Nhớ Về Năm 1897 - 5
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:53:42
Một lúc lâu , bố Lục mới cất tiếng.
"Bố, con suy nghĩ kỹ ạ."
Sự kiên quyết của Hứa Thần Hi khiến bố Lục thở dài nữa.
Xem , đứa con dâu ông thật sự thể giữ nữa . Quay , bố Lục lấy từ trong ngăn kéo hai thứ.
"Ký !"
Nhìn tờ giấy chứng nhận ly hôn và chữ ký của Lục Thời Ngôn bàn, Hứa Thần Hi cầm bút lên, chút do dự đặt bút ký tên .
Tờ giấy , cô chờ đợi từ lâu .
Ký xong, bố Lục đặt một vật khác mặt cô. Đó là giấy báo nhập học của trường Nam Hậu gửi đến.
Hứa Thần Hi run run cầm lấy giấy báo nhập học, dòng chữ vuông vắn ghi rõ tên , mắt cô đỏ hoe. Một lúc lâu , cô ngẩng đầu lên, cúi gập cảm ơn bố Lục.
"Bố, con cảm ơn bố!"
Nhìn đứa con dâu mà ông luôn coi như con gái ruột, bố Lục cũng kìm mà đỏ hoe mắt.
Ngắm nghía tờ giấy báo nhập học trong tay hồi lâu, Hứa Thần Hi cẩn thận gấp cất n.g.ự.c áo.
Bước khỏi thư phòng, Hứa Thần Hi thấy Lục Thời Ngôn đang cô với ánh mắt lạnh lẽo, trong đáy mắt chất chứa đầy sự oán hận.
Sau bữa trưa diễn mấy vui vẻ, Lục Thời Ngôn viện cớ đưa Lạc Vân Sơ và Hứa Thần Hi rời khỏi nhà.
Chỉ là khỏi cổng khu dân cư bao xa, Lục Thời Ngôn đột ngột dừng xe.
Anh , giận dữ Hứa Thần Hi: "Hứa Thần Hi, cứ tưởng cô chỉ là ghen tị, ai ngờ cô còn học cả trò mách lẻo. Rõ ràng là cô Vân Sơ bỏng, thế mà cô còn dám chạy đến mặt bố để đặt điều . Trước đây con thật của cô? Biết thế, ngày xưa nên cứu cô, càng nên cưới cô vợ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nho-ve-nam-1897/5.html.]
Nói , Lục Thời Ngôn bước nhanh tới, túm lấy bàn tay đang thương của Hứa Thần Hi: "Chỉ là vết bỏng nhỏ xíu, cô còn cố tình băng bó như thế để tỏ vẻ đáng thương, thật sự xem thường thủ đoạn của cô ."
Chưa kịp để Hứa Thần Hi mở lời, Lục Thời Ngôn hất mạnh tay cô, khiến cô ngã nhào về phía .
"Á..."
Cô còn định gì đó, nhưng ngờ giẫm viên bi thủy tinh ở đó mặt đất, chân cô trẹo , cả đổ rầm xuống.
Nhìn Hứa Thần Hi ngã sõng soài đất, cố gắng mấy vẫn dậy , Lục Thời Ngôn nhếch mép lạnh lẽo.
"Nếu khác , thì nhất đừng , Hứa Thần Hi, đây chính là quả báo của cô."
Nói xong, Lục Thời Ngôn , kéo tay Lạc Vân Sơ thẳng, bỏ mặc Hứa Thần Hi ở .
Nhìn theo bóng lưng Lục Thời Ngôn khuất dần, nước mắt Hứa Thần Hi ngừng tuôn rơi. Cô chỉ là khuôn mặt giống Lạc Vân Sơ, đó là của cô, tại đối xử với cô như ?
Cắn răng chịu đựng cơn đau ở chân, Hứa Thần Hi nhặt chiếc túi xách rơi xuống đất. Trong túi, 90 đồng tiền mà bố Lục đưa cho cô.
Cô dùng tiền để mua những vật dụng cần thiết cho chuyến về phương Nam sắp tới.
đúng lúc Hứa Thần Hi đang khập khiễng bước về phía cửa hàng tạp hóa, một tên trộm bất ngờ từ phía giật phăng chiếc túi của cô.
"Cướp! Cướp..."
Hứa Thần Hi thất thanh kêu cứu, nhưng những xung quanh chẳng ai mảy may đoái hoài. Bất lực, cô đành một đuổi theo, nhưng cơn đau nhói ở chân khiến cô buộc dừng .
Ôm chặt lấy cổ chân đau nhức, Hứa Thần Hi vẫn cố gắng bước tập tễnh đuổi theo tên cướp. Khi cô đuổi kịp đến khúc quanh ở góc phố, thì thấy tên trộm một đàn ông mặc bộ vest lịch sự quật ngã xuống đất.
"Đây, túi của cô, trả cho cô."
Người đàn ông một tay ném chiếc túi về phía Hứa Thần Hi, tay giữ chặt cánh tay tên trộm, khóa ngược lưng.