Nhất Niệm Trường Minh
Chương 6
“Không cần, điện hạ. Làm phiền điện hạ cho ta vào thăm thánh thượng.”
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu: “Không được rồi.”
“Nếu không, ta sẽ giết nàng ta.”
Ta càng nắm chặt con dao.
Trên cổ Miêu Nhược Nhi xuất hiện một vệt máu.
Nàng ta không dám hét nữa.
Chỉ ủy khuất nhìn Sở Hằng.
Sở Hằng cười khẩy.
Lấy cung tên từ tay thị vệ bên cạnh.
Nhắm thẳng vào Miêu Nhược Nhi.
Sự ủy khuất trên gương mặt nàng ta bỗng chốc biến thành sợ hãi.
Ta có thể rõ ràng cảm nhận được nàng ta đang run rẩy.
“Thái tử…”
Miêu Nhược Nhi nhỏ giọng gọi.
Ta không tin Sở Hằng nỡ xuống tay.
Hắn không hề do dự, bắn ra một mũi tên.
Mũi tên chuyển xuống dưới, bắn vào chân Miêu Nhược Nhi.
Nàng ta đau đớn quỳ xuống đất.
Máu tươi thấm vào giày của ta.
Ta cứng đờ tại chỗ.
Dao găm rơi xuống đất.
Không dám tin.
“Âm Âm, nàng xem, ta thay nàng báo thù rồi.”
“Kiếp trước, chính nàng ta xúi giục quan hệ của chúng ta, nên ta mới tổn thương nàng.”
Hắn từng bước từng bước đi về phía ta.
Sau đó quỳ gối, móc khăn tay ra lau giày cho ta.
Rõ ràng là hắn, cắt đứt gân chân ta, bây giờ lại muốn đổ tội cho người khác?
Đừng mơ.
Ta nắm lấy một con dao khác từ phía sau lưng, đâm thật mạnh vào cổ Sở Hằng.
Miêu Nhược Nhi nhìn thấy rõ, nhưng không lên tiếng ngăn cản.
Sở Hằng nhẹ dịch chuyển thân thể, dao găm cắm vào vai hắn.
Hắn nắm chặt lấy cổ tay ta, đôi mắt đỏ ngầu: “Âm Âm, nàng vậy mà thực sự muốn giết ta!”
Ta tự biết không thể phản kháng, dứt khoát cá chết lưới rách.
“Ta vẫn luôn muốn giết ngươi! Từng phút ở bên cạnh ngươi, ta đều thấy buồn nôn vô cùng!”
Vai trái của Sở Hằng một mảng máu tươi.
Tiểu thái giám muốn băng bó cho hắn, hắn phất tay từ chối.
“Không sao, ta sẽ khiến cho nàng yêu ta lần nữa.”
“Kiếp này, ta sẽ chỉ có mình nàng là hoàng hậu.”
Miêu Nhược Nhi nghe thấy lời này, mạnh mẽ chống đỡ bò tới bên cạnh Sở Hằng:
“Thái tử, chàng đã đồng ý sẽ lấy ta mà.”
Trên mặt nàng ta đều là nước mắt: “Chàng đã nói sẽ chỉ cưới một chính thê là ta.”
Sở Hằng chậm rãi nói: “Nhược Nhi.”
“Ta đáp ứng với ngươi, hay là với tỷ tỷ ngươi?”
21.
Miêu Nhược Nhi bừng tỉnh, ngã ngồi trên đất.
“Hài tử trong bụng ta là của chàng, Sở Hằng, chàng không thể không cần ta.”
Nàng ta ôm chặt bụng, đây là hi vọng cuối cùng của nàng ta.
Ánh mắt Sở Hằng hiện lên chút thương hại.
“Nhược Nhi, ngươi vẫn chưa hiểu sao?”
“Ta vốn dĩ không quan tâm đứa trẻ, cũng không quan tâm ngươi.”
“Ngươi thay thế tỷ tỷ ngươi theo ta về đông cung, giả làm nữ tử câm, thông đồng với thái y đổi thuốc tránh thai, tất cả những chuyện này ta đều có thể bỏ qua.”
Mỗi một câu Sở Hằng nói, sắc mặt Miêu Nhược Nhi càng trở nên trắng bệch.
“Nhưng mà, ta rõ ràng đã nói, Âm Âm sợ lạnh, ngươi phải đưa thật nhiều than hoa chăn gấm đến cho nàng. Vậy mà ngươi dám cố ý để nàng ấy chết cóng.”
“Khiến cho ta, không kịp nhìn nàng ấy lần cuối.”
Nàng ta muốn giữ chặt lấy Sở Hằng, nhưng hắn lại hất ra.
