Như Ý Bắt Lợn Yêu
Chương 2
4.
Chưa kịp về đến trường, tôi đã nhận được tin nhắn của bạn tốt Tưởng Thiếu Thiên.
[Chị Như Ý! Mau lên xem tường tỏ tình của trường mình!]
Tôi còn chưa kịp xem, Trần Linh đã đưa điện thoại đến trước mặt tôi rồi.
Chỉ thiếu điều dí sát vào mặt tôi nữa thôi.
“Như Ý! Mau xem đi!”
Trên tường tỏ tình có người đăng một video, lượt thích và bình luận đang không ngừng tăng lên.
Trần Linh lo lắng: “Vừa nãy trong nhà hàng có người của trường chúng ta, họ quay video và đăng lên rồi!”
Video dừng lại đúng lúc Chu Tụng An chỉ vào tôi nói tôi sờ mông hắn ta.
Chỉ nhìn qua video này, tôi đã biến thành một cô gái có sở thích kỳ quái, thích cướp bạn trai của bạn cùng phòng.
Bên dưới bình luận chạy nhanh như nước chảy.
Tôi liếc qua một cái.
[Chà! Kích thích thật!]
[Vân Như Ý thường ngày lạnh lùng thế mà lại thích kiểu này!]
[Tôi cảm thấy mình có hy vọng rồi, ha ha ha.]
[…]
Bình luận đủ loại, có người bênh vực tôi, có người xem náo nhiệt, còn có người nói bậy bạ.
Tôi rời mắt đi, quay đầu nhìn ra ngoài xe.
Trần Linh có chút lo lắng: “Như Ý, cậu không sao chứ?”
Tôi: “Không sao cả.”
“Chỉ đang suy nghĩ một vấn đề.”
Trần Linh tò mò: “Vấn đề gì vậy?”
Tôi nhìn cô ấy, mỉm cười: “Cậu nói xem, thịt lợn nấu món gì là ngon nhất?”
…
Sau khi cùng Trần Linh xuống xe ở cổng trường, tôi vỗ nhẹ vào tay cô ấy.
“Cậu về nghỉ ngơi trước đi, tối nay tớ có việc phải ra ngoài.”
Cô ấy thấy Tưởng Thiếu Thiên đang chờ ở bên cạnh, suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
“Vậy cậu ra ngoài nhớ cẩn thận nhé.”
Trần Linh không biết thân phận thật của tôi, chỉ vì tin tưởng nên từ trước đến giờ cô ấy không hỏi nhiều.
Nhìn cô ấy vào trường xong, Tưởng Thiếu Thiên đi tới.
“Tôi đã cho người xóa hết các bài đăng trên tường tỏ tình rồi.”
“Chị Như Ý, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”
Tưởng Thiếu Thiên là hậu duệ của Tưởng gia ở Phượng Thành, một trong mười đại linh môn, được ông nội cử đến bên cạnh tôi để rèn luyện, tích lũy kinh nghiệm.
Chiếc xe mui trần của cậu ta đỗ bên cạnh, tôi đi tới dựa vào thân xe, rồi nhấc chân nhảy vào trong.
“Đi thôi, vừa đi vừa nói.”
Xe dần dần đi vào đại lộ, tôi kể lại đầu đuôi sự việc cho cậu ta nghe.
Tưởng Thiếu Thiên: “Chu Tụng An là Lợn Yêu sao?”
Tôi suy nghĩ một lúc: “Yêu khí trên người hắn cho tôi biết là như vậy, nhưng…”
Tưởng Thiếu Thiên quay đầu nhìn tôi một cái: “Nhưng gì?”
Tôi: “Nhưng tôi có cảm giác có gì đó không đúng.”
Tưởng Thiếu Thiên không mấy để ý: “Có vấn đề gì chờ bắt được Chu Tụng An rồi sẽ biết thôi.”
Cậu ta đánh lái, chiếc xe thể thao tại ngã tư vắng người lướt qua một khúc cua, chuyển sang con đường khác.
Tôi kết ấn bằng hai tay, Tầm Linh Trận màu vàng lấp lóe.
Trước đó ở cửa nhà vệ sinh nhà hàng, tôi đã để lại ấn ký trên người Chu Tụng An, bây giờ tìm hắn ta dễ dàng hơn nhiều.
“Phía trước ngã tư tìm chỗ nào đỗ xe lại, chúng ta đi bộ qua.”
