Nhóc Béo Của Tôi - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:35:56
13.
và Tần Dương bước lớp một bước, Giang Hoài Dương theo ngay .
Hắn cứ chằm chằm về phía . vội giơ sách lên, chôn mặt trong.
Tần Dương kéo b.í.m tóc , kéo lùi về một chút: "Cẩn thận kẻo mù mắt."
Nói xong, nghiêng đầu, gục xuống bàn ngủ tiếp.
chọc chọc khuỷu tay : "Tối gì mà sáng nào cũng ngủ gật thế?"
Tần Dương lười biếng đầu . "Không ngủ thì gì?"
"Học chứ, đến trường chỉ để ngủ ?"
"Không học, vô dụng, học giỏi để cho ai xem?"
cái logic cho mơ hồ.
Từ nhỏ dạy rằng học tập là vì chính , để nhiều lựa chọn hơn. Sao đến lượt , học hành giống như để chứng minh cho khác thấy?
"Mẹ bỏ , ba cũng mặc kệ , học chẳng quan trọng."
Như để giải thích cho , bổ sung thêm một câu.
Tim khẽ rung lên. Nhìn lúc nào cũng đùa cợt nhả, chẳng thể ngờ gia đình như .
"Vậy… học cho xem ." , nghiêm túc .
Cậu con trai mặt thoáng đỏ mặt.
Nhận câu của chút dễ gây hiểu lầm, vội chữa : "Ý là chúng cùng học tập, giúp đỡ lẫn ."
Nói xong, vùi mặt sách.
Hắn ho nhẹ một tiếng, giúp đẩy quyển sách xa một chút: "Tin ."
liếc trộm qua khóe mắt, thấy khóe môi nhếch lên. Môi cũng vô thức cong theo.
Giờ chơi, Lăng Như Mộng dẫn theo vài đứa đàn em chặn trong nhà vệ sinh.
Kiếp cũng . Bọn họ chế giễu ngoại hình của , nhạo hình , đánh , chửi , còn nhấn đầu xuống bồn nước, khiến hoảng sợ căng thẳng đến mức tiểu quần.
Khi đó, Giang Hoài Dương ngay ngoài cửa, nhưng hề giúp chút nào.
"Bảo mày đừng bám lấy Giang Hoài Dương, rõ ?"
Một con bé trong nhóm trợn mắt quát , đưa tay túm lấy tóc .
còn là Trình Nguyệt của nữa.
bẻ tay nó, dùng sức đẩy mạnh, khiến nó ngã thùng nước bẩn. Sau đó, chằm chằm Lăng Như Mộng.
"Chỉ coi Giang Hoài Dương là báu vật thôi. thèm. Còn dám động nữa, sẽ khách sáo ."
"Nếu vì , Giang Hoài Dương đột nhiên xin đổi chỗ, còn thèm để ý tới nữa?"
Lăng Như Mộng rõ ràng định bỏ qua, nhanh chóng vòng mặt , giơ tay chặn đường .
định tay đẩy cô thì Tần Dương bất ngờ xông , cau mày hỏi: "Nó đánh ?"
Mặt đỏ bừng, vội vàng lắc đầu, chạy lên định đẩy ngoài.
Anh trai , đây là nhà vệ sinh nữ đấy! Hắn hả? Cho dù bây giờ ai, nhưng nếu khác thấy, chắc chắn sẽ phạt mất!
Lăng Như Mộng lẽ cũng hành động của Tần Dương cho sững sờ, ch*t trân một lúc lâu kịp phản ứng.
Bước ngoài, thấy Giang Hoài Dương đang dựa tường ngay cửa, sắc mặt u ám.
Quả nhiên vẫn y như , mặt, nhưng chẳng gì cả.
14.
Tiếng chuông lớp vang lên, giáo viên chủ nhiệm gọi Tần Dương ngoài, mãi vẫn thấy .
linh cảm .
Đang bồn chồn thì một tờ giấy từ hàng ghế truyền đến. Mở , nhận nét chữ của Giang Hoài Dương.
【Trình Nguyệt, giận vì lúc nãy giúp ? đó là nhà vệ sinh nữ mà.】
đáp : 【 , là nhà vệ sinh nữ. Tần Dương dám giúp đấy.】
Chẳng mấy chốc, tờ giấy truyền về.
