Nhất Thế Kiêu Hoành
Chương 42: Ly Hỏa Diệm Công.
Sau hơn một canh giờ chờ đợi mệt mỏi, ở phía xa xa cánh rừng, xuất hiện một vài thân ảnh đang khinh công đến đây.
Bạch Lang cũng phát giác được điều này, đưa mắt quan sát, thì nhận ra rằng đối phương có tổng cộng mười người, toàn bộ đều mặc hắc y, trên ngực mỗi người có gắn hình một con mãng xà màu lục.
Nhận biết đối phương là người của Vạn Độc Cung, Bạch Lang thầm nghĩ: "Hà hà, đúng như mình đoán, người Vạn Độc Cung kiểu gì cũng sẽ đến nơi này."
Một lão giả gầy gò, mở miệng lên tiếng: "Các ngươi hãy trốn ở đây, chờ đợi thời cơ tập kích, nếu lấy được Ly Hỏa Diệm Công, anh em Vạn Độc Cung chúng ta sẽ có nội công tăng vọt!" Lão này là Đàm Sưu, là thủ lĩnh của đội Vạn Độc Cung này.
"Rõ!"
Chín người còn lại có ánh mắt toát lên sự thèm khát, bọn họ răm rắp nghe theo lời của Đàm Sưu, thân hình nhanh chóng lẩn khuất vào trong những bụi cây rậm cỏ.
Chỉ trong chốc lát, cánh rừng trở lại như cũ, như chưa từng có ai đến đây, nhưng sâu trong những bụi cỏ, là từng cái ánh mắt sắc bén bắn ra.
Bạch Lang cũng ở trên cây cao chờ đợi.
Chỉ trong chốc lát, những thanh âm "lộc cộc lộc cộc" vang lên văng vẳng, Bạch Lang đưa mắt quan sát, thì ra đó chính là đoàn xe ngựa của Đế Kim Bang, đang vận chuyển hàng hóa từ cuộc đấu giá về tổng đàn.
Trong cỗ xe ngựa ấy, một hán tử cao to lưng hùm vai gấu, đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần, hắn tên là Thiết Sơn, thủ lĩnh của đội Đế Kim Bang.
Đoàn xe ngựa này tổng cộng cũng có mười người.
Đột nhiên một tên lâu lan trong đám ấy hỏi: "Thủ lĩnh, sao chúng ta không chia làm hai đường, để dụ bọn chúng chia tách lực lượng?"
Thiết Sơn hừ lạnh, trầm giọng nói: "Cái lão Đàm Sưu ấy cũng không phải người bình thường, gã kiểu gì cũng biết chúng ta sẽ làm như vậy, nên ta mới cho tập trung lực lượng đi một đường chính, nếu đối phương có chia tách lực lượng để chặn đường chúng ta thì quân ta vẫn sẽ dành lợi thế, còn không thì đành chơi khô máu vậy!"
Tên lâu lan ấy như được hiểu ra, gật gật đầu, chợt hắn vội nịnh nọt: "Thủ lĩnh trẻ như vậy mà đã đạt đến Tam Lưu Cao Thủ, lão già họ Đàm kia chắc chắn không thể sánh được với ngài!"
Thiết Sơn tuy biết đối phương đang nịnh hót mình, nhưng trong lòng vẫn không khỏi có chút vui vui.
Lát sau, Thiết Sơn lại nói: "Ly Hỏa Diệm Công rất quan trọng với chúng ta, tuy đối với những hạng cấp cao trong tổng đàn, thì nó là một bộ công pháp không cần đếm xỉa gì tới nhưng anh em Tam Lưu Cao Thủ mà tu luyện, có thể đạt đến Nhị Lưu Cao Thủ trong thời gian rút ngắn hơn."
"Phải, phải!" Mọi người xung quanh cũng đồng thanh tán thành, bọn họ chính là thèm muốn bộ công pháp Ly Hỏa Diệm Công.
Thiết Sơn đột nhiên quát: "Anh em nghe lệnh, quyết phải bảo vệ bằng được Ly Hỏa Diệm Công!"
"Rõ!" Sĩ khí trong một cỗ xe ngựa nhỏ bé đột nhiên tăng cao đáng kể.
