Nỗi Khổ Của Người Giàu
Chương 1
1
Khóa quân sự còn chưa kết thúc, bạn cùng phòng Hồ Hiểu Đình đã có bạn trai.
“Bạn trai của tôi là chủ tịch hội sinh viên, hồi báo danh, anh ấy đã chú ý tới tôi rồi, tôi cố tình ngó lơ anh ấy chính là để xem anh ấy có thể nhịn giỏi thế nào.”
Hồ Hiểu Đình dương dương tự đắc khoe chiến tích của bản thân.
Cô nàng xinh nhất phòng tôi, được chủ tịch hội sinh viên thích cũng không có gì lạ.
Nhưng tôi nghe nói anh chàng Lưu Nhượng đó rất đào hoa, không phải người tốt lành gì.
Là bạn cùng phòng, tôi tính khuyên cô nàng.
“Hiểu Đình à, bà quen cái anh Lưu Nhượng kia thì cẩn thận một chút, những lời đồn về anh ta không hay ho lắm đâu!”
Hồ Hiểu Đình vén tóc ra sau tai, mắt hạnh xinh đẹp trừng tôi.
“Này, ghen ăn tức ở à? Giỏi thì tìm được bạn trai tốt hơn anh Lưu Nhượng đi! Sau này có khi bà còn cần anh Lưu Nhượng giúp đỡ nhiều, còn không biết đường tranh thủ nịnh bợ người ta à?”
“Nhà anh Lưu Nhượng giàu có, sau này anh ấy tốt nghiệp xong sẽ về kế thừa sản nghiệp gia tộc. Bạn trai cỡ này, bà có đốt đèn lồng cũng không tìm được.”
“Tin hay không thì tùy bà!”
Tôi chẳng rảnh tranh cãi với người ngu.
Thật ra không phải tôi không có bạn trai, cơ mà tôi cảm thấy đây là chuyện riêng, không cần phải khoe khoang cho mọi người biết.
Mà hơn nữa nếu nói tên bạn trai tôi ra thì cũng sẽ khiến mọi người sốc.
Anh ấy là người thừa kế của nhà họ Lôi, ông trùm ngành bất độc sản, còn tôi là con gái cưng của ông chủ chuỗi trung tâm thương mại.
Sau khi khóa quân sự kết thúc, vừa hay là cuối tuần.
Tôi từ chối lời đề nghị đến đón của anh Hai, tự bắt một chiếc taxi ở cổng trường học.
“Anh đừng đến, em không muốn các bạn thấy em có một ông anh thổ hào đâu.”
“Không thì bảo Lôi Chấn qua đón em?” Anh Hai hỏi, “Hình như lâu rồi hai đứa không gặp nhau, hôm qua Lôi Chấn còn than với anh đấy.”
Tôi xuỵt một tiếng: “Thôi, xe của anh ấy còn nhức mắt hơn xe của anh. Trừ khi anh ấy chịu tém tém lại thì đến.”
Tôi chợt nảy ra suy nghĩ, không biết cậu ấm của nhà họ Lôi trong vai chủ tịch giả nghèo thì sẽ thế nào, trong lòng cảm thấy thú vị, không nhịn được bật cười.
“Con nhóc này, suốt ngày có mấy cái ý tưởng quái đản.”
Anh Hai cưng chiều nói, đối với em gái yêu là tôi đây, anh luôn như vậy.
Không chỉ anh mà anh Cả và anh Ba của tôi cũng thế, mắc chứng cuồng em gái.
“Thôi thôi, anh có chút chuyện, em ở nhà chờ anh, anh sẽ có quà cho em, buổi tối nhớ chờ anh về đấy!”
Anh Hai nói một tràng liến thoắng, sau đó không chờ tôi trả lời đã cúp điện thoại.
Tôi bất lực nhún vai, giơ tay vẫy taxi.
