Nhớ Về Năm 1897 - 6
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:53:43
Nhận lấy chiếc túi, Hứa Thần Hi vội vàng mở kiểm tra, xem đồ đạc bên trong còn nguyên vẹn .
chiếc túi trống rỗng, chẳng còn gì cả.
"Tiền của ... tiền của ?"
Hứa Thần Hi kinh hoàng kêu lên, cùng lúc đó, tên trộm đất cũng rên rỉ.
"Chị... chị ơi... em lấy tiền của chị ."
Lúc , Hứa Thần Hi mới nhận , đang đè nghiến đất , chính là đứa em trai ruột của cô.
"Ôi da... mau bảo thả em ... đau c.h.ế.t mất..."
Hứa Lai Bảo quằn quại đau đớn mặt đất, đàn ông mặc vest nhấc bổng Hứa Lai Bảo lên, tay vẫn giữ chặt cánh tay .
"Cậu ... thật sự là em trai cô ?"
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của đàn ông mặc vest, Hứa Thần Hi khẽ gật đầu. là em trai cô, nhưng lòng cô ước gì .
"Hứa Lai Bảo, tiền của chị ?"
Hứa Thần Hi chất vấn em trai, nhưng Hứa Lai Bảo chỉ xoa xoa cổ tay và khóe miệng, nhún vai, tỏ vẻ chẳng liên quan.
"Em ? Em giật túi còn kịp mở thì đánh cho một trận ."
Nói , Hứa Lai Bảo liếc xéo đàn ông nãy đè xuống đất, đột nhiên mắt sáng lên.
"Chị hai, khi nào chị quen công tử bột thế? Anh rể ?"
Hứa Lai Bảo nhích gần Hứa Thần Hi, mắt rời khỏi đàn ông mặc vest.
"Hứa Lai Bảo, em ăn lung tung gì hả? Mau trả tiền cho chị!"
Nhìn khuôn mặt bầm dập của Hứa Lai Bảo, Hứa Thần Hi chẳng còn tâm trí nào lảm nhảm, cô chỉ lấy tiền ít ỏi của .
"Ối dào, Hứa Thần Hi, vợ đại đội trưởng vài năm mà cô dám lên giọng với thế hả? Tin về méc rể, cô lén lút ngoài tòm tem trai trẻ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nho-ve-nam-1897/6.html.]
Vừa , Hứa Lai Bảo đẩy mạnh bàn tay Hứa Thần Hi đang chìa mặt , khiến cô mất thăng bằng ngã nhào xuống đất.
Thấy , đàn ông mặc vest một nữa túm lấy Hứa Lai Bảo: "Trộm tiền đành, còn dám đánh phụ nữ? Loại ghét cay ghét đắng. Đi theo đến đồn cảnh sát!"
Hứa Lai Bảo đàn ông mặc vest kéo xềnh xệch đến đồn cảnh sát. Vừa thấy đến, trưởng đồn cảnh sát vội vàng tươi chạy đón.
"Thẩm thiếu gia? Gió nào đưa đến đây thế? Thật là thất lễ quá!"
"Trưởng đồn Tống, đây là cách ông quản lý địa bàn đấy ? Tên dám ngang nhiên trộm cắp giữa phố xá, còn đánh phụ nữ ngay mặt , chẳng lẽ ông định xử lý cho nhẽ?"
Nói , Thẩm Tử Văn mạnh tay đẩy Hứa Lai Bảo ngã nhào xuống chân trưởng đồn Tống.
"Ôi da, sơ suất, sơ suất! Sao chuyện thể xảy ngay mắt Thẩm thiếu gia chứ? Là quản lý ."
Vừa , trưởng đồn Tống vẫy tay lệnh cho thuộc cấp đưa Hứa Lai Bảo , định rót mời Thẩm Tử Văn.
"Các dám bắt hả? là em trai của vợ đại đội trưởng đấy!"
lúc , Hứa Lai Bảo giữ chặt bất ngờ hét lớn. Trưởng đồn Tống lúc mới nhận , phụ nữ cùng Thẩm Tử Văn chính là vợ của Lục Thời Ngôn.
"Cái ..."
Liếc Hứa Thần Hi, sang Thẩm Tử Văn bên cạnh, trưởng đồn Tống tỏ bối rối.
Một bên là vợ đại đội trưởng, một bên là cháu nội của nguyên sư trưởng, cả hai đều là những ông dám mếch lòng.
"Trưởng đồn Tống, trộm tiền của và chịu trả , xin cứ xử lý theo đúng pháp luật."
Nhận thấy sự khó xử của trưởng đồn, Hứa Thần Hi chủ động lên tiếng.
"Hứa Thần Hi, đồ khốn nạn! là em trai ruột của cô, cô dám đối xử với như thế hả? Cô liệu hồn đừng để khỏi đây, nếu sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t cô!"
Thấy việc nhắc đến Lục Thời Ngôn cũng tác dụng, Hứa Lai Bảo chỉ còn cách trừng mắt giận dữ Hứa Thần Hi, miệng ngừng tuôn những lời lẽ thô tục.
Nhìn khuôn mặt méo mó đầy hằn học của Hứa Lai Bảo, Hứa Thần Hi chậm rãi nhắm mắt , thấy nữa.