Nhất Niệm Trường Minh
Chương 3
Đến tận tối muộn, họ mới quay trở lại nơi ở của mình.
Lệ Chi cũng hầu hạ ta rửa mặt đi ngủ.
Ai cũng không chú ý tới, Miêu Nhược Nhi vốn nên ở hành cung của Thái tử. Âm thầm lẻn vào viện của ta.
10.
Ta bị thị nữ Thanh Thủy lay tỉnh.
Đầu óc ta nặng nề, nhìn cái gì cũng thành hình dáng của ấm rượu.
“Cô nương, mau chạy thôi, viện chúng ta cháy rồi.”
Một câu nói, đã đánh thức ta.
Trận hỏa hoạn ngoài ý muốn xảy ra trong cuộc săn bắn kiếp trước.
Hành cung Thái tử bị cháy.
Một nữ tử yếu đuối như Miêu Nhược Nhi, cõng Thái tử đang hôn mê ra khỏi hành cung.
Mà nàng ta, bị thương nghiêm trọng “suýt” chút nữa thì không cứu được.
Sau việc này, nàng ta xem như đã triệt để được chấp nhận.
Sở Hằng đối với nàng ta, càng thêm xác định.
Thanh Thủy thấy ta vẫn ngơ ngác, bèn lấy một chiếc áo quấn lấy ta, kéo ta chạy ra bên ngoài.
Không dễ dàng gì mới chạy tới cửa, ta đột nhiên nhớ ra gì đó, đẩy nàng ta ra ngoài.
Quay người chạy vào trong biển lửa.
Nàng ấy ở bên ngoài gào thét tuyệt vọng.
Suýt nữa thì quên cầm bộ y phục thánh thượng ngự ban.
Áo choàng khổng tước dưới ánh lửa càng trở nên lộng lẫy.
Ta nhặt một cây củi nhỏ đang cháy, ném vào chiếu áo thêu hình khổng tước.
Ngọn lửa tiếp xúc với chất liệu nhanh chóng bốc cháy.
Chỉ trong chốc lát, đã cháy hết một nửa.
Ta lấy túi nước đã chuẩn bị sẵn, dập tắt những đốm lửa đang cháy.
Sau đó xông về phía trước, ôm lấy áo choàng chạy ra ngoài.
Thấy lửa đã cháy về phía ta, một vị vệ xông vào.
Hắn nói một câu: “Đắc tội”.
Giữ lấy eo ta rồi bay ra ngoài.
Quả nhiên giống như lời Lệ Chi nói, khinh công cao cường.
Trận hỏa hoạn này kinh động đến cả thánh thượng.
Ngài vẫn luôn đứng trong gió, đến tận khi ta bình an ra ngoài, mới thở phào nhẹ nhõm.
Miêu Nhược Nhi căng thẳng nắm góc áo Sở Hằng, mặt trắng như tờ giấy.
Ta chậm rãi liếc mắt nhìn nàng ta khiến nàng ta càng run rẩy.
Ta mỉm cười nói với thánh thượng như đang dâng một báu vật: “Con đem theo áo choàng ngài ban ra rồi.”
Phần dưới áo choàng khổng tước bị cháy đen một mảng.
Quần áo trên người ta cũng bị cháy mấy chỗ.
Có thể thấy ta vì cứu áo choàng này mà đã liều lĩnh thế nào.
Thánh thượng nhìn ta một lúc rồi nói: “Chẳng qua chỉ là bộ quần áo mà thôi.”
“Sao có thể quan trọng bằng mạng người.”
“Không giống nhau.” Ta cố chấp nói: “Đây là đồ thánh thượng ban thưởng, toàn thiên hạ chỉ có một không hai.”
Vừa nói, ta cẩn thận sờ chiếc áo: “Đáng tiếc vẫn chậm một bước.”
Sở Hằng nhìn ta với ánh mắt phức tạp.
Mà vị hôn phu của ta, ánh mắt lại thẳng thắn hơn nhiều.
Trong mắt hắn đều là đau lòng và thương tiếc.
Ta quay đầu, không muốn đối diện với ánh mắt hắn.
Không đành lòng thấy hắn lo lắng.
Càng không đành lòng lừa dối hắn.
“Bệ hạ.”
Tiểu thái giám trực đêm quỳ trên mặt đất: “Trước khi xảy ra hỏa hoạn, thuộc hạ nhìn thấy Miêu cô nương ở trong viện của Tống cô nương.”
Cái gì?
Ta âm thầm nhìn Lệ Chi, nàng lắc đầu, biểu thị người này không phải do nàng sắp đặt.
Công công trách mắng: “Lớn mật, sao vừa ngươi không nói?”
Tiểu thái giám run rẩy: “Miêu cô nương chỉ quanh quẩn ở bên ngoài cửa, không vào trong phòng.”
“Phụ hoàng, Nhược Nhi…”
“Câm miệng!”
Sở Hằng bị thánh thượng mạnh mẽ cắt ngang.
Hắn giữ chặt vai Miêu Nhược Nhi.