Vừa mở cửa ra, một con Audi TT màu đỏ chạy chậm tới, đỗ trước taxi.
Hồ Hiểu Đình đứng lên trên con xe mui trần, vẫy tay với tôi.
“Na Lam, sao không ai đón bà vậy, phải tự đi về, ôi ôi ôi, đáng thương thật đó!”
“Muốn lên cùng không, để bạn trai của tôi đưa bà về một đoạn, dù sao cũng chỉ là một cú đạp chân ga.”
Cô nàng nói rất vui vẻ, như thể đang bố thí cho tôi.
Tôi lịch sự trả lời: “Không cần, nhà tôi khác đường.”
Cũng đúng, hay là ngồi xe buýt về đi, đỡ tốn tiền, xót lắm!”
Nói rồi cô nàng cười phá lên.
Lúc này, Lưu Nhượng ở bên nói: “Xe của anh chỉ có hai chỗ, không ngồi được ba người.”
Hồ Hiểu Đình ngồi xuống nói: “Ừ đấy, em quên mất, ha ha ha.”
Tôi im lặng nhìn xe chạy xa dần.
Đây không phải con xe bỏ đi của tôi sao? Nó được một quản lý của bố tôi mua lại, hóa ra là nhà Lưu Nhượng!
Tôi quay người lên xe.
“Bác tài ơi, cho đến Bích Hải Lan Uyển.”
Tài xế quay đầu nhìn tôi, không thể tin nổi.
“Cô bé nói là Bích Hải Lan Uyển, khu đại gia của thành phố Tân Thành?”
“Vâng!”
2
Về đến nhà, quả nhiên các anh đều chuẩn bị quà cho tôi.
Nhìn trên bàn bày một đống chìa khóa xe, tôi líu lưỡi.
“Ít nhất các anh phải bàn với nhau trước chứ, giống nhau hết thế này có gì thú vị?”
Anh Hai vui tính nhất nói: “Bọn anh đã bàn rồi nên mới quyết đình cùng tặng xe.”
“Anh Cả mua tặng em một con Cullinan, lái ngoài đường tha hồ vênh mặt.”
“Anh mua tặng em một con Porche, rất phù hợp cho con gái.”
“Còn thằng Ba, nó mua cho em một con xe điện Wuling…”
Anh Hai còn chưa dứt câu, tôi đã phun hết nước trái cây lên mặt anh Ba.
“Anh Ba, anh hơi keo đó!”
Anh Ba vừa lau mặt vừa cười bỉ ổi, lấy từ trong túi ra một cái thẻ.
“Cùng với thẻ tín dụng vô hạn mức, cứ thoải mái quẹt.”
Tôi cầm lấy: “Vậy còn nghe được.”
Tối chủ nhật, tôi lái con xe điện anh Ba tặng quay lại trường.
Không bất ngờ khi lại bị Hồ Hiểu Đình kháy đểu.
“Nói bà có tí mà bà đã tị nạnh, mua con xe điện này cũng phải hai ba chục, bằng số tiền bao nhiêu lần ngồi xe buýt!”
“Không giống tôi, ngày nào cũng có anh Lưu Nhượng đưa đón, quan tâm tôi lắm.”
Hoàng Vũ Vi đứng bên ao ước phụ họa.
“Hâm mộ thật sự, bà tìm được một anh đẹp trai nhà giàu lại còn thương bà, sao tôi không gặp được người như thế nhỉ?”
Hồ Hiểu Đình vốn đã tự mãn, nghe vậy thì càng phổng mũi không biết trời cao đất rộng.
Cũng không phải, người đàn ông tốt như anh Lưu Nhượng giờ khó tìm lắm, phải đẹp như tôi may ra mới có số hưởng.
“Hay là bà bảo với anh Lưu Nhượng, xem anh ấy có bạn không, giới thiệu cho tôi một người với?”
“Điều kiện của anh ấy đã tốt như vậy thì chắc chắn bạn chơi cùng cũng không kém.”
