mới thả lỏng.
“Ta sẽ giúp nàng.”
Ta kinh ngạc nhìn về phía hắn, xác nhận hắn có nghe rõ ta nói gì không.
Hoặc là, ta có nghe rõ hắn nói gì không!
“Âm Âm, nàng thích hồ ly?”
Sở Hằng hỏi ta.
Nữ tử câm thấy hắn xuống ngựa, lập tức đứng lên.
Gió lạnh thổi qua, ta ngửi thấy một mùi hương vô cùng đặc biệt.
Nhưng rất nhanh đã tan biến.
Không giống như hương nhang, giống hương liệu đặc biệt nào đó, ta nhìn về phía Miêu Nhược Nhi.
Nàng ta nhìn ta cười.
Nụ cười đó, nhìn thế nào cũng rất đáng sợ.
Biến cố bất ngờ xảy ra.
Một con báo từ trong rừng sâu chạy tới.
Thị vệ như gặp đại địch, không ngừng hét lớn “hộ giá.”
Họ muốn xông tới bảo vệ chúng ta, thế nhưng, đã không kịp rồi.
Mục tiêu con báo rất rõ ràng, trực tiếp xông tới cạnh Sở Hằng.
Hoặc là nói, nó xông tới Miêu Nhược Nhi bên cạnh Sở Hằng.
Hiện trong tay Sở Hằng chỉ có cung không có tên, muốn dùng tay khống chế một con báo là không có khả năng.
Hắn ôm Miêu Nhược Nhi lăn mấy vòng, đến khi lăn khỏi phạm vi của con báo, mới hoảng loạn nhìn về phía ta.
Sở Ly bình thản, kéo ta về phía sau xe lăn.
Hắn kéo cung, nhắm chuẩn vào con báo.
Ta có chút tuyệt vọng.
Đây là cung tên chuyên dụng của ta, nhẹ hơn nhiều so với cung tên thường, lực sát thương cũng rất nhỏ.
Đến một con hồ ly cũng không thể giết được, chứ đừng nói tới một con báo hung dữ.
“Vèo__”
Tiếng xé gió lướt qua tai ta.
Con báo ngã xuống đất, máu tươi bắn lên áo choàng của ta.
Lần này, ta không còn cảm thấy sợ hãi, ngược lại thấy hưng phấn.
Sở Ly cởi áo choàng khoác lên vai ta, sau đó ghé vào tai ta trịnh trọng nói:
“Ta sẽ giúp nàng, giết hắn!”
8.
Sở Ly dùng một mũi tên bắn chết con báo, thánh thượng đặc biệt vui mừng.
Ngài ban thưởng cho tất cả mọi người ở trường săn.
Ngoại trừ Sở Hằng.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, trong lúc cấp bách nguy hiểm tới tính mạng.
Thái tự điện hạ, bỏ mặc huynh đệ ruột thịt và thanh mai trúc mã, ôm nữ tử câm chạy trốn.
Vào đêm, Sở Hằng quỳ trước cửa hành cung.
Cung nhân ra ra vào vào, không dám phát ra tiếng động.
Thánh thượng ban thưởng cho ta một chiếc áo choàng hoa văn khổng tước.
Đường may tinh tế, hình thêu khổng tước sống động như thật.
Lúc ban thưởng, ta đang đứng bên cạnh Sở Hằng.
Giọng nói công công chói tai: “Thánh thượng nói, chiếc áo choàng này, chỉ có duy nhất một chiếc trên đời.”
“Nếu có chiếc tương tự, dựa vào tội danh làm giả xử phạt.”
Thánh thượng đang lấy lại công bằng thay ta.
Một bộ y phục quý phi tùy ý ban thưởng, không chỉ đánh mất thể diện của Sở Hằng, còn thay thế thánh ý.
Thật là lợi cả đôi đường.
Đúng là đứa trẻ biết khóc quấy mới có cơm ăn.
Bất kể là thánh thượng hay là Sở Hằng, đều không tránh được.
Hắn quỳ trên nền đá, sống lưng thẳng tắp.
Mặc dù đang chịu phạt, nhưng ánh mắt nhìn ta lại có chút đau lòng.