【Cậu thấy giáo viên gọi ? Đừng dính dáng đến nữa, sớm muộn gì cũng gặp rắc rối đấy.】
siết chặt bút, thẳng thừng: 【Giang Hoài Dương, đúng là hèn hạ. Không giúp thì thôi, còn mách lẻo.】
Lần , chẳng thèm nữa, vò nát tờ giấy ném thẳng thùng rác.
Những lời của Giang Hoài Dương khiến khỏi lo lắng cho Tần Dương.
Thành tích kém giáo viên xem như cái gai trong mắt, thêm tiếng gì, thế nên mỗi khi chuyện, thầy cô luôn nghĩ ngay đến .
Càng nghĩ càng thấy , quyết định rõ chuyện, vì suy cho cùng, hôm nay gặp rắc rối là vì .
Lợi dụng lúc giáo viên lên bảng, len lén chuồn ngoài từ cửa , chạy thẳng đến văn phòng giáo viên.
Qua khung cửa kính, thấy Tần Dương đang đó, bộ dạng chẳng hề phục.
hổn hển đẩy cửa bước , thở dốc với giáo viên chủ nhiệm: "Thầy… thầy ơi, Tần Dương cố tình xông nhà vệ sinh nữ , mà là… là do Lăng Như Mộng và bọn họ… ức… ức h.i.ế.p em…"
Thầy chủ nhiệm đang ngây thì ngay lập tức sang Tần Dương: "Em còn chạy nhà vệ sinh nữ nữa ?"
: "…???"
Khoan , gọi vì chuyện ?
Tần Dương khẽ cúi đầu , khóe môi ẩn hiện nét : "Đi cứu , tình huống khẩn cấp, kịp nghĩ nhiều."
Thầy chủ nhiệm thở dài: "Thôi , về suy nghĩ kỹ những gì , lên lớp ."
Ra khỏi văn phòng, chọc chọc cánh tay Tần Dương: "Vậy rốt cuộc thầy chủ nhiệm gọi là vì chuyện gì?"
Cậu xoa đầu : "Không tệ, nghĩa khí đấy, còn mặt giúp ."
hất tay , nghiêm túc hỏi: "Nói , thầy gọi vì chuyện gì?"
Tần Dương đút hai tay túi, vẻ mặt thờ ơ: "Chuyện nhỏ, yên tâm, đây lo ."
… Người vấn đề về hiểu ?
Nói mãi mà cứ trả lời lạc đề là ?
Thôi kệ, thấy vẻ gì là lo lắng, cũng hỏi nữa.
Vì sáng nay xe của Tần Dương, nên tan học, định đưa về.
đến cổng trường, chúng mấy tên côn đồ chặn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhoc-beo-cua-toi/chuong-5.html.]
Tên tóc đỏ cầm điếu thuốc, phả khói mặt Tần Dương: "Đi thôi, bọn tao đích đến mời, đừng điều."
Tần Dương định , nhưng túm lấy góc áo , lo lắng nhỏ: "Tần Dương, đừng , là bọn họ chẳng ."
Có lẽ vì lời quá thẳng thắn, nên tên tóc đỏ sang , nhếch miệng đểu: "Ồ? Con béo ở ? Trông cũng dễ thương phết, cùng nhé?"
Vừa dứt lời, vươn tay định khoác vai .
Tần Dương nhanh chóng kéo lưng, giọng lạnh lùng: "Đừng chạm cô ."
Tên tóc đỏ nhún vai: "Được thôi, chạm. mày với bọn tao."
Tần Dương cúi xuống, thì thầm với : "Tự bắt taxi về ."
bướng bỉnh đáp: "Không! Cậu sẽ đưa về cơ mà."
Chẳng hiểu trong lòng dâng lên một dự cảm —Tần Dương sắp chuyện .
Cậu liếc qua một chiếc taxi đỗ gần đó, nhanh chóng kéo đến, nhét ghế .
Trước khi đóng cửa xe, khẽ : "Mai gặp."
Rồi ngoái đầu , thẳng theo đám .
thò đầu cửa xe, gọi với theo mấy , nhưng đáp.
Mãi đến khi bóng lưng khuất hẳn góc đường, mới ủ rũ rụt đầu .
15.
Ngày hôm , Tần Dương đến lớp.
giận vì hôm qua phớt lờ , lo lắng chuyện gì xảy .
