Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Nhìn Bà Đây Debut Center

Chương 4



10
Sáng hôm sau, lại là ngày lao động, lại là cảnh tượng Thôi Thiến Thiến nũng nịu, chơi xấu mà không chịu làm việc.

Giữa giờ nghỉ trưa, tôi tranh thủ thời gian đi đến trường học một chuyến.

Các em nhỏ cũng đang ăn trưa tại trường do nhà trường cung cấp.

Đa số là thức ăn chay, không có gì ngon, thầy cô và hiệu trưởng đều ăn như vậy.

Có chút chua xót, tôi tự móc tiền túi đưa cho hiệu trưởng một khoản, nói là tài trợ để mua thêm cơm cho các em.

Vừa đưa tiền xong, Thôi Thiến Thiến đã hùng hổ đi thẳng đến chỗ tôi.

Rời khỏi màn ảnh, cô ta không còn vẻ dịu dàng nào nữa, thay vào đó là đầy mặt hằm hằm.

“Giang Hòa, công ty cử cô đến đây là để cô phối hợp với tôi, chứ không phải để cô cướp đất diễn của tôi!”

Buổi sáng tôi làm việc đứng nhất, cô ta lại là người xếp bét.

Đại tiểu thư chịu không nổi.

Tôi đang định trào phúng, bỗng nhìn thấy một em nhỏ đi đến, nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Thôi Thiến Thiến.

“Chị ơi, đừng cãi nhau…”

Lời nói của em ấy chưa kịp dứt, Thôi Thiến Thiến bỗng nhiên rùng mình, vội vàng rụt tay lại.

“Đừng dùng cái tay em vừa ăn xong để chạm vào người chị! Em có biết mình bẩn thỉu thế nào không! Ghê tởm chết đi được!”

Cô ta nhíu chặt mày, không thèm che giấu giọng điệu chán ghét.

Lúc này máy quay đã đi theo đến đây.

Thôi Thiến Thiến bỗng chốc hóa thân thành bộ dạng dịu dàng, nhẹ nhàng quỳ xuống vuốt ve bé Diễm Diễm đang ngây ra.

“Diễm Diễm ngoan, ăn cơm với chị Thiến Thiến nhé?”

Diễm Diễm vừa bị cô ta quát mắng, nay lại được đối xử dịu dàng, nước mắt lưng tròng, sợ hãi rụt rè lùi về phía tôi.

Phòng phát sóng trực tiếp không biết ngọn nguồn mọi việc, vẫn đang điên cuồng khen Thôi Thiến Thiến.

“Aaaaa, chị đẹp! Em cũng muốn ăn cơm với chị!”

“Thiến Thiến bảo bối tốt bụng quá, là một người thật tuyệt vời!”

“Chỉ là đứa trẻ kia sao không nói gì hết vậy, quá thiếu lễ phép!”

“Hừ, trong thôn này không coi trọng giáo dục gì cả, còn mong đợi gì ở đứa trẻ đó?”

Bị bình luận mắng nhiếc tôi có thể cười cho qua chuyện, tuy nhiên khi nhìn thấy bọn họ nói đến đứa trẻ, tôi bỗng không thể kiềm chế được cơn giận dữ dâng trào.

Tôi đưa tay kéo Diễm Diễm ra sau lưng mình.

“Thôi nào, cất cái bộ mặt giả tạo đó đi! Đúng là ảnh hậu, diễn xuất không chê vào đâu được. Vừa rồi còn hung hăng như muốn ăn thịt người, quay sang nhìn máy quay đã thành chị gái tốt bụng ngay được. Cô lắm mặt nạ thật đấy, lắm đến mức không đủ cho cô đổi luôn!”

Tôi phẫn nộ trào phúng thẳng mặt cô ta, khiến Thôi Thiến Thiến tức giận nhưng vẫn cố gắng che giấu sự phẫn nộ bằng vẻ mặt ủy khuất.

[Giá trị phẫn nộ của Thôi Thiến Thiến: +50]

“Chị Giang Hòa, sao chị có thể nói vậy với em…”

“Thôi được rồi, đừng giả vờ nữa! Cả ngày diễn tới diễn lui, cô có thấy mệt không?”

Thôi Thiến Thiến nheo mắt, toát lên vẻ ác độc, nhìn về phía bé gái.

“Diễm Diễm, chị không hề hung dữ với em, ra đây nói chuyện với chị đi nào, phải nói lời công bằng đó!”

Diễm Diễm vừa nhìn thấy Thôi Thiến Thiến là đã run rẩy, mếu máo sắp khóc.

Một người phụ nữ mặc áo xám lao đến bên Diễm Diễm, bế thốc bé lên trong vòng tay, xót xa vô cùng.

“Thôi được rồi, Thôi Thiến Thiến, đừng diễn trò nữa! Tôi ở đây nhìn rõ ràng mọi chuyện. Rõ ràng là cô hung dữ với Diễm Diễm trước, nên bé mới sợ hãi!”

Người phụ nữ ấy là giáo viên duy nhất của trường, và cũng là người thương yêu học trò nhất. Thôi Thiến Thiến thấy cô giáo lên tiếng, sắc mặt lập tức biến đổi.