“Ta không có…”
Ta nghe xong chỉ cảm thấy nực cười.
“Sở Hằng, ngươi đang giả tình thánh sao?”
Hắn cắn răng, rút dao găm ra.
Máu tươi phun ra.
Ta lùi về sau nửa bước.
Máu bắn lên khắp mặt Miêu Nhược Nhi.
Nàng ta chịu đả kích liên tục, không chịu được ngất đi.
“Âm Âm, Sở Ly đang ở trong tay ta.”
“Nàng đồng ý gả cho ta, ta sẽ thả hắn ra.”
Ta hít sâu một hơi.
Quả nhiên.
“Không cần nữa.”
“Nếu Chiêu Vương gặp chuyện, ta sẽ lập tức tuẫn táng.”
“Tuyệt dối không chậm trễ một phút.”
Ánh mắt hắn lạnh lẽo.
“Sao có thể như vậy, nàng chỉ nên yêu ta!”
“Thế mà ta lại đánh mất nàng rồi.”
Hắn nhìn về Miêu Nhược Nhi đang nằm trên đất: “Một kẻ giả mạo, lại hại chết hoàng hậu của trẫm.”
Lời này, đại nghịch bất đạo.
Thị vệ lại ngoảnh mặt làm ngơ.
Có thể xác định được, nơi này đã bị Sở Hằng hoàn toàn khống chế.
Hắn giữ chặt tay ta: “Nàng hãy đợi xem, sau khi mặt trời lên, ta sẽ là tân hoàng.”
“Ta vẫn chưa từng được ngắm bình minh cùng nàng.”
“Vậy mời hoàng huynh tìm mỹ nữ khác cùng ngắm bình minh, đừng làm phiền vương phi của bổn vương.”
Một chiếc xe lăn đi ra từ trong bóng tối.
Sở Ly vẫy tay với ta.
Ta lập tức chạy về phía chàng.
“Sao chàng thoát được…”
“Nghiệt tử!”
Công công dìu thánh thượng xuất hiện ở cửa tầm cung.
Ánh mắt Sở Hằng thoáng biến đổi.
“Phụ hoàng?”
“Ngươi thế mà dám bức cung!”
Thánh thượng phẫn nộ, phun ra một ngụm máu tươi.
Sở Hằng lắc đầu: “Đây không tính là bức cung, dù sao thì, người cũng không còn lựa chọn nào khác.”
Sở Ly ôm ta, nhẹ giọng an ủi.
Ta mừng đến phát khóc: “Ta đã chuẩn bị chết theo chàng rồi.”
Sở Ly hôn lên trán ta: “Âm Âm, nàng có bằng lòng làm hoàng hậu không?”
Ta điên cuồng lắc đầu.
“Ta không muốn, ta chỉ muốn ở bên cạnh chàng.”
“Vậy nàng có nguyện ý, làm hoàng hậu của ta không?”
Ta không hiểu ý của hắn.
Hai tay Sở Ly vịn vào vai ta.
Từ từ đứng dậy.
22.
Sở Hằng sắc mặt đại biến.
Bức cung hay là hạ độc.
Thì thế mạnh lớn nhất của hắn chính là không có đối thủ cạnh tranh.
Hiện nay hoàng tử trong kinh, chỉ có hắn và Chiêu Vương.
Kẻ tàn tật không thể trở thành hoàng đế.
Vì thế dù người vẫn luôn xuất hiện trước mặt thánh thượng, hắn cũng không hoảng sợ.
Giống như hắn nói, thánh thượng không có lựa chọn nào khác.
Mà lúc này, ta dìu Sở Ly từng bước đi về phía thánh thượng.
Hắn hoàn toàn hoảng loạn.
“Động thủ.”
Hắn hạ lệnh, nhưng thị vệ không hề động đậy.
“Vi thần, đến cứu giá.”
Đại tướng quân dẫn theo thiết giáp quân đuổi tới.
Hùng dũng mạnh mẽ.
Tôn Nhu chạy tới trước mặt ta, căng thẳng ôm chặt lấy ta.
“Cữu cữu lúc đầu không chịu tiến cung, nói chuyện này là mưu phản.”
“Cũng may là có vị thị vệ này làm chứng.”
Thị vệ quay đầu, nhìn về phía Lệ Chi.
Rồi ngượng ngùng cúi đầu.
Hắn là thị vệ đẳng cấp thấp nhất, nhưng khinh công lại cực kỳ tốt.
May nhờ có hắn, mới có thể ra ngoài dưới mí mắt của thị vệ đông cung.
Trong mắt Lệ Chi tràn đầy kiêu ngạo.