Thừa dịp Hồ Hiểu Đình đang sướng, Hoàng Vũ Vi tranh thủ trèo cao.
Quả nhiên Hồ Hiểu Đình rất hưởng thụ sự nịnh bợ này, mở điện thoại tính gọi cho Lưu Nhượng, vẫn không quên ra vẻ với Hoàng Vũ Vi.
“Chuyện bạn trai của bà cứ yên tâm giao cho tôi, mặc dù không bằng Lưu Nhượng nhưng chắc chắn cũng không tệ.”
“Người gọi tạm thời không nghe máy…”
Giọng nữ vang lên trong điện thoại, Hồ Hiểu Đình lấy làm xấu hổ.
Nhưng cô nàng vẫn kiên nhẫn gọi lại.
“Mọi người cũng biết đấy, anh ấy rất bận.”
Gọi lần này vẫn vậy, nhìn sắc mặt của Hồ Hiểu Đình không được tốt lắm.
Hoàng Vũ Vi vội an ủi.
“Không thì tôi đi, anh ấy bận. chuyện nhỏ này của mình cũng không vội.”
Thế nhưng Hồ Hiểu Đình sĩ diện không chịu!
“Tôi gọi lại lần cuối, nếu anh ấy còn không nghe máy, xem tôi xử anh ấy thế nào!”
Điện thoại đổ chuông, cuối cùng cũng kết nối.
Giọng của Lưu Nhượng lập tức vang lên trong điện thoại.
“Có việc gì mau nói, anh đang rất bận! Gọi hết cuộc này đến cuộc khác, đòi mạng à?”
Có lẽ không ngờ đầu bên kia lại lớn giọng như vậy, mặt Hồ Hiểu Đình lúc xanh lúc trắng, rất khó coi.
Nhưng việc đã đến nước này, cô nàng cũng chỉ có thể đâm lao thì phải theo lao, không thể để mất mặt trước đám chúng tôi.
“Lưu Nhượng, anh đang làm gì vậy, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì, có rắm mau thả!”
Hồ Hiểu Đình ra ngoài cửa, rõ ràng là không muốn chúng tôi nghe thấy.
Nhưng ngoài hành lang càng vang, tuy không nghe rõ Lưu Nhượng nói gì, nhưng vẫn có thể nghe rõ thái độ khúm núm xin xỏ của cô nàng.
Tôi không nhịn được cười thầm trong bụng, cỡ đó mà còn dám nói xử người ta?
Mấy phút sau, Hồ Hiểu Đình trở về, gượng cười xấu hổ.
“Bạn trai tôi nói cứ giao chuyện của bà cho anh ấy. Hôm nay công ty tổ chức tiệc, anh ấy rất bận, không thì đã không nghe máy.”
Nghe cô nàng nói vậy, Hoàng Vũ Vi hỏi dò.
“Nhà bạn trai bà làm gì, lại còn tổ chức tiệc, nghe có vẻ ghê gớm.”
Hoàng Vũ Vi nịnh, Hồ Hiểu Đình lập tức vui vẻ trở lại.
“Nhà anh ấy làm chủ chuỗi trung tâm thương mại cửa hàng, biết Nhuận Giai không? Của nhà anh ấy đấy.”
“Ôi! Đỉnh dữ!”
Hoàng Vũ Vi không khỏi cảm thán.
Ngay cả Đinh Sở Sở hướng nội cũng phải giật mình, nhìn Hồ Hiểu Đình.
“Nhưng sao tôi nghe nói ông chủ của chuỗi trung tâm thương mại Nhuận Giai họ Sử mà?”
Tôi vừa dứt lời, cả phòng lặng thinh.
Lặng như tờ, đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
“Ôi trời, bà thì biết cái gì, Lưu Nhượng kể với tôi, họ Sử kia không giỏi kinh doanh, bắt đầu chuyển nhượng