Như Hình Với Bóng - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:18:24
“Nếu hôm đó Chiêu Đệ cứu , giờ còn biết ở đây .”
Cảnh sát im lặng một lúc, mới hỏi: “Nếu Chiêu Đệ là ân nhân cứu mạng cô, cô thản nhiên cô tự sát?”
“Sao chứ?”
“Thời Nguyệt Hoa vì lợi ích mà bất chấp thủ đoạn, dì Trương vì tiền mà từ thủ đoạn, cô sống thì cũng chẳng còn hi vọng.”
Ánh mắt Thời Nguyệt Hoa đỏ ngầu, như ăn tươi nuốt sống.
Bị vạch trần mặt tối, bà biết khó lật , bèn thèm giả bộ nữa: “Con tưởng là thể kéo sập và nhà họ Thời ?”
“Đừng mơ! Với chút chứng cứ đó, đủ để kiện !”
Tôi mặc kệ bà , sang Triệu Hưng Nguyên: “Mấy năm nay ông sống sung sướng quá, chắc quên mất dì Trương đã khác nhỉ?”
“Bà còn lâu mới xem ông là tất cả, ông cứ đó mơ nước đục thả câu .”
Tôi tới bên dì Trương, đặt tay lên vai bà , cả bà run bần bật.
“Dì Trương, là dì tự cho mọi kế hoạch giết của dì ?”
“Sổ tay đầu giường dì ghi kỹ lắm, nào là tai nạn xe, nào là phóng hỏa, kế hoạch tẩu thoát, dì cũng thật chút tình xưa nghĩa cũ.”
Dì Trương run đến mức vững, cố lùi thoát khỏi tay : “Khả Khả, mẹ là mẹ ruột con, mẹ mang nặng đẻ đau sinh con, chăm sóc con suốt hai mươi năm, con thể đối xử với mẹ …”
Lòng tự trọng đàn ông của Triệu Hưng Nguyên giẫm đạp, đột nhiên sinh chút can đảm, ông bất ngờ xông lên bóp cổ dì Trương, nghiến răng: “Tiện nhân, mày nghĩ mày giết tao dễ ?”
May mà cảnh sát kịp phản ứng, nhưng khi gỡ thì dì Trương đã chỉ còn thoi thóp.
Thời Nguyệt Hoa sự vỗ về của nhà dần bình tĩnh , lấy khí thế thương trường với cảnh sát: “Các , luật sư của sắp đến, đó chấp nhận bất cứ cáo buộc nào.”
Tôi vỗ tay, hiệu cho mọi lắng tiếng còi xe ngoài :
“Nghe thấy ? Đó mới là cảnh sát gọi, Thời Nguyệt Hoa, báo ứng của bà chỉ mới bắt đầu thôi.”
8
Tiếng còi xe càng lúc càng gần tắt hẳn.
Một đội cảnh sát kinh tế bước : “Bà Thời Nguyệt Hoa, bà tình nghi phạm nhiều tội danh kinh tế, mời bà theo chúng .”
Nụ mặt Thời Nguyệt Hoa đông cứng , bà hét lên: “Không thể nào! Tôi phạm pháp, chứng cứ thì các thể bắt !”
Một cảnh sát , gật đầu chào, Thời Nguyệt Hoa thấy mới sững , lắp bắp: “Khả Khả, là con? Con từng dính công ty, thể tìm chứng cứ?”
Tôi giao đoạn video giám sát quan trọng nhất cho cảnh sát, cuối cùng cũng thấy nhẹ : “Trách thì trách công ty bà kiểm tra lý lịch quá qua loa, Chiêu Đệ làm tạp vụ trong tập đoàn suốt bốn năm, bà còn chẳng .”
Bị còng tay, Triệu Hưng Nguyên đột ngột ngẩng đầu, mặt đầy hoảng sợ: “Không thể nào! Nó đánh gãy chân , lẽ chết ngoài mới đúng!”
Dì Trương gượng thở cũng mở to mắt: “Con khốn, lẽ tao đánh chết mày!”
“Nếu nhà họ Thời sụp đổ, tao còn làm phu nhân nhà giàu gì nữa!”