Chiếc xe thể thao màu vàng này quá bắt mắt, rất dễ đánh động kẻ địch.
Khu vực này nổi tiếng là khu nhà giàu.
An ninh cũng khá nghiêm ngặt.
Tôi đứng cách khu dân cư không xa, cúi đầu suy nghĩ, Tưởng Thiếu Thiên đỗ xe xong đi tới nghi hoặc hỏi: “Đang đợi gì vậy?”
Tôi: “Khu dân cư này có nhiều camera giám sát, tôi đang nghĩ làm sao để vào.”
Tưởng Thiếu Thiên im lặng một lúc, rồi trực tiếp kéo tay tôi đi thẳng tới.
Bảo vệ ở cổng ngó đầu ra nhìn một cái, sau đó lập tức mỉm cười: “Tưởng tiên sinh, trễ như vậy ngài còn tới à?””
Tôi: “…”
Tưởng Thiếu Thiên dẫn tôi đi nghênh ngang vào khu dân cư.
Cậu ta giải thích: “Ông nội đã mua cho tôi mấy bất động sản ở Phượng Thành.”
Không nghi ngờ gì, trong khu dân cư này có một trong số đó.
Cậu ta làm vậy khiến tôi có chút ngớ ngẩn…
5.
Theo sự chỉ dẫn của Tầm Linh Trận, chúng tôi đi thẳng tới trước một tòa nhà.
Chỉ thấy một nam một nữ đứng ở cửa, đang tựa vào nhau.
Tưởng Thiếu Thiên: “Hồ Tiểu Mạn và Chu Tụng An?”
Tôi gật đầu.
Có phải Hồ Tiểu Mạn hay không thì còn chưa chắc, nhưng thân hình thấp béo đó thì dễ nhận ra quá rồi.
“Chờ đã, chờ họ tách ra rồi hãy nói.”
Mười phút sau.
Họ vẫn còn quấn quýt bên nhau, thậm chí còn ôm nhau chặt hơn.
Tưởng Thiếu Thiên: “Tôi có chút không chịu nổi nữa.”
Nhìn thấy cái miệng lợn của Chu Tụng An sắp hôn lên môi Hồ Tiểu Mạn, tôi thấy căng thẳng.
“Tôi cũng không chịu nổi nữa.”
Lời vừa dứt, tôi bị Tưởng Thiếu Thiên đẩy ra khỏi chỗ nấp.
Do lực đẩy, tôi tiến lên vài bước.
Cuối cùng dừng lại cách Hồ Tiểu Mạn và Chu Tụng An hai mét trong ánh mắt kinh hãi của họ.
Tôi nghiến răng, giơ tay chào: “Chào buổi tối, thật là trùng hợp nhỉ.”
Sắc mặt Hồ Tiểu Mạn lập tức thay đổi, tức giận xông tới chỗ tôi: “Vân Như Ý! Cô dám bám đuôi đến tận đây sao!”
“Cô hãy bỏ cuộc đi! Tôi không thể để cô cướp Tụng An từ bên cạnh tôi!”
Ánh mắt cô ta đỏ ngầu, biểu cảm dữ tợn.
Chu Tụng An thấy vậy quay đầu định bỏ chạy.
Tôi hét về phía sau: “Tưởng Thiếu Thiên! Đi chặn hắn lại!”
Lời chưa dứt, Tưởng Thiếu Thiên đã phóng ra, nhanh chóng đuổi theo Chu Tụng An.
Hồ Tiểu Mạn đã đến trước mặt tôi, giơ tay định đánh tôi.
Tôi cau mày, cắn đầu ngón tay, bóp ra một giọt tinh huyết nhanh chóng bôi lên mí mắt Hồ Tiểu Mạn.
“Yêu tà lui tán! Phá cho ta!”
Hồ Tiểu Mạn sững lại, thần sắc trở nên mơ màng.
Tôi đặt cô ta ngồi xuống đất: “Cô hãy tỉnh táo lại đi.”
Nói xong, tôi liền vội đuổi theo hướng Tưởng Thiếu Thiên và Chu Tụng An rời đi.
Chưa đuổi kịp bao lâu, tôi đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Chu Tụng An.
Chỉ thấy hắn ta nằm sấp trên đất ôm đầu, trong khi Tưởng Thiếu Thiên đang ngồi đè lên người hắn, đấm từng cú một.