Ta không khỏi nhớ lại ngày trước, cho dù ta vô tội.
Hắn cũng đều chỉ trích ta: “Cố tình gây sự, được nước lấn tới.”
Trong mắt hắn, chỉ có Miêu Nhược Nhi ngây thơ trong sáng.
Dịu dàng hiểu lòng người.
Nếu đã như vậy, thì để cho đóa hoa dịu dàng hiểu lòng người này.
Tàn úa trước mặt hắn đi!
Ta nhận lấy đồ ban thưởng, dập đầu tạ ơn.
Xoay người rời đi.
Từ đầu tới cuối, không nhìn Sở Hằng một chút.
Ánh mắt hắn vẫn luôn chăm chú nhìn bóng lưng ta.
Giống như năm đó, ta vẫn luôn đuổi theo hắn.
9.
Tối đến, đám tiểu thư tới phòng ta nói chuyện phiếm, thuận tiện thưởng thức áo choàng khổng tước.
“Đẹp quá, nhìn đường kim mũi chỉ này xem, trong nhân gian không còn thủ nghệ thế này nữa.”
“Bộ y phục này, còn đẹp hơn nhiều lần bộ mà quý phi tặng.”
Ta phân phó thị nữ châm trà cho các nàng, nhìn thấy một bóng dáng ở ngoài cửa.
Liền cố ý cười nói: “Thánh thượng đã nói rồi, bộ y phục này là độc nhất vô nhị, bộ y phục giả mạo đó làm sao có thể so sánh được.”
Bóng dáng đó cứng lại.
“Thái tử cũng quá buồn cười. Thật sự xem nữ tử câm đó là Thái tử phi chân chính rồi!”
“Lễ nhược quán để nàng ta tiếp đãi quan khách, săn bắn mùa thu dẫn nàng ta theo, đến ngay cả tình huống lúc đó, cũng chỉ để ý cứu nàng ta.”
Tiểu thư nhẹ nhành nắm tay ta: “Ngươi đừng tiếp tục ngốc nghếch nữa.”
Ta nhìn một vòng các tiểu thư trong phòng.
Hầu hết bọn họ tính tình đều rất kiêu ngạo, ngày thường cũng xảy ra tranh chấp với ta.
Họ đều rất rõ ràng bản thân sẽ bị người nhà xem như một quân cờ gả đi.
Nên đều không khao khát tình yêu.
Nhưng lại rất bội phục tấm lòng si tình của ta với Thái tử.
Vì thế các nàng đặc biệt xem thường nữ tử câm không biết từ đâu xuất hiện, bám lấy
Sở Hằng như dây tơ hồng.
Ngược lại càng đồng tình với ta.
Cho dù ta và các nàng, đều là những người cạnh tranh vị trí thái tử phi.
Trước mặt có cạnh tranh lợi hại đến thế nào, sau lưng cũng sẽ không dở thủ đoạn bẩn thỉu.
Bởi vì khinh thường.
Miêu Nhược Nhi là loại đối thủ ta chưa từng gặp phải trước đây.
Nàng ta quá mức yếu đuối giả tạo, ta nhìn thấu nhưng đấu không lại.
Cuối cùng thất bại thảm hại.
Ta nắm ngược lấy tay nàng: ” Yên tâm, sẽ không đâu.”
“Ta sẽ không ngốc đến hai lần.”
Nàng ấy có chút ngoài ý muốn.
Các tiểu thư khác cũng hết sức kinh ngạc.
Ta luôn duy trì thân phận, thêm việc trong mắt chỉ có Sở Hằng, thực tế quan hệ với các nàng không quá thân mật.
Chỉ là vẫn luôn duy trì xã giao thông thường.
Hiện tại lại chủ động thân cận, các nàng tất nhiên vui vẻ.
Về công về tư, tạo quan hệ tốt với ta, đều là chuyện tốt.
“Trà đã pha xong.”
Thị nữ Lệ Chi bưng trà sữa từ cửa tiến vào.
Nàng nhìn ta gật đầu.
Ta đích thân chia trà cho các vị tiểu thư ở đây.
Chúng ta nói chuyện rất lâu.
Sau đó còn nổi hứng uống một ấm rượu ấm.