Trong giờ học, thất thần hết đến khác, cả ngày tâm trí cứ lơ lửng mây.
Cuối cùng cũng đến giờ tan học, ỉu xìu đeo cặp cổng.
Vừa bước ngoài, một tiếng huýt sáo vang lên.
Ngẩng đầu lên, thấy Tần Dương.
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Cậu mặc đồ thường, gốc cây bên đường, nở nụ lưu manh với .
Tới gần hơn, mới phát hiện mặt vài vết bầm tím.
Dù quá rõ nhưng thôi cũng thấy đau.
"Tần Dương, cả ngày ? Sao thương thế ?" lo lắng hỏi.
"Nhóc béo, đau lòng vì ?"
: …
Không là thích cái biệt danh ?!
Tần Dương cợt nhả.
Mặt đỏ bừng, bực bội đạp bánh xe đạp chân đầu bỏ .
Cậu co chân nhíu mày, đó nhanh chóng đuổi theo: "Để đưa về nhà."
Vừa , định giúp đỡ xe đạp.
còn kịp xả cơn giận vì hôm qua phớt lờ, thì Giang Hoài Dương từ xuất hiện, nắm lấy tay , giọng điệu gay gắt: "Trình Nguyệt, vẫn còn với ? Cậu hôm qua gì ? Cậu đánh đấy!"
Nhìn vẻ mặt khinh thường và cái kiểu vẻ chính nghĩa của Giang Hoài Dương, cộng thêm việc Tần Dương hề phản bác, ngay chuyện là thật.
lạnh lùng đẩy Giang Hoài Dương , giật xe đạp từ tay Tần Dương im lặng đẩy xe , lặng lẽ theo .
Đèn đỏ bật lên ở ngã tư, dừng .
định hỏi vì đánh , nhưng nghĩ , hình như chẳng tư cách để hỏi.
Mà dáng vẻ của , vẻ cũng .
Thế là cả hai cứ thế một mạch về đến cửa nhà .
Lúc , cuối cùng cũng lên tiếng, giọng chút ngập ngừng hiếm thấy: "Nhóc béo… Trình Nguyệt, chuyện xong với bọn họ , sẽ đánh nữa."
"Cậu là chúng sẽ cùng học hành tử tế, vẫn còn tính chứ?"
thở phào nhẹ nhõm, xoay , chìa ngón út : "Móc ngoéo."
Tần Dương bắt chước , móc tay : "Móc ngoéo."
"Một trăm năm, đổi ý."
Sau đó, mỗi ngày Tần Dương đều cùng học và tan học.
Cậu còn ngủ gục trong lớp nữa, dáng vẻ chăm chú giảng khiến nhiều thầy cô đều ngạc nhiên.
Thật thông minh, nhiều kiến thức chỉ cần qua là hiểu.
do đây học hành bê trễ quá nhiều, để bắt kịp ngay thì vẫn là chuyện khó khăn.
Mà , cũng chỉ là một học sinh trung bình, chẳng giúp bao nhiêu.
Hôm đó, chúng đang đau đầu với một bài toán thì một cái bóng phủ xuống bàn học.
Giọng Giang Hoài Dương vang lên từ phía : "Phần nào hiểu, giảng cho."
chống cằm bằng nửa con mắt.
Tần Dương cầm sách chỗ khác.
Gần đây Giang Hoài Dương cứ như hồn ma , thỉnh thoảng lượn lờ quanh và Tần Dương.
Khiến cho Lăng Như Mộng ngày càng cay nghiệt hơn.
"Không cần, thể hỏi thầy cô hoặc bạn khác."
Giang Hoài Dương giữ chặt quyển sách định rút về, nghiến răng hỏi: "Trình Nguyệt, mới thể về như đây?"
ngước lên .
Khuôn mặt mà từng thích giờ đây vì tức giận mà méo mó.
giải thích thế nào đây? Chúng thể về như nữa .
"Tránh , tránh ."
Tần Dương dùng sách vỗ vỗ lưng Giang Hoài Dương.
Cậu phịch về chỗ cũ, bỏ rơi một cách triệt để khi Tần Dương giảng cách giải bài mà hỏi từ lớp trưởng.
Giang Hoài Dương ngó lơ, và Tần Dương , mặt mũi đầy hổ, hậm hực về chỗ.
liếc qua một cái.
Lăng Như Mộng, mắt đỏ au.