“Con lợn mập chết tiệt! Mày dám hại con gái người ta như vậy!”
“Mày thật là độc ác mà!”
Chu Tụng An bị đánh đau đớn, la hét om sòm.
Tưởng Thiếu Thiên nhìn thấy tôi đi tới, có chút đắc ý: “Chị Như Ý, chị xem, con Lợn Yêu này còn không đánh lại tôi!”
Chu Tụng An khóc lóc: “Tôi không phải Lợn Yêu! Tôi không phải mà!”
Tôi cúi xuống nhìn hắn ta, từ túi áo lấy ra Phục Yêu Kính chiếu vào mặt hắn ta.
Tưởng Thiếu Thiên thấy tôi không nói gì, cũng bắt đầu lo lắng: “Thế nào rồi?”
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Hắn ta không phải yêu quái.”
Tưởng Thiếu Thiên: “Hả? Cái gương của chị có sai không vậy?”
Đúng lúc ấy, tôi chợt nhớ ra cảm giác quen thuộc mờ nhạt từ Chu Tụng An đến từ đâu…
Tôi đứng dậy, sắc mặt nghiêm trọng hơn nhiều: “Trước tiên hãy đưa hắn ta về Tưởng gia.”
6.
Sau khi đưa Chu Tụng An về nhà họ Tưởng, gần như không cần phải dọa dẫm, hắn ta đã kể hết mọi chuyện ra.
Chu Tụng An khóc lóc thảm thiết: “Phía Đông của Phượng Thành có một thôn Sa Cương. Tôi trốn nợ chạy đến đó, trong một khu núi sâu tôi phát hiện ra một ngôi chùa bỏ hoang.”
Hắn ta nói năng lộn xộn, thần sắc kích động: “Tôi đã trốn trong ngôi chùa đó vài ngày, có một đêm trời sấm chớp, tôi mơ thấy một vị thần không rõ mặt mũi.”
“Vị thần đó nói có thể giúp tôi thực hiện một điều ước. Lúc đó tôi không nghĩ nhiều, chỉ tiện miệng nói muốn có một bạn gái vừa giàu vừa đẹp.”
“Tôi không ngờ ước mơ đó lại trở thành hiện thực!”
Nói đến đây, Chu Tụng An lại bắt đầu khóc: “Các người cũng biết, tôi xấu xí, lại không có tài cán gì, từ nhỏ đến lớn chẳng ai xem trọng tôi! Khi Tiểu Mạn chủ động theo đuổi tôi, tôi… tôi cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực! Thật là khó tin…”
“Tôi thật lòng với Tiểu Mạn mà! Tôi thực sự rất thích cô ấy!”
Tưởng Thiếu Thiên không chịu nổi nữa: “Thôi anh đừng nói nữa, nghe mà buồn nôn.”
“Anh cũng rõ mà, bộ dạng anh như vậy làm gì có cô gái vừa giàu vừa đẹp nào để ý đến anh, chẳng phải do ngôi chùa bỏ hoang đó có chuyện mờ ám sao!”
Chu Tụng An ôm đầu khóc thảm thiết: “Dù… dù là vậy, thì đó cũng là một vị thần tốt! Chỉ có ông ta mới chịu giúp tôi, chỉ có ông ta mới chịu cứu vớt cuộc đời tồi tệ này của tôi!”
“Các người lấy quyền gì mà xen vào chuyện của tôi!”
Tôi đạp một cái vào người hắn: “Thế còn Hồ Tiểu Mạn thì không đáng thương à?”
“Anh có quyền gì mà vừa được lợi vừa làm ra vẻ tử tế?”
“Thần tốt?” Tôi cười lạnh.
“Anh nghĩ trên đời này thật sự có bữa trưa miễn phí sao?”
Chu Tụng An đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt lóe lên một tia sợ hãi.
Tưởng Thiếu Thiên rất nhanh nhạy tắt đèn, sau đó thắp một cây nến đỏ.
Ánh nến mờ mờ soi sáng cả căn phòng.
Tôi ấn đầu Chu Tụng An xuống: “Mở to mắt mà nhìn cho kỹ!”
Dưới nền nhà, rõ ràng in bóng của chúng tôi.
Một nam một nữ, và một con lợn bị tôi ấn xuống.
“Đây là cái gì!”
Chu Tụng An hoảng sợ giãy giụa: “Đây là cái gì? Bóng của tôi đâu? Bóng của tôi đi đâu rồi?”
