Nhóc Béo Của Tôi - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:35:55
10.
Trước cửa lớp, và Tần Dương mỗi một bên, trông cứ như thần giữ cửa.
, vì chuyện riêng trong giờ học, cả hai gọi phạt.
học hành cũng bình thường thôi, nhưng đây là đầu tiên gặp chuyện mất mặt như .
Còn Tần Dương thì quen lắm .
Hắn tỏ chẳng chút bận tâm, còn dùng tay chọc , cố tiếp tục chuyện.
Thấy để ý, liền tự lẩm bẩm: "Trình Nguyệt, thích Giang Hoài Dương ở điểm nào thế? Đẹp trai học giỏi? Bảo con gái mấy nông cạn, cái mặt đó kiểu lăng nhăng . mà vướng Lăng Như Mộng , cũng đừng mong cô gái nào khác đến gần."
…
Lần đầu tiên phát hiện , lắm lời đến thế.
"Ai thích Giang Hoài Dương? Không bao giờ chuyện đó." chắc chắn đáp .
Hắn vốn đang ngẩng đầu lên trời, bỗng chốc phắt sang , trong mắt lóe lên một tia sáng mà chẳng tài nào hiểu nổi.
"Thật chứ?"
"Thật."
"Nhóc béo… , bảo giống khác mà!"
Hắn đắc ý nhún vai, khiến chiếc áo đồng phục rộng thùng thình trượt xuống một bên, để lộ chiếc áo thun bên trong và hình xăm cá voi nhỏ bả vai. cảm giác từng thấy nó ở đó .
"Trình Nguyệt, thấy chẳng béo chút nào, thật đấy."
Haha, dù cố tỏ vẻ nghiêm túc, nhưng thế nào cũng chẳng tí thuyết phục nào.
Dù , vẫn cảm ơn .
Trong cuộc đời thứ hai , nhờ , còn quá cô độc.
Mặt trời dần lặn, ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả một góc trời, soi rọi lên gương mặt .
Thật … cũng trai đấy chứ, còn phát sáng nữa.
11.
Tan học thầy phạt trực nhật.
Đến khi khỏi cổng trường, trời tối đen.
Như thường lệ, Tần Dương đạp xe theo , mãi đến khi sắp tới cổng khu nhà mới tăng tốc, vẫy tay chào tạm biệt.
dừng , theo bóng lưng , ngẩn một lúc.
"Nhìn đủ ?"
Giọng lạnh lùng của Giang Hoài Dương vang lên, theo đó là ánh mắt cũng lạnh kém.
để ý đến , liền đạp xe tiếp, định vòng qua thẳng.
Hắn đưa tay chặn đầu xe : "Trình Nguyệt, hôm nay nhất định rõ, tại đột nhiên tránh mặt ?"
chút mất kiên nhẫn. "Cậu hoan nghênh như , tự chuốc phiền phức."
"Nói bừa! Chẳng lẽ hôm nay mới như ? Rốt cuộc là vì lý do gì?"
dây dưa thêm, liền nhấn mạnh bàn đạp, lấy bánh đ.â.m thẳng chân .
Hắn đau quá lùi , lập tức thoát .
"Là vì Tần Dương ?"
Hắn hét lớn.
trả lời. Hắn mặc nhiên cho rằng ngầm thừa nhận.
"Loại đầu gấu như , học dốt, thích gây chuyện, với thì gì chứ? Cậu còn tiếp tục phạt với ?"
Trong giọng điệu , lộ rõ sự khinh thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhoc-beo-cua-toi/chuong-4.html.]
phắt đầu , gằn từng chữ: "Hắn hơn nhiều. Ít nhất, để khác tùy tiện bắt nạt ."
Giang Hoài Dương sững tại chỗ.
Ở kiếp , còn ngơ như kiếp , nhưng cũng từng một thực sự bảo vệ .
Hắn trông như gì đó, nhưng cuối cùng chẳng thốt nên lời, khiến càng thêm bực bội.
tức tối chạy về nhà, mở cửa thấy đó, sắc mặt mấy vui vẻ.
"Sao giờ mới về? Giang Hoài Dương về từ lâu đấy."
Trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, cái tên nhiều chuyện mách chuyện phạt ở trường.
12.
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
"Mai sẽ gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm, bảo thầy đổi chỗ cho con. Cứ chơi với nó hoài, sớm muộn gì cũng hư ."
cuống lên: "Vị trí là con tự chọn, thể đổi ."
"Không đổi cũng đổi. Nếu thì chuyển trường."
Rõ ràng tin lời Giang Hoài Dương mách lẻo.
cắn môi, nghẹn giọng : "Mẹ chỉ mỗi chuyện , con bắt nạt ở trường ? May mà bạn cùng bàn giúp con, giờ con mà đối xử với như thế chẳng là vong ân bội nghĩa ?"
Vừa nước mắt chảy xuống.
Thấy như , vẻ d.a.o động. "Thế Hoài Dương giúp con ?"
hít hít mũi, tức tưởi : "Trông chờ ? Con đánh bẹp từ lâu ."
Sau khi cam đoan hết đến khác, mới nhắc đến chuyện đó nữa.
Sáng hôm , khi khỏi nhà, thấy Giang Hoài Dương chờ ở cửa.
Nghĩ đến chuyện hôm qua mách lẻo với , chẳng thèm tỏ hòa nhã.
"Trình Nguyệt, từ hôm nay, sẽ bảo vệ . sẽ với giáo viên đổi chỗ cho ."
"Cậu phiền thấy đấy!"
Hắn sững sờ lời cắt ngang đầy khó chịu của .
"Hắn bắt nạt ?"
Một giọng uể oải vang lên từ phía .
Quay đầu , thấy Tần Dương chống một chân mặt đất, hai tay khoanh tay lái, ánh mắt lười biếng liếc qua.
ngờ hôm nay chạy thẳng khu nhà .
"Tần Dương, ở đây, chạy gì?"
Giang Hoài Dương vui, đuổi .
nhân cơ hội lên yên xe đạp của Tần Dương: "Cậu đến đón ."
Sau đó, kéo kéo áo : "Đi thôi."
Tần Dương ngây vài giây, đờ đẫn gật đầu. Hắn đạp mạnh một cái, xe lao khỏi cổng.
Không nặng quá , mà xe của cứ lắc qua lắc .
Ban đầu, còn vịn phần yên xe, nhưng mấy lắc mạnh quá khiến sợ ngã, nên đành đặt tay lên eo để giữ thăng bằng.
Ngay lập tức, thẳng đơ lưng, động tác cứng ngắc, tốc độ chậm hẳn .
"Hay là xuống xe buýt nhé? Cậu thế , cả hai chúng đều sẽ trễ mất."
Hắn nghiêng mặt qua: "Ghét chạy chậm ?"
"Ngồi vững ." Giọng chút nhẹ bẫng nhưng vui vẻ.
Chiếc xe vẫn lắc lư, nhưng tốc độ nhanh hơn.
ngước , tai đỏ bừng.