Nhất Niệm Trường Minh
Chương 5
Lần nữa gặp Sở Hằng, là ở phủ lễ bộ thượng thư.
Con trai lễ bộ thượng thư thành thân.
Ta nhận được thư mời của tiểu thư nhà lễ bộ thượng thư.
Còn Sở Hằng sắp đính hôn với tiểu thư phủ thượng thư.
Thánh thượng ban hôn, ván đã đóng thuyền.
Đã lâu không gặp, hắn gầy đi rất nhiều.
Ánh mắt nhìn ta rất phức tạp.
Trộn lẫn giữa cảm giác tội lỗi và nhớ mong.
Nóng bỏng nồng nhiệt.
Giống như ta nhìn hắn năm đó.
Có chút dọa người.
“Âm Âm, đã lâu không gặp.”
Ta gật đầu, xem như chào hỏi.
Bỗng nhiên, hắn kéo ta ra phía sau núi giả.
Ta nỗ lực giãy giụa, liền nghe thấy hắn hỏi.
“Nàng cuối cùng, đã chết cóng sao?”
Ta không khống chế được tâm tình, ánh mắt đầy hận ý.
Hắn và ta đối mắt nhìn nhau, nở nụ cười lạnh lùng.
17.
Sở Hằng trùng sinh rồi.
Đồng nghĩa với việc, tất cả lợi thế ta nắm giữ, trong phút chốc trở nên ngang bằng.
Hắn sống lâu hơn ta, thông tin nắm giữ được cũng đầy đủ hơn ta.
Ta lắc đầu tuyệt vọng.
Sở Hằng tiến lên phía trước đỡ ta, nâng khuôn mặt ta lên.
“Âm Âm, ta biết nàng hận ta.”
“Cho ta một cơ hội nữa được không.”
“Lần này, ta nhất định chỉ có một Hoàng hậu là nàng.”
Buồn nôn.
Không chỉ ác ý, còn rất đáng sợ.
Giống hệt hắn của kiếp trước.
“Ta không tin ngươi, Sở Hằng.”
Ta hẩy hắn ra, lùi qua một bên, thở dốc.
Hắn chỉ nhìn ta cười nhẹ.
Không giống với Sở Hằng lúc chưa trưởng thành.
Cảm giác áp bức của hắn hiện tại, không kém gì thánh thượng.
Sở Hằng không để ý ta từ chối, tự mình nói chuyện.
“Thực ra, ta phát hiện nàng vẫn là người yêu ta nhất, kiếp trước sau khi nàng chết đi, ta đã đau lòng rất lâu.”
“Âm Âm, kiếp này dù có thế nào, ta cũng sẽ không từ bỏ nàng.”
Hắn tiếp tục dụ hoặc nói: “Phụ hoàng thân thể không tốt, đợi ta kế vị, lập tức phong nàng làm hậu.”
“Đừng mơ mộng nữa, ta và Chiêu Vương còn hơn một tháng nữa sẽ thành thân. Mà ngươi kế vị, sớm nhất cũng còn ba bốn năm nữa.”
Sở Hằng phất tay: “Ai nói phụ hoàng có thể chống chịu ba bốn năm nữa?”
Ta không dám tin.
“Ngươi điên rồi sao?”
“Ngụy ma ma có ba con phượng cổ, một con phế Chiêu Vương, một con hại Nhược Nhi, vẫn còn một con nữa?”
Quả thực có nghe nói thánh thượng đổ bệnh, nhưng bệnh trạng của ngài hoàn toàn khác với hai người kia.
“Thánh thượng chỉ bị phong hàn!”
“Nàng không tin, có thể tiến cung xem xem.”
Thái độ thờ ơ của hắn càng khiến ta hoảng sợ.
“Âm Âm, kiếp trước sau khi nàng đi, ta mới phát hiện, ta với Nhược Nhi chỉ là cảm kích, ta đối với nàng, mới là chân ái!”