Anh ta càng giãy giụa, cái bóng con lợn dưới đất càng quẫy mạnh.
Tôi ấn chặt hắn: “Đây chính là cái giá mà anh phải trả, không quá mười ngày, không chỉ cái bóng, cả người anh sẽ biến thành một con lợn.”
Lời tôi nói đã kích thích mạnh mẽ Chu Tụng An, hắn hoàn toàn suy sụp, đập đầu vào nền nhà.
“Không thể nào! Không thể nào!”
…
Sau khi giam hắn trong nhà họ Tưởng, Tưởng Thiếu Thiên lái xe đưa tôi về trường.
Cậu ta không quen ở ký túc xá, nên sau khi thả tôi xuống trước cổng trường thì quay đầu về biệt thự riêng của mình.
Lúc này đã là 1 giờ sáng, trên con đường trong trường hầu như không còn thấy sinh viên nào nữa.
Khi tôi quẹt thẻ vào cổng, phía sau chậm rãi đi theo mấy nam sinh vừa từ quán bar về.
Thính giác của tôi rất tốt, dù đứng xa tôi cũng nghe thấy giọng nói của họ.
“Nhìn kìa, người phía trước có phải là Vân Như Ý không?”
“Đúng là cô ta rồi, cô ta lại về trường muộn như vậy sao?”
“Này này này, mấy cậu có đọc bài đăng trên tường tỏ tình hôm nay chưa?”
“Tất nhiên là có đọc rồi, Lão Vương, tôi nghĩ cậu là kiểu cô ta thích, cậu nhanh đến tán tỉnh thử đi!”
…
Tiếng nói càng lúc càng gần, chẳng mấy chốc họ đã chạy đến gần tôi.
Tôi dừng bước, mặt không biểu cảm nhìn mấy người vây quanh mình.
Người dẫn đầu trông béo phệ, giống hệt loại người như Chu Tụng An.
Gã huýt sáo với tôi: “Người đẹp, kết bạn nhé?”
Nói xong, gã trực tiếp lấy điện thoại ra đưa trước mặt tôi.
Tôi: “…”
Bỗng nhiên cảm thấy lúc nãy đánh Chu Tụng An còn nhẹ quá.
Thấy tôi không nói gì, mấy người họ nhìn nhau, cười cười.
Người dẫn đầu định đưa tay đặt lên vai tôi.
Tôi mất kiên nhẫn, chuẩn bị giơ tay thì bỗng nghe thấy giọng nam trong trẻo vang lên bên tai.
“Học tỷ!”
Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một bóng người cao ráo từ dưới ánh đèn đường chạy về phía tôi.
Không biết là vô tình hay cố ý, hắn chen vào giữa mấy người kia, chạy đến trước mặt tôi.
“Học tỷ, đúng là chị rồi!”
“Chị vừa về à? Đi thôi, em đưa chị về ký túc xá.”
Đi gần đến, tôi mới nhìn rõ khuôn mặt của hắn.
Hắn có đôi mắt dài và đẹp, ngoại hình rất bắt mắt.
Hắn tự nhiên nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi ra khỏi đám người đó.
Tôi cúi đầu nhìn cổ tay, khẽ nhíu mày.
Tôi rất ghét việc tiếp xúc cơ thể với những người không quen, huống hồ người trước mặt tôi còn không hề quen biết.
Nhưng kỳ lạ thay, tôi không lập tức rút tay ra.
Khi mấy người kia còn đang nhìn nhau ngơ ngác, chúng tôi đã đi xa.
Tôi dừng bước.
Hắn cũng dừng lại, vội vàng buông tay tôi ra: “Học tỷ, xin lỗi vừa rồi.”
Tôi nhìn hắn: “Cậu là ai?”
Hắn cười: “Em tên là Lâm Nguyện, sinh viên năm nhất năm nay.”
Tôi: “Tôi không quen cậu.”
Lâm Nguyện gãi đầu, hơi lúng túng: “Không sao, em biết chị là được rồi.”
Hắn chỉ vào tòa nhà ký túc xá phía trước: “Chị vào đi, em… em đi trước đây.”
Nói xong, hắn vẫy tay chào tôi, rồi quay lưng chạy vào màn đêm.
Cho đến khi bóng lưng hắn khuất dạng, tôi mới lấy điện thoại ra gọi cho Tưởng Thiếu Thiên.
“Giúp tôi điều tra một người.”