Cảnh quay được phát sóng trực tiếp, sự thật vỡ lẽ.

Bình luận trên màn hình như nổ tung.

“Chuyện gì vậy? Thôi Thiến Thiến trước màn ảnh một bộ mặt, sau màn ảnh lại một bộ khác? Còn nổi giận với bé gái kia?”

“Không thể nào! Thiến Thiến của chúng ta sao có thể làm chuyện như vậy được?”

“Fan hâm mộ mù hết rồi hả? Cô giáo đã tức giận đến run người, sao có thể nói dối được?”

“Thảo nào Giang Hòa luôn nhắm vào cô ta… Giả dối đến mức này, thật đáng trách!”

Trong tiếng mắng chửi, Lương Trác với Cảnh Siêu cũng đến đây, thấy cảnh tượng này thì vô cùng kinh ngạc, vội vàng nói thay cho Thôi Thiến Thiến.

“Khoan đã, có phải cô hiểu lầm gì không?”

“Hiểu lầm cái *beep* nhà anh, tới con bò còn có não, mà sao các anh không có à. Ngu như kiểu não bị chó liếm bẹp hết rồi vậy, bên trong là một đống bong bóng tình yêu nên hai người mới mụ mị vậy đúng không?”

Tôi điên cuồng chửi, chửi cho bọn họ nhè ra một đống giá trị phẫn nộ, mắt của Thôi Thiến Thiến thì ngày càng đỏ, cô ta đứng trước máy quay còn định ngụy biện, có điều tất nhiên là tôi không cho cô ta chút cơ hội nào.

“Được rồi, làm ơn làm phước đừng có bày ra cái vẻ đáng thương giả tạo của cô nữa đi, tôi có thể nói chuyện đàng hoàng với cô, nhưng không có nghĩa là tôi dễ nói chuyện. Suốt ngày vờ bệnh tật, xỉu lên xỉu xuống thì thôi đi, hình tượng của cô là cột mốc lịch sử bất di bất dịch hay sao hả? Chị gái, chị có thấy mệt không!”

Bình luận nghe tôi chửi mà ngơ ra.

“Wow… sức chiến đấu của Giang Hòa mạnh thật đấy! Không được, tôi muốn làm người hâm mộ của cô ấy!”

“Trời đất, đây là nghệ thuật sử dụng ngôn ngữ một cách duyên dáng gì thế này? Có thể dạy cho tôi được không?”

“Chửi hay quá, xin hãy chửi nhiều hơn nữa, tôi rất thích nghe.”

11
Chuyện tôi điên cuồng chửi Thôi Thiến Thiến gây ra tiếng vang rất lớn.

Chiếm hết mấy mục trên hot search.

Công ty liên tục gọi cho tôi tám cuộc để cảnh cáo.

Tôi bị chọc cho tức lên, chửi nhau với sếp luôn.

“Không sao, tôi chích ngừa dại rồi nên không sợ anh nữa. Anh thích sủa thì cứ sủa, chỉ cần tôi không nghe là được.”

“Giang Hòa! Cô… cô…”

“Tôi độc mồm, thích nhất là chửi mấy cái thứ không phải người, xin lỗi ha.”
Sếp tức giận đến mức suýt hộc máu, lập tức gọi bên pháp lý đến. Bọn họ buộc tội tôi vi phạm hợp đồng, yêu cầu giải trừ hợp đồng và bồi thường thiệt hại mười tỷ năm trăm triệu.

Với giới giải trí đầy rẫy cáo già, số tiền này quả là trên trời. Chắc chắn bọn họ nghĩ tôi không thể nào chi trả nổi.

Nhưng tôi không hề nao núng, ném thẳng tiền vào mặt bọn họ.

“Có mười tỷ rưỡi thôi à, cầm rồi ra kia chơi đi.”

Qua mấy cuộc điện thoại chửi nhau với sếp thôi tôi đã nhận được vài triệu bảng Anh, bây giờ tôi giàu đến mức có thể thêm ba quả trứng và năm cây xúc xích vô tô mì mà không cần đắn đo, tôi còn phải sợ mấy người à?

Nhìn thấy tôi không dễ chơi, bọn họ đành phải tuyên bố giải trừ hợp đồng với tôi trên mạng. Sau đó bắt đầu tung tin đồn thất thiệt để bôi nhọ danh tiếng của tôi.

Cộng đồng người hâm mộ của Thôi Thiến Thiến lập tức nắm bắt được, đúng lý hợp tình bôi nhọ tôi trên quảng trường, nói tôi là người ác nhất từ xưa đến nay.

Trước tình hình này, tôi hoàn toàn giữ im lặng không đáp trả. Bởi vì, chính những người hâm mộ tôi cũng đang nghĩ rằng tôi im lặng là đồng ý, rất nhiều người không hâm mộ nữa mà quay qua chà đạp tôi.

Hệ thống thấy tôi vẫn thảnh thơi, không nhịn được hỏi.

“Không làm sáng tỏ hả?”

Tôi nở nụ cười sâu xa.

“Nuôi heo đủ lớn rồi mới thịt được, đừng có vội, cứ nuôi chúng nó ăn thêm một thời gian nữa đi.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...