Ta ổn định tâm tình, tranh thủ quyền chủ động: “Nếu ngươi đã nói cho ta một bí mật, vậy ta cũng sẽ nói cho ngươi một chuyện.”
“Kiếp trước, đứa con trong bụng Miêu Nhược Nhi không phải của ngươi.”
Đây cũng là lý do vì sao, nàng ta có thể ra tay giết chết con mình, để giá họa cho ta.
Bởi vì đó là kết quả của mối tình vụng trộm bẩn thỉu.
Ngược với những gì ta dự liệu, sắc mặt hắn không thay đổi.
“Ta biết.”
“Canh tránh thai của Nhược Nhi, mỗi lần ta đều nhìn nàng uống hết.”
“Thái tử tương lai, không thể ra đời từ trong bụng một thôn phụ.”
Hắn biết!
Hắn biết rõ còn thuận thế cắt đứt gân chân của ta!
Hắn biết mà vẫn nhốt ta ở lãnh cung bị lạnh cóng mà chết.
Kiếp trước, ta rốt cuộc đã yêu phải ma quỷ gì thế này?!
Hắn nhìn thấu ta đang nghĩ gì, giọng điệu bất đắc dĩ, giống như ta đang cáu kỉnh, không biết phép tắc.
Hắn nói: “Ta không còn cách nào khác.”
“Chiêu Vương có di chiếu, ta phải tìm lý do thích hợp để trừ khử hắn.”
“Ai bảo hắn thích nàng chứ.”
“Nghe nói cảnh ngộ của nàng, tình nguyện dùng di chiếu để cứu nàng.”
“Đáng tiếc muộn một bước, nàng đã…”
“Ta thuận thế hạ chỉ, cấm túc hắn cả đời.”
“Nghe nói, hắn vì nàng chép kinh cả đời, tận đến lúc chết, trong miệng vẫn niệm kinh Phật.”
“Một kẻ tàn phế, ngược lại rất thâm tình.”
Ta nhìn chằm chằm người đàn ông anh tuấn trước mắt.
Thông qua hắn, ta dường như thấy được Sở Ly của sau này.
Hắn cạo trọc đầu, tự giam mình trước Phật.
Trên xà nhà treo những ngọn đèn Trường Minh.
Một một ngọn đèn, đều viết tên ta.
Cầu nguyện cho ta có một kiếp sau tốt đẹp.
18.
Sở Hằng và tiểu thư thượng thư rất nhanh đã đính hôn.
Vị tiểu thư đó rất phóng khoáng, ngày săn bắn mùa thu đó, ta và nàng cùng thưởng trà uống rượu.
Thế nhưng ngày xuất giá, trên mặt nàng không có một chút vui mừng.
Dường như nơi đến không phải đông cung, mà là lăng mộ.
Ta đổ bệnh nặng.
Mất ngủ, nôn ói.
Liên tiếp hoảng sợ cả ngày.
Sở Ly ngày nào cũng chăm sóc bên giường ta.
Ta thường xuyên xuất thần, xem hắn thành Sở Hằng.
Vồ tới bóp cổ hắn.
Hắn sẽ từ từ nắm chặt tay ta, đan ngón tay vào nhau đặt lên đầu gối.
Thánh thượng trong cung bệnh nặng, thái y luôn phải túc trực.
Phụ thân không mời được thái y, chỉ có thể tìm trợ giúp trong dân gian.
Mời đến vị chuẩn đoán ra “phượng cổ.”
Hắn viết đơn thuốc, ta mới tạm coi là thanh tỉnh.
Ta ôm Sở Ly khóc lớn.
Hắn là hoàng tử tôn quý, ngọc thụ lâm phong.
Lại có di chiếu trong tay.
Vốn có thể tiêu dao sống một đời.
Nhưng lại vì ta….một cỗ thi thể, lãng phí di chiếu.
Cho dù trùng sinh.
Cho dù phe thái tử đã tổn hại nặng nề.
Vẫn là một nước cờ xấu.
Vẫn không thể thắng được.
Thái tử luôn hầu hạ bên cạnh thánh thượng, không rời nửa bước.
Được triều thần và bách tính khen ngợi.
Ta giống một con rùa co mình trong phòng.
Khi Sở Ly tới thì co mình trong lòng hắn.
Rất ít nói chuyện.
Hắn đút ta uống hết thuốc, sờ trán ta, sắc mặt không nỡ.
“Âm Âm chúng ta vẫn chưa thua.”
Ta từ bỏ chính mình.
“Không còn hi vọng nữa rồi, Sở Hằng chính là một tên điên.”
Hắn xoa đầu ta giống mọi khi, chậm rãi nói: “Phượng cổ, không phải không có thuốc giải.”
Ta kinh ngạc bất động.
“Hả?”
“Phụ hoàng tạm thời không sao, nàng yên tâm đi.”
“Thế nhưng, Sở Hằng nói….”
“Không cần lo lắng, làm những điều nàng muốn làm.”
“Cho dù thất bại, cùng lắm thì chúng ta làm một đôi uyên ương mệnh khổ.”
Sở Ly nói đúng.
Kết quả xấu nhất, không phải chỉ là nắm tay nhau cùng chết thôi sao.
Ta dù sao cũng đã chết một lần rồi.
Chỉ cần không phải là chết cóng, ta đều không sợ.
19.
Tiểu thư thượng thư, thái tử phi hiện tại, tên là Tôn Nhu.
Nàng bị giam cầm trong phủ thái tử.
Nguyên nhân do nàng cố ý trừng phạt Miêu trắc phi.
Suýt nữa sảy thai.
Chiêu này của Miêu Nhược Nhi đúng là lần nào cũng rất hữu dụng.
Đông cung thủ vệ không nghiêm ngặt.
Đại đa số đều bị Sở Hằng điều tới hoàng cung.
Ta không mất nhiều sức lực, đã có thể trà trộn vào đông cung.
Tôn Nhu quỳ trên đất, dâng trà cho Miêu Nhược Nhi.
Quá hoang đường.
Miêu Nhược Nhi rất lâu không chịu nhận trà.
Tôn Nhu ném cái chén trên mặt đất.
Ma ma định tiến lên vả miệng, ta kịp thời xuất hiện.
Miêu Nhược Nhi có chút hốt hoảng: “Sao ngươi lại vào được, thị vệ đâu?”
“Thị vệ, thị vệ.”
Nàng ta gọi liên tiếp hai tiếng, không có ai tiến vào, càng trở nên hoảng loạn.
Ta đỡ Tôn Nhu đứng dậy.
Từ ngày gả vào đông cung, nàng không có một ngày tốt lành.
Sở Hằng mặc cho Miêu Nhược Nhi hành hạ nàng ấy.
Nếu không phải hoàng tử phi tự sát ảnh hưởng đến người nhà, nàng đã không muốn sống nữa.
Suy nghĩ này của nàng, giống hệt với ta của kiếp trước.
Vì thế ta hiểu nàng.
“Mời trắc phi di giá tới hoàng cung.”
Miêu Nhược Nhi không cam lòng, bị mấy thị nữ cưỡng chế lên xe ngựa.
Nàng ta không dám vùng vẫy, vì sợ làm kinh động đến đứa trẻ trong phủ.
Chỉ có thể ngoan ngoãn làm con tin của ta.
Sở Hằng đã hoàn toàn điên rồi.
Nếu như nói hắn còn có nhược điểm, vậy chỉ có thể là Miêu Nhược Nhi.
Vì thế nàng ta nhất định phải nằm trong tay ta.
Ta nói với Tôn Nhu vài câu.
Nàng ấy dần từ kinh sợ trở nên kiên định.
“Yên tâm, nhất định sẽ làm tròn nhiệm vụ.”
