Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Như Hình Với Bóng - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:18:23

5

“Làm… làm gì chuyện đó!” Triệu Hưng Nguyên hoảng hốt chối bay.

“Em yêu, chứ, hôn lễ tiếp tục, hợp đồng giữa nhà họ Cố với nhà họ Thời thể đứt !”

Nhắc tới lợi ích, Thời Nguyệt Hoa rốt cuộc bình tĩnh , giọng đầy kiêu ngạo: “Dù Khả Khả cũng là con gái , cứ yên tâm , hôn lễ vẫn diễn , chuyện tuyệt đối ảnh hưởng tới hợp tác giữa hai nhà!”

Chưa dứt lời, Chiêu Đệ bỗng nổi điên, đẩy mạnh mọi hét lên, lao đến bàn bánh kem cầm dao: “Tất cả các đều bênh vực Khả Khả con tiện nhân đó! Tôi hận các !”

Nói , cô tự đâm mạnh bụng, máu lập tức nhuộm đỏ cả áo.

Trong khoảnh khắc chết lặng ngắn ngủi, nhiều hét lên lao tới, tiếng cầu cứu vang khắp sảnh tiệc.

Dì Trương cũng tranh thủ nhập vai, nếu để ý bàn tay bà đang đặt mũi Chiêu Đệ để dò thở, hẳn ai cũng cho rằng bà là mẹ đau khổ thương con hết mực.

“Tội nghiệp con , đều tại nhà họ Thời bức chết con!”

“Con chết , nhất định phù hộ Khả Khả!”

giơ điện thoại , biết ai mở cửa, đám đông lập tức tràn kín cả hội trường.

Trong tiếng mắng chửi, mọi dần xâu chuỗi rõ đầu đuôi câu chuyện.

Trong mắt họ, giờ chính là loại sớm biết sự thật, vẫn ngang nhiên cướp lấy thân phận, để tiểu thư thật sống chẳng khác nào súc vật.

Hàng trăm lời ác ý tuôn về phía .

Có kẻ nhân cơ hội hắt thẳng mâm thức ăn lên , nước sốt, rau thịt lủng lẳng khắp váy.

“Đồ cầm thú! Mày xứng làm !”

“Chờ đấy mà !”

“Rõ ràng thể cho con gái thật cơ hội học hành, mà để nó sống chẳng bằng chó mèo!”

Đối mặt với cơn phẫn nộ cuồn cuộn, chẳng mảy may để tâm, ung dung bước tới cạnh dì Trương.

Thấy đến gần, dì Trương lập tức dậy, kỹ chẳng hề giọt nước mắt nào mặt.

“Khả Khả đừng , máu me lắm, cẩn thận ám ảnh mơ.”

Nói xong, bà sang Thời Nguyệt Hoa, giọng gào lên sắc lạnh: “Thời Nguyệt Hoa! Bây giờ bà bức chết Chiêu Đệ, hài lòng ?”

“Chiêu Đệ con ruột , nhưng cũng là đứa nuôi khôn lớn hai mươi năm, bà nhẫn tâm thật, đó là con gái ruột bà đấy!”

Dì Trương biết diễn, nắm chắc lòng , khéo léo đóng vai đáng thương.

Rõ ràng tất cả những vết thương Chiêu Đệ đều do bà , rõ ràng chính bà bày mưu tính kế mọi chuyện.

Vậy mà còn thể lượn lờ giữa đám đông, thậm chí toan đổ hết tội cho khác.

Tôi lạnh lùng bà, : “Bớt diễn dì Trương, kết quả đúng ý dì ?”

Nghe , mắt bà ánh lên chút hoảng hốt, nhưng nhanh lấy bình tĩnh.

Bà né tránh, mềm giọng: “Con Khả Khả? Mẹ con tình sâu nghĩa nặng, con nghĩ oan cho mẹ?”

“Tất cả đều tại Thời Nguyệt Hoa, nếu dồn ép, Chiêu Đệ nghĩ quẩn.”

“Đừng lo, mẹ sẽ bảo vệ con, đừng sợ.”

Bên cạnh thở dài: “Tình mẹ thiêng liêng thật, làm giúp việc mà thương con thế , máu mủ thì là gì?”

“Khả Khả đúng là số sướng, làm tiểu thư hai mươi năm, giờ mẹ ruột yêu thương thế .”

Chưa kịp gì, cửa hội trường bỗng lặng , cảnh sát và bác sĩ chen qua đám đông bước .

Chiêu Đệ nhanh chóng đưa , cảnh sát khi hỏi qua tình hình thì bảo những liên quan theo họ về.

Tôi lên tiếng ngăn : “Hỏi luôn tại đây .”

6

Thấy hợp tác, mà nhà họ Thời với nhà họ Cố đều là danh gia vọng tộc, cảnh sát cũng ép về đồn.

Họ mở máy ghi hình, hỏi: “Cô đã biết thân phận thật của từ , là từ khi nào?”

Tôi thản nhiên: “Năm mười tuổi, dì Trương uống say, ôm bảo là con ruột dì , còn Chiêu Đệ mới là con của Thời Nguyệt Hoa.”

“Bà làm để trả thù Thời Nguyệt Hoa.”

Cảnh sát nhíu mày: “Sau đó thì ?”

“Tôi kể kế hoạch: cố tình nuôi Chiêu Đệ thành kẻ vô dụng, đợi nhà giàu thì danh chính ngôn thuận nhận mẹ con, cùng hưởng sản nghiệp nhà họ Thời.”

Nghe , Thời Nguyệt Hoa bật : “Chỉ vì tiền? Vì tiền mà tách mẹ con hơn hai mươi năm?”

Tôi ngắt lời bà , lạnh: “Thôi , bất kể ai họ Thời, với bà đều giống ? Bà chỉ cần một công cụ để liên hôn thôi.”

Thời Nguyệt Hoa cứng miệng: “Không …”

Triệu Hưng Nguyên đỏ mắt chen : “Con sớm biết thế, ngăn dì Trương ngược đãi Chiêu Đệ? Con làm thẹn với công lao nuôi dưỡng của mẹ ?”

Tôi ông , hỏi : “Ba cũng biết ?”

Cảnh sát lập tức hướng sang Triệu Hưng Nguyên, ông toát mồ hôi, lắp bắp: “Con bậy gì đó!”

“Có chứng cứ ?” Một cảnh sát hỏi.

Tôi gật đầu, chậm rãi : “Dĩ nhiên . Vì chính là con của dì Trương và Triệu Hưng Nguyên.”

“Dì Trương vốn là vợ hứa hôn ở quê của ông , khi ông gả nhà họ Thời, hai bàn cho dì Trương làm giúp việc. Khi cả hai cùng mang thai, cùng sinh, chính họ đã tráo và Chiêu Đệ.”

“Với ông , quan trọng ai thừa kế, vì dù thế nào cũng là máu mủ ông , tài sản cuối cùng vẫn về tay ông .”

Triệu Hưng Nguyên nghiến răng: “Nói cả buổi, suy diễn của con, bằng chứng ? Con vu khống đấy!”

Tôi khẩy: “Vừa khéo, cũng kết quả giám định.”

Tôi lấy tờ giấy trong ngăn bàn, trắng đen rõ ràng: và Chiêu Đệ đều là con ruột của Triệu Hưng Nguyên!

Cả hội trường lập tức vang lên tiếng hít thở dồn dập.

“Hoá là gã đàn ông tham vọng giật dây tất cả.”

“Thật vô liêm sỉ, chính con ruột mà để mặc hành hạ chỉ vì tiền!”

“Loại chỉ thấy lợi.”

“Bảo nên cưới rể , nhà họ Thời , mời thứ gì về nhà!”

Triệu Hưng Nguyên những lời xì xào, mặt khi đỏ khi trắng, vẫn cố cãi: “Muốn gì thì , dù gì cũng là cha ruột của con!”

Tôi lạnh nhạt: “Tôi nhận thì ông là cha, nhận, ông ngay cả hít chung bầu khí với cũng xứng.”

Thời Nguyệt Hoa tỉnh , siết chặt tờ giấy ném thẳng mặt Triệu Hưng Nguyên, gào lên: “Nhà họ Thời đối đãi với ông bạc, mà ông bày trò hãm hại chúng !”

“Ông để con gái ngay mắt ngược đãi, ông đáng chết!”

“Tôi tuyệt đối tha cho ông!”

Cảnh sát cũng mớ quan hệ rối ren làm cho choáng váng, họ hiểu nổi đám nhà giàu thể tính toán như thế.

“Bà Thời, xin bà bình tĩnh.”

Không đợi Thời Nguyệt Hoa thêm, đã lạnh lùng lên tiếng:

“Bà còn giả vờ gì nữa?”

“Nghe như thể bà từng đối xử với lắm .”

“Bà chẳng cần con gái ruột, bà chỉ cần một món hàng để củng cố địa vị thôi.”

7

thân nhà họ Thời lên tiếng phản bác: “Khả Khả, thể . Không nhà họ Thời, con chẳng là gì cả. Con tưởng mấy năm nay con ăn ngon mặc , du học mở mang tầm mắt, tiền đó ở , chẳng từ nhà họ Thời ?”

Tôi khẩy: “Nhìn bộ dạng ghen tỵ của cô ghê tởm quá, là hôm nay cô thay gả cho xong?”

Thấy tiếng ồn ào nổi lên, để khỏi phiền cảnh sát, cất cao giọng, tiếp: “Thời Nguyệt Hoa bảo thân với dì Trương hơn, bà thử cho mọi biết vì ?”

“Vì bà từng xem là con . Năm tám tuổi, đối tác làm ăn của bà khen dễ thương thuần khiết, bà liền đem giao phòng ông , mặc kệ lóc van xin, còn dọa nếu ngoan sẽ tống đường.”

“May mà gã đó nhát gan, thấy làm ầm lên sợ gây án mạng nên dám động .”

Nói xong, mấy kẻ hô hoán vô ơn cũng im bặt.

“Muốn chứng cứ hả? Từng chuyện từng chuyện, đều ghi hết, chắc giờ cũng đã tới tay công an ở phòng tiếp nhận .”

“Những chuyện thế , trong mười tám năm đầu đời của xảy biết bao nhiêu lần.”

“Đêm lễ thành niên của , bà chẳng còn định đưa phòng của chú Cố Dạ ?”

Tôi nhạt liếc sang đám nhà họ Cố: “Một lũ mặc vest giày da tưởng tử tế? Chó đội lốt thì .”

Loading...