Lại thêm một hồi "lộc cộc lộc cộc", cỗ xe ngựa đang dần dần đến gần chỗ Bạch Lang, bất chợt vài ba tiếng "xoạt xoạt" phát ra từ những bụi cỏ ở hai bên con đường mòn.
Gã lái xe ngựa nhìn thấy một màn này, thất kinh, hét lên: "Thủ lĩnh, Vạn Độc Cung tập kích!!!"
Thiết Sơn ở trong xe ra lệnh: "Dừng ngựa! Tất cả xuống xe!"
Lời vừa dứt, hắn cùng với thủ hạ nhanh chóng xuống xe, trên tay mỗi người cầm một thanh đao sắc bén, tinh thần sẵn sàng nghênh địch.
Ra đến bên ngoài, lực lượng hai bên đã tập hợp đầy đủ, quân số lại ngang bằng nhau, ánh mắt tràn đầy sát khí của mỗi người dán chặt vào đối phương.
Thiết Sơn cùng Đàm Sưu mắt đối mắt, trung niên hán tử lên tiếng: "Này, lão già, chặn đường cướp đồ, thủ đoạn như vậy có phải quá bẩn không?" Lời nói của Thiết Sơn thẳng thắn, không úy kị điều gì.
Đàm Sưu nhìn tướng tá tuy gầy gò, đôi khi còn có vẻ ốm yếu nhưng ánh mắt lại rất tinh tường, lão vuốt vuốt bộ râu dài, chầm chậm nói: "Thiết Sơn, ngươi nói vậy là sai rồi, chúng ta đều là môn đồ của hai môn phái nằm trong Tam Đại Tà Phái, thủ đoạn bẩn thỉu là chuyện bình thường."
Lúc này, tuy hai bên vẫn chưa lao vào giao chiến, nhưng chiến ý đã tràn ngập khắp bầu không khí.
"Xông lên!" Không chờ đợi lâu thêm nữa, Thiết Sơn hét lên, cùng với thủ hạ lao vào giao tranh.
"Hừ! Tiến lên, đoạt lấy Ly Hỏa Diệm Công!" Đàm Sưu cũng ra lệnh cho đám thủ hạ, cuộc chiến đã bắt đầu nổ ra.
Hai bên lao vào giao tranh khốc liệt, chỉ có Thiết Sơn và Đàm Sưu là Tam Lưu Cao Thủ, còn đám thuộc hạ chỉ là Phổ Thông Cao Thủ.
Quyền cước của Thiết Sơn nặng nề vô cùng, từng quả quyền chưởng mạnh như thôi sơn được hắn liên tiếp tung ra, thế công tầng tầng lớp lớp, chiêu thức mạnh mẽ dứt khoát, lực đạo bộc phát kinh người, nếu để ý nghe kỹ còn có thể nghe thấy những tiếng "vù vù" xung quanh chưởng kình.
Đàm Sưu tuy đã già, thân hình ốm o gầy mòn, nhưng không hề kém cạnh gì so với Thiết Sơn, thậm chí rừng càng già càng cay, tuy lão chỉ còn là da bọc xương, nhưng quyền phong chưởng kình xuất ra lại có lực bạo tạc không thua gì của Thiết Sơn.
Quyền kình va chạm với chưởng kình, từng thanh âm "ầm ầm" vang dội trong cánh rừng, một trung niên một lão niên so chiêu với nhau, võ công của Thiết Sơn thuộc hàng cương ngạnh, quyền phong oanh kích dữ dội, lộ số của hắn là lấy lực đè người. Còn Đàm Sưu thì lộ số võ công lại âm độc cực kỳ, lão chuyên sử dụng trảo pháp cùng những thế đánh chí mạng để công kích đối phương, từng luồng trảo phong, chỉ phong trực chỉ tấn công vào các huyệt đạo chí tử trên người đối phương.
Bọn họ giao phong hơn trăm hiệp, trận đấu đã bắt đầu nghiêng về một phía, thân thể già nua gầy gò của Đàm Sưu không cho phép lão duy trì được sức lực ban đầu, mồ hôi của hai người chảy ra ào ạt, nhưng sắc diện của Đàm Sưu lại tái nhợt hơn hẳn.
Còn quyền phong của Thiết Sơn càng ngày càng trở nên hung hãn, hắn gia tăng thêm công lực, trong phút chốc đã chèn ép được đối phương.