Mặt bà biến dạng vì điên loạn, tóc tai rối bù, lẩm bẩm: “Không, tao vẫn là phu nhân nhà giàu, con gái tao là dâu nhà họ Cố, tao là mẹ vợ hào môn!”
Cảnh sát lạnh giọng hỏi: “Thì tất cả hôm nay chỉ là màn kịch giữa cô và Chiêu Đệ ?”
Tôi khẽ thở phào, “ , chúng đã sắp đặt hơn hai mươi năm, chỉ để chờ khoảnh khắc .”
“Chiêu Đệ thật hề thương, chỉ quấn vài túi máu quanh eo để diễn, chỉ đưa cô khỏi đây, ở đây quá hỗn loạn, sợ thật sự xảy chuyện.”
Cảnh sát thở dài, vỗ vai an ủi: “Cô vất vả .”
Bên , cảnh sát kinh tế đang thu dọn hiện trường, nhà họ Thời và nhà họ Cố đã còng tay, Thời Nguyệt Hoa rốt cuộc cũng cúi đầu.
Tôi vô thức nở nụ : “Tốt quá, mọi thứ sắp kết thúc .”
Tôi định theo cảnh sát ngoài, lưng đột nhiên vang lên tiếng gầm giận dữ của Triệu Hưng Nguyên: “Khả Khả! Mày cho tao sống thì mày cũng đừng mong sống!”
Tôi thì đẩy ngã.
Tiếng dao đâm thịt vang lên, nhưng cơn đau chờ đợi tới.
“Không … Khả Khả thể chết… tao còn làm phu nhân nhà giàu…”
Dì Trương ngã đè lên lưng , máu tuôn miệng, lắp bắp: “Con gái tao… con gái tao là thiên kim tiểu thư… tao… tao là mẹ vợ hào môn…”
Mọi thứ diễn quá nhanh, đến khi kịp phản ứng, dao đã tước, Triệu Hưng Nguyên khống chế, còn dì Trương đã tắt thở.
Tôi đưa phối hợp điều tra, đến khi xong xuôi khỏi đồn thì đã rạng sáng.
Ngẩng đầu trăng, lòng bỗng thấy trống rỗng.
Dì Trương thật sự đã với , nhưng thể xoá việc bà từng hành hạ Chiêu Đệ.
Bà đối với , chỉ vì dựa lên mà sống sung sướng.
Vì giấc mộng phù hoa đó, cuối cùng bà đã trả bằng cả mạng sống.
“Chị đang nghĩ gì thế?”
Phía , Chiêu Đệ nhẹ nhàng khoác áo lên vai : “Chị , mọi thứ qua , ngày mai mới là cuộc sống thật sự của chúng .”
Lời của nó tan hết mọi u ám trong lòng, , ôm lấy nó: “Ừ, ngày lành của chúng đến .”
Ngày hôm , chúng thu dọn hành lý, bắt đầu chuyến du lịch vòng quanh cả nước.
Xe lăn bánh lên cao tốc, Chiêu Đệ đưa xem chứng minh mới, nó đổi tên thành Thời Phong, mong sẽ tự do như gió.
“Em đổi sang họ Thời là vì chị họ Thời. Chị vẫn luôn là thân duy nhất của em.”
“Những năm đó nếu chị bảo vệ, dì Trương đã sớm đánh chết em .”
“Chị đừng áy náy, tất cả thứ chị học ở nhà họ Thời, chị đều kéo em cùng học, em hiểu hết, chúng chính là bóng hình của .”
Ba tháng , ở nơi tận cùng biên giới, chúng nhận tin tức mới.
Thời Nguyệt Hoa với chứng cứ đầy đủ tuyên án hai mươi năm, cả nhà họ Thời cũng thoát, tập đoàn từng oai phong sụp đổ trong chớp mắt.
Triệu Hưng Nguyên vì tội giết và đồng phạm những trò dơ bẩn , tuyên án tử hình treo.
Khi mọi thứ đã an bài, tiễn Thời Phong ngôi trường đại học mà từng học, giúp nó thực hiện giấc mơ giảng đường, còn dùng số tiền tích góp mở một quán cơm nhỏ gần trường, thỉnh thoảng giúp đỡ vài sinh viên làm thêm.
Ở Thời Phong, nơi đó chính là nhà của chúng .