Ta lên xe ngựa, cùng Miêu Nhược Nhi đồng hành.
Nàng ta lại hét lên một đợt.
“Câm miệng, nếu không ta hiện tại sẽ vẽ hoa lên mặt ngươi.”
Nàng ta hoảng sợ ngậm miệng.
Nàng ta của hiện tại, với Miêu quý phi tàn nhẫn độc ác kiếp trước còn kém rất nhiều.
“Thái tử sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Nàng ta uy hiếp nói.
Ta không để ý nàng ta.
Phân phó Lệ Chi tăng tốc.
Nàng ta so với Sở Hằng, uy hiếp không lớn.
Quả nhiên, chúng ta bị chặn lại ở cửa cung.
“Thánh thượng bệnh nặng, thái tử hạ lệnh, bất kỳ ai cũng không được vào.”
Thị vệ giữ cổng tận chức tận trách.
Đem theo Miêu Nhược Nhi đúng là lựa chọn đúng đắn.
Ta nháy mắt ra hiệu cho Lệ Chi.
Nàng hiểu ý, lạnh giọng nói: “To gan, đến xe ngựa của trắc phi đông cung cũng dám ngăn.”
“Trắc phi?”
“Mệnh phượng hoàng Miêu trắc phi, sủng phi của thái tử.”
Lệ Chi thấy họ do dự, trách mắng nói: “Trắc phi đang mang thai đấy.”
Ta dùng dao ấn vào phần bụng Miêu Nhược Nhi, nàng ta nhoài người ra cửa xe nói: “Ta tới thăm thái tử.”
Thị vệ cuối cùng cũng cho qua.
Miêu Nhược Nhi thở phào một hơi.
Mũi dao lúc nãy của ta, đã cắt đứt lớp áo ngoài của nàng ta.
Trước cửa cung điện của thánh thượng, đều là thị vệ tuần tra.
Ta chú ý thấy trong đó có một người nhìn rất quen mắt.
Chính là người hôm đó cứu ta khỏi đám cháy.
Người tình thanh mai trúc mã của Lệ Chi.
Hắn lén lút chạy tới, sắc mặt trầm trọng: “Thánh thượng bệnh nặng, thái tử đang đợi người.”
Ta giật mình, Sở Ly không đến kịp sao?
Không đúng, hắn xuất phát sớm hơn ta.
Lòng bàn tay ta toàn là mồ hôi lạnh.
Tên điên Sở Hằng đó, không phải đã trực tiếp xuống tay rồi chứ.
Miêu Nhược Nhi không nghe rõ chúng ta nói gì, nhưng nhìn thấy sắc mặt xám xịt của ta, không nhịn được đắc ý.
“Thế nào, thái tử điện hạ xem trọng ta hơn phải không!”
Ta căn bản không muốn nhìn đồ ngu này.
Nàng ta còn cho rằng, ta đang tranh sủng với nàng ta.
“Đi thông báo cho thái tử, Miêu trắc phi cầu kiến.”
Ta phân phó tiểu thái giám, chỉ về chỗ tẩm cung.
Tiểu thái giám do dự không quyết.
Ta liếc mắt nhìn Miêu Nhược Nhi: “Xem ra thái tử cũng không xem trọng ngươi lắm!”
Miêu Nhược Nhi nổi giận: “Mau đi, bất kỳ hậu quả gì ta sẽ thay ngươi cầu tình với thái tử.”
Còn vội hơn cả ta.
Nàng ta quá muốn so bì trước mặt ta.
20.
Lúc Sở Hằng đi ra, vẫn còn mặc triều phục thái tử.
Miêu Nhược Nhi muốn xông lên tuyên bố chủ quyền.
Bị ta kéo lại.
Ta rút dao ra, kề lên cổ nàng ta.
Nàng ta hét lên thất thanh.
Mà Sở Hằng, chỉ chăm chú nhìn ta.
“Âm Âm, tới đây.”