Bộ dạng bảo vệ nàng ta đến cùng.
Thật là.
Quá ngu ngốc!
11.
Tiếp sau đó, ngày càng nhiều người chạy thoát ra ngoài, ở các nơi khác nhau nhìn thấy hành tung đáng ngờ của Miêu Nhược Nhi.
Lúc đó vì ngại Thái tử, mọi người đều không dám tiến lên hỏi.
Vô số lời nói, ghép thành một ngọn lửa hoàn chỉnh.
Miêu Nhược Nhi bị dọa sợ quỳ trên mặt đất, kéo cánh tay Sở Hằng, không ngừng lắc đầu.
Trông thật đáng thương làm sao.
Sở Hằng trong lòng lo lắng, đến mức hỏi ta:
“Âm Âm, nàng từng nói Nhược Nhi tính tình lương thiện, nàng tin nàng ấy, đúng không?”
Ta giả vờ do dự không quyết.
Sau đó theo lời của Sở Hằng, hỏi Miêu Nhược Nhi.
“Miêu cô nương, ngươi chỉ cần nói ra lúc xảy ra hỏa hoạn cô đang ở đâu, ta sẽ tin cô.”
Thánh thượng không đồng ý cau mày.
Trong mắt Sở Hằng tràn ngập cảm kích.
Ta nâng mắt đối diện với ánh nhìn của hắn.
Đôi mắt đỏ hoe, ẩn chứa nỗi buồn không thể che giấu.
Hắn nghiêng đầu không dám nhìn ta.
Thị nữ cầm giấy bút đến.
Miêu Nhược Nhi cầm bút nhưng một chữ cũng không viết ra được.
“Nhược Nhi!”
Ta cười lạnh.
Nàng ta tất nhiên không dám viết.
Bởi vì lúc đó, nàng đang đốt lửa phóng hỏa đông cung.
Nàng ta làm sao cũng nghĩ không thông, tại sao lửa đốt ở đông cung lại cháy đến viện của ta.
Nàng ta gấp gáp cần một cơ hội, để có thể thuận thế “mở miệng nói chuyện”.
Còn có thể đổi lấy danh tiếng tốt bằng cách “hi sinh thân mình cứu thái tử”.
Trong suy nghĩ của nàng ta, đây vốn nên là lúc nàng ta trở mình.
Mà không phải là bị ta lợi dụng, khiến nàng ta không thể chối cãi.
Ta nhìn lòng bàn tay nàng ta.
“Miêu cô nương, sao trên tay ngươi lại có dầu?”
Ta mạnh mẽ nắm lấy cổ tay nàng ta.
“Tống Âm.”
Sở Hằng cảm thấy ta ức hiếp người quá đáng, không hài lòng nhìn ta.
Hắn nghĩ rằng ta sẽ giống như trước đây.
Trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ hắn nổi giận.
Đáng tiếc, đây là vở kịch cuối cùng giữa ta và hắn.
“Nói đi, tại sao trên tay cô lại có dầu?”
“Là cô đốt áo choàng khổng tước của ta!”
Ta đột nhiên bộc phát, túm chặt lấy cổ áo Miêu Nhược Nhi.
Nàng ta không thở được, điên cuồng ho khan.
Sở Hằng bảo vệ Miêu Nhược Nhi, đẩy ta ngã trên đất.
Đây là hành động trong tiềm thức của hắn.
Đẩy xong bản thân hắn cũng có chút hoang mang.
Muốn tiến lên đỡ ta dậy, ta lại đẩy hắn ra.
“Điện hạ, nàng ta chính người phóng hỏa.”
Lệ Chi đỡ ta đứng dậy, ta dường như không còn sức lực, dựa vào nàng ấy.
“Đã thế này, điện hạ vẫn còn muốn bảo vệ nàng ta sao?”
Hắn tức giận và phẫn nộ.
Hắn vừa không muốn từ bỏ quân cờ hữu dụng lại si tình là ta.
Vừa không muốn khiến đóa bạch hoa bị thương.
“Thái tử.”
Thánh thượng thúc giục.
Ngài cũng muốn biết đáp án.
Trầm mặc trong chốc lát, Sở Hằng quỳ xuống: “Nhi thần tin tưởng Nhược Nhi.”
Ta vùi đầu vào vai Lệ Chi.
Nhẹ nhàng run rẩy.
Quá tốt!
12.
Ta và Sở Hằng hoàn toàn chấm dứt rồi.
Vở kịch này ta diễn đến mức cổ họng sắp khàn rồi.
Lúc này, ta đang nằm trên xe ngựa, diễn vai người si tình đang đau lòng tột cùng.
Sở Ly kéo rèm cửa, lại thay ta từ chối một vị tiểu thư muốn lên thăm ta.
“Ăn ít bánh quế hoa thôi.”
Hắn lấy đi một nửa bánh quế hoa ta đang cắn dở, tự mình ăn hết.
Không hổ là hoàng tử được thánh thượng tự mình bồi dưỡng.
Mỗi một động tác, đều thanh tao ưu nhã.
“Nhỏ mọn.”
Ta bất mãn.
Sở Ly đưa túi sưởi ấm cho ta: “Chẳng nhẽ nàng muốn mọi người nhìn thấy, Tống đại cô nương đau lòng đến ngất xỉu, lấy nước mắt rửa mặt, sau khi xuống ngựa lại béo lên hả?”
Ta lập tức vuốt vuốt cằm.
Vẫn tốt, vẫn còn thon gọn.
Hắn mỉm cười, quả nhiên là đang trêu chọc ta.
Quan hệ giữa ta và Sở Ly hiện tại rất tế nhị.
Trong mắt người ngoài, Chiêu Vương điện hạ đối với ta tình cảm sâu đậm, dù biết trong lòng ta vẫn chưa quên Thái tử, nhưng vẫn luôn bảo vệ bên cạnh ta.
Trong mắt ta, ta và hắn rõ ràng không thân, nhưng hắn lại thấu hiểu mọi suy nghĩ của ta, thậm chí ủng hộ tất cả mọi hành động của ta vô điều kiện, âm thầm giúp ta thu dọn tàn cục.
Bao gồm để thái giám ngụy tạo thời gian Miêu Nhược Nhi phóng hỏa, bao gồm hiện tại cùng ta nói dối.
Ta tự thấy bản thân không có giá trị gì đáng để vị điện hạ này lợi dụng.
Tất cả những thứ hắn làm.
Đều đơn thuần chỉ là giúp ta.
Hoặc là thật sự có tình cảm sâu đậm??
Sở Ly thấy ta nhìn hắn: “Sao vậy, vội vàng muốn gả vào vương phủ rồi?”
Ta lắc đầu: “Ta đang nghĩ, ngươi tại sao lại giúp ta?”
Hắn kinh ngạc một lúc.
Lộ ra biểu cảm hoài niệm.
“Khi mới tàn tật, ta không chấp nhận được sự thật này, ở trong cung đòi tuyệt thực, tự sát.”
“Vừa hay nàng lạc đường tới cung điện của ta, kéo ta nói mấy lời vô nghĩa.”
Hắn cười vui vẻ hơn: “Lúc đó nàng mới có bảy tám tuổi, miệng luôn nói không ngừng.
Ta bị nàng làm phiền đến chịu không nổi, chỉ có thể thành thành thật thật ăn cơm.”
Ta hoàn toàn không nhớ gì cả.
Nhưng chuyện ta lạc đường trong hoàng cung là chuyện thường hay xảy ra.
Đại đa số là theo đuôi Sở Hằng, bị hắn cắt đuôi.
“Chỉ vì cái này?”
Sở Ly gật đầu.
“Khi đó cả cung điện đều là một mảng lạnh lẽo, tử khí nặng nề. Chỉ có nàng, sống động, náo nhiệt, tràn đầy năng lượng.
“Nhưng…” Ta sợ tai vách mạch dừng, không dám nói rõ.
Bàn mưu giết Thái tử, cũng như là giết vua.
Chỉ vì chút ấm áp lúc nhỏ, có đáng không?
Sở Ly dịu dàng nhìn ta đến mức vành tai ta đỏ ửng.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Lúc nhỏ ta sinh bệnh dẫn đến hai chân tàn phế.”
“Là quý phi hãm hại.”
“Vì vậy Âm Âm hãy tin tưởng ta.”
“Giúp nàng, cũng là giúp chính ta.”
Tiểu hồ ly từ phía sau ta bò ra.
Vết thương trên chân nó đã hoàn toàn hồi phục, hít hít mũi chạy về phía bánh hoa quế.
Ta vuốt ve bộ lông mượt mà của nó.
Ánh mắt không khỏi nhìn về đôi chân Sở Ly dưới lớp thảm.
Ta đã từng nhìn thấy đôi chân tàn tật của một vị họ hàng, nó giống như một khúc gỗ chết.
Chiêu Vương, cũng giống như vậy sao?
Một quân tử phong độ ngời ngời như thế!
Có thể do ta biểu hiện đồng tình quá rõ ràng, Sở Ly sờ sờ đầu ta.
Động tác đó, giống khi ta vuốt ve tiểu hồ ly.
13.
Vì chuyện phóng hỏa trong săn bắn mùa thu, thánh thượng cuối cùng phạt Miêu Nhược Nhi không được ngồi xe ngựa.
Sở Hằng cùng đi bộ cùng nàng ta.
Tiểu thư đến thăm ta khi kể chuyện này, trên mặt đều là khinh thường.
Sở Hằng tự cho là tình thánh.
Nhưng lại không nghĩ tới, từ nay con đường cưới tiểu thư danh môn làm Thái tử phi hoàn toàn bị chặt đứt.
Đây cũng là lý do ta muốn để các nàng tới cùng.
Bao nhiêu lời đồn cũng không bằng tận mắt nhìn thấy.
Mà chuyện này, thánh thượng không hề hạ lệnh giữ bí mật.