“Thái tử mưu phản. Áp giải vào Đại Lý Tự, giam cầm cả đời.”
“Lập Chiêu Vương làm thái tử, tạm ban hành thiên tử lệnh.”
Thánh thượng hạ lệnh.
Ta vẫn còn có chút hoảng hốt.
Thế này là kết thúc rồi?!
Ta thế mà thắng được Sở Hằng có ký ức kiếp trước.
Hắn bị thị vệ áp chế, trong mắt không có chút oán hận.
Hắn chăm chú nhìn ta.
“Ta thật sự hối hận rồi.”
“Nếu không ta cũng sẽ không vội vàng đoạt quyền. Nàng biết mà, chỉ cần ta an ổn đến cuối cùng, hoàng vị chắc chắn sẽ là của ta.”
“Thánh thượng đã bí mật triệu tập hoàng tử tiến kinh rồi, ngươi vội vàng như vậy, là vì chính bản thân ngươi.”
Ta không lưu tình bóp nát mặt nạ thâm tình giả dối của hắn.
Hắn cười khổ.
Không biết là do không cam lòng hay là nuối tiếc.
Sở Ly sắp xếp xe ngựa đưa ta về phủ nghỉ ngơi.
Hắn còn phải xử lý những việc còn lại.
Thánh thượng bệnh nặng, đứng đã lâu nên ho không ngừng.
Tôn Nhu kéo cánh tay ta, ta đưa mắt nhìn quanh.
Có chút mơ màng.
Hoàng cung này, ngai vàng cửu ngũ chí tôn, sau này sẽ thuộc về Sở Ly sao?
Còn ta, sẽ thật sự lại trở thành hoàng hậu sao?
23.
Ta nằm trên giường, một đêm mất ngủ.
Ánh nến trong phong phụ thân mẫu thân cũng sáng cả một đêm.
Sáng sớm, Sở Ly mang theo hơi lạnh ngồi bên cạnh giường ta.
“Âm Âm, nàng vẫn chưa trả lời ta.”
“Chàng trả lời ta trước, tại sao chân chàng lại không có việc gì rồi.”
“Bời vì, đời này vào khoảnh khắc mở mắt kia, ta đã bắt đầu tìm kiếm thuốc giải.”
“Thái y không chữa được, vì họ không biết đây là cổ trùng, một khi đã biết, không phải hoàn toàn không thể trị.”
Sở Ly cởi áo khoác, chen vào giường ta.
Kiếp trước!
“Nàng đừng ngạc nhiên như thế.”
Sở Ly ôm ta, kéo chăn lên cao.
“Mọi người đều trùng sinh, sao ta lại không thể chứ!”
Hắn còn thấy ủy khuất.
“Vì thế, chàng tương kế tựu kế, vẫn luôn giả vờ tàn phế.”
Hắn gật đầu.
“Kết cục của nàng ở kiếp trước, khiến ta rất sợ hãi.”
“Vì thế ta cầu xin phụ hoàng, để nàng gả cho ta.”
Mối hôn sự này, thế mà là do Sở Hằng cầu xin.
Trách không được trên yến tiệc sinh thần, Sở Hằng lại biểu hiện kinh ngạc đến thế.
Mắt ta cay cay: “Sở Hằng nói chàng có di chiếu, nội dung là gì thế?”
“Nếu Sở Hằng vô đức, có thể lập tân quân.”
Thì ra là thế!
Thánh thượng đã thay Sở Ly chuẩn bị tốt mọi chuyện.
Nếu không phải vì ta, chàng vốn dĩ có thể trên vạn người.
Ta mang theo tiếng khóc nức nở, giả vờ không biết kết quả.
“Vậy tại sao lại thất bại?”
“Không phải là thất bại, mà là từ bỏ.”
“Trong tay Sở Hằng có thi thể của nàng.”
Sở Ly từ trước đến nay luôn nói chuyện nhẹ nhàng chậm rãi, đây là lần đầu tiên ta cảm nhận được hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.”
Ta ôm chặt lấy hắn.
“Ta giam mình trong Phật đường, khẩn cầu Phật tổ cho nàng có thể sống lại một đời. May mắn, Phật tổ đã đáp ứng nguyện vọng của ta.”
Ta không dám tưởng tượng, bao nhiêu năm qua hắn trải qua như thế nào.
Hắn luôn âm thầm quan tâm ta, nhìn ta vì Sở Hăng không ngừng lao về phía trước.
Điều can dự duy nhất là cầu thánh thượng cưới ta.
Sợ rằng đã chuẩn bị trước sẽ bị ta từ chối.
Cũng may, lúc đó ta cũng trùng sinh rồi.
Cũng xem như không bỏ lỡ lần nữa.
“Cho nên, nàng có đồng ý trả lời câu hỏi của ta không?”
Ta sờ những sợi râu mới mọc của hắn.
Chậm rãi lắc đầu.
“Ta không đồng ý.”
24.
Giống những gì Sở Ly nói.
Thái y biết là cổ trùng, phối ra thuốc giải không khó.
Họ lấy máu Sở Ly làm thuốc dẫn, rất nhanh đã chế ra thuốc giải.
Thánh thượng sau khi giải độc xong, tinh thần càng ngày càng tốt.
Điều duy nhất khiến ngài không vui đó là, Sở Ly lại lần nữa từ chối làm thái tử.
“Ai cũng muốn làm thái tử, người người đều muốn, sao nó lại không đồng ý.”
Thánh thượng không nhẫn tâm ép bức Sở Ly, chỉ có thể than phiền với ta.
Ánh mắt ta lay động: “Thánh thượng thân thể khỏe mạnh, hà tất vội vàng lập thái tử.”
“Ai mà biết. Nói không chừng ngày nào đó đột nhiên ra đi.”
Mặt ta trắng bệch, vội vàng quỳ xuống.
Thánh thượng thở dài: “Âm Âm, ta biết, không phải Sở Ly không muốn làm thái tử, là con không muốn làm thái tử phi.”
Ta không dám nói chuyện.
“Ta và hoàng hậu, làm phu thê từ lúc còn niên thiếu, điều khiến ta hối hận nhất là vì cân bằng quyền lực trong triều mà cưới nhiều phi tử.”
“Sở Nhi không giống ta, thế cục trong triều ổn định, nó có thể thực hiện lời hứa với con, một đời một kiếp một đôi người.”
“Thánh thượng?” Ta do dự không quyết.
Ngài đỡ ta dậy, giống như người cha già ân cần dạy bảo: “Trẫm quân vô hí ngôn, Chiêu Vương đời này, không được phép nạp thiếp.”
“Cho dù nó làm thái tử, hay làm hoàng đế, cũng phải tuân thủ.”
“Đây cũng là điều Sở Nhi mong cầu.”
25.
Ta cùng Sở Ly thành thân.
Quý nữ khắp Thịnh Kinh đều tới chúc mừng ta.
Tôn Nhu và Lệ Chi một trái một phải đỡ ta lên kiệu hoa.
Ở nơi xa, ta nhìn thấy thị vệ áp giải Miêu Nhược Nhi xuất cung.
Nàng ta bước đi khập khiễng, vuốt ve cái bụng xẹp lép.
Thánh thượng nhân từ, đồng ý cho nàng ta xuất cung về nhà.
Nhưng đứa trẻ bắt buộc phải bỏ.
Nàng ta vẫn luôn độc ác.
Cuối cùng vẫn lựa chọn bảo vệ bản thân.
Động phòng hoa trúc.
Sở Ly vén khăn trùm đầu của ta.
Vị trữ quân trẻ tuổi này hai mắt đỏ hoe.
“Âm Âm, đợi hai kiếp, cuối cùng cũng lấy được nàng.”
Ta chủ động hôn lên đôi môi chàng.
Ẩm ướt, mềm mại.
26.
Sau nhiều năm Sở Ly đăng cơ.
Ta vẫn không có động tĩnh gì.
Thái y chuẩn đoán cơ thể ta quá lạnh, không thể hoài thai.
Ta chủ động thay Sở Ly nạp vài vị mỹ nhân.
Sau khi hắn hạ triều, liền đem các nàng đuổi hết ra ngoài cung.
Thiên tử không có con nối dõi vẫn luôn là chuyện lớn.
Sở Ly nắm lấy tay ta, để ta không cần lo lắng.
Ngày tiếp theo, lựa chọn con cháu tông sư tiến cung.
Chúng ta chọn một tiểu tử trắng trắng mập mập nuôi dưỡng bên người.
Tiểu mập mạp dần trưởng thành, trở thành một thiếu niên anh tuấn ôn nhuận như ngọc.
Ta cũng dần già đi.
Vào một ngày đông lạnh giá, một cơn gió lạnh thổi qua, ta ngất trên mặt đất.
Không còn tỉnh lại nữa.
Sở Ly mỉm cười giúp ta lo liệu hậu sự.
Sau đó tuẫn táng cùng ta.
Ký sử ghi lại:
Nửa tháng sau khi Cung Thuận Hiền Đức hoàng hậu qua đời, hoàng đế băng hà.
Cùng sinh cùng tử.
(Hết)