Hai người nãy giờ giao tranh không dùng binh khí, ngay lúc này, tình thế trở nên cấp bách, Đàm Sưu vội rút ngay thanh thiết trượng của mình ra, vung lên vun vút.
Thiết Sơn đang định tung hữu chưởng tấn công, đột nhiên thanh trượng của đối phương từ đâu xuất ra, đập vào lòng bàn tay phải của hắn, hổ khẩu của Thiết Sơn cảm thấy tê rần, lòng chưởng đau nhức không thôi.
Thiết Sơn giận dữ, vội gầm lên: "Lão tặc, làm trò gì đấy?" Bởi vì trận chiến diễn ra, mà Thiết Sơn lại quá sung máu nên hắn không kịp mang theo vũ khí bên mình.
Đánh xong một trượng, Đàm Sưu vội lùi lại đằng sau một trượng, khinh khỉnh nói: "Nhà ngươi hảo hán ecrunhư vậy, sao không gia nhập làm môn hạ của Tam Đại Chính Phái!
Thiết Sơn hừ lạnh, quay sang hướng thuộc hạ, quát: "Đưa cho ta thanh đại đạo!"
Một trong số thuộc hạ gần cỗ xe ngựa, nghe thấy mệnh lệnh của thủ lĩnh, đang chiến đấu với đối phương, vừa đánh vừa lùi lại đằng sau, nhanh tay chộp một thanh đại đao trong xe, ném mạnh về phía Thiết Sơn.
Ngân quang chớp lóe, Thiết Sơn bật nhảy cao, tay phải chộp lấy thanh đại đao, hai chân vừa tiếp đất, hắn phi thân đến đối thủ, vung đao lên vun vút, đao pháp huy động, tay phải điêu luyện loan múa thanh đao.
Đàm Sưu nhìn thấy đối phương đã có vũ khí bên mình, trong lòng hơi có chút chần chừ nhưng vẫn chọn lao vào cùng đối phương oanh kích.
"Keng keng!"
Từng tiếng kim thiết vang lên, tại chỗ tiếp xúc của đại đao và thiết trượng còn bắn ra những tia lửa, cây thiết trượng nặng nề liên tiếp đánh vào đầu đối phương.
"Keng!" Đại đao của Thiết Sơn vung lên, bổ xuống một nhát vào đầu của đối phương, Đàm Sưu vung trượng ra đỡ, nhưng lực đạo của Thiết Sơn quá mãnh liệt cộng với việc Đàm Sưu đã dần đuối sức, khiến tay phải của lão run lên bần bật, vội gạt đại đao ra, lùi lại đằng sau mấy bước.
"Lui về!" Gã biết mình khó có thể thủ thắng được đối phương, nên đành lùi lại tùy cơ ứng biến.
Chín tên thủ hạ của lão nghe thấy mệnh lệnh, vội vã lùi về sau người Đàm Sưu, đúng lúc này trên một cành cây, khóe miệng của Bạch Lang nhếch lên cười lạnh.
Chỉ trong một nốt nhạc, chín tên thuộc hạ của Vạn Độc Cung đồng thời rơi xuống hố, đấy chính là cái bẫy của Bạch Lang, bọn họ rơi xuống, trực tiếp bị những cây cọc nhọn được cắm ở bên dưới đâm xuyên qua người, bỏ mạng ngay tại chỗ, máu me bắn ra, trông như một cái chậu máu.
Đàm Sưu đang thở hổn hển, nghe thấy động tĩnh liền quay lại đằng sau, chợt con ngươi co rút lại, lão quay lại nhìn đám người Thiết Sơn với vẻ phẫn hận.
"Thiết Sơn, lão tử hôm nay chịu thiệt, đợi sau này hồi phục sẽ đem ngươi trả thù!" Lão tức giận gầm lên, nhưng mạng sống quan trọng, lão chỉ đành vận mười thành công lực, khinh công quay người bỏ chạy.
Nhưng mà Thiết Sơn đã nhanh hơn lão một bước, trung niên hán tử đã đến trước mặt Đàm Sưu, vung lên thanh đại đao, chuẩn bị bổ xuống.
Bạch Lang nhìn một màn này sắp sửa diễn ra, cười khặc khặc, vẻ mặt tà tà nói: "Màn kịch hay này, cũng nên kết thúc rồi!!!"
====o0o====
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc