Nhớ Về Năm 1897 - 4
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:53:41
Nhận lấy bát sủi cảo từ tay Hứa Thần Hi, Lục Thời Ngôn gắp một chiếc, cẩn thận xé đôi thổi nguội, đó dịu dàng đút cho Lạc Sơ Vân đang tựa lưng giường.
Nhìn cảnh tượng mật , Hứa Thần Hi bỗng thấy như một thừa thãi.Lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ, Hứa Thần Hi vô lực ngã xuống chiếc sofa cũ kỹ, khẽ xoa xoa cái bụng đang réo lên từng hồi.
Lục Thời Ngôn chỉ lo lắng Lạc Vân Sơ ăn gì, mà quên rằng Hứa Thần Hi cũng bụng đói meo. đĩa sủi cảo đặt bàn dành cho , Hứa Thần Hi chẳng còn chút cảm giác ngon miệng nào.
Đang lúc Hứa Thần Hi thất thần, cô thấy Lục Thời Ngôn ôm mấy chiếc chăn từ trong phòng ngủ bước .
"Vân Sơ mới về nước, chắc quen khí hậu ở đây. Hôm nay chúng ngủ ngoài , em trải chiếu chăn dày một chút ngủ đất nhé, ngủ tạm vài đêm sofa cũng ."
Nói , Lục Thời Ngôn ném cả chồng chăn xuống cho Hứa Thần Hi, phòng ngủ. Nhìn đống chăn nặng trịch rơi xuống , Hứa Thần Hi chỉ thấy buồn đến chua xót.
Tại Lạc Vân Sơ đến mà cô và nhường nhịn? Ngôi nhà , rõ ràng từng chỗ cho Lạc Vân Sơ.
Dù trong lòng nghĩ , Hứa Thần Hi vẫn còn cách nào khác. Cô lặng lẽ nhặt chăn lên, trải một chỗ sàn nhà.
Ngày hôm , là ngày Lục Thời Ngôn và Hứa Thần Hi thường niên đến thăm bố ở khu quân đội.
Chỉ khác là, đây chỉ hai , còn năm nay, Lục Thời Ngôn còn dẫn theo cả Lạc Vân Sơ.
"Bố , xem con đưa ai về !"
Vừa bước chân cửa, Lục Thời Ngôn háo hức khoe Lạc Vân Sơ với bố . khi bố Lục và Lục thấy cùng con trai, nụ tươi rói mặt họ thoáng chút gượng gạo.
Họ ngờ rằng Lục Thời Ngôn đưa Lạc Vân Sơ đến nhà. Mặc dù đây Lạc Vân Sơ thường xuyên lui tới nhà họ Lục. Bố Lục và bố Lạc là đồng đội cũ, hai đứa trẻ lớn lên cùng từ nhỏ, hai gia đình cũng từng ý định tác hợp cho chúng.
năm năm , bố Lạc vì một chuyện mà rời quân ngũ, đưa cả gia đình nước ngoài. Chỉ là, ai ngờ rằng Lạc Vân Sơ sẽ ngày trở về.
Thấy Lạc Vân Sơ xách theo hộp quà đến nhà, Lục cũng chỉ gượng gạo nhận lấy, mời cả ba nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nho-ve-nam-1897/4.html.]
Mẹ Lục rót nước mời Lạc Vân Sơ, trong khi đó bố Lục với vẻ mặt nghiêm nghị bước đến mặt Lục Thời Ngôn.
"Thời Ngôn, con theo bố một lát."
Bố Lục dẫn Lục Thời Ngôn thư phòng. Lạc Vân Sơ và Hứa Thần Hi đều họ chuyện gì bên trong, chỉ mơ hồ thấy tiếng tranh cãi vọng từ thư phòng.
"Bác gái, hình như..."
Ngồi ghế sofa, tay cầm ly nước, Lạc Vân Sơ chút lo lắng về phía cánh cửa thư phòng.
"Ôi dào, con, bố con nó, lúc nào chẳng thế."
Mẹ Lục lấy lạ, kéo Hứa Thần Hi xuống, ân cần nắm lấy tay cô: "Thần Hi , dạo Thời Ngôn gì con buồn ?"
Vừa , Lục khẽ liếc Lạc Vân Sơ đang bên cạnh. Bà thích Lạc Vân Sơ, chỉ là cô trở về, Lục cảm thấy Lạc Vân Sơ điều gì đó khác lạ so với .
"Mẹ..."
Nhìn đôi mắt đỏ của Lục, luôn yêu thương , Hứa Thần Hi nghẹn lời.
"Thôi thôi, , . Chỉ cần con sống là mãn nguyện ."
Vừa , Lục ôm chặt Hứa Thần Hi lòng. Ngồi một bên chứng kiến cảnh tượng , lòng Lạc Vân Sơ khỏi gợn sóng.
Không bao lâu , Lục Thời Ngôn cuối cùng cũng bước khỏi thư phòng, nhưng vẻ mặt còn tươi như lúc mới đến.
"Thần Hi , con đây một lát."
Bố Lục cũng theo bước , hiền từ vẫy tay gọi Hứa Thần Hi. Hứa Thần Hi bước thư phòng, nhẹ nhàng khép cửa , chỉ thấy bố Lục cô với ánh mắt xót xa, lặng lẽ hồi lâu.
"Thần Hi, con thực sự quyết định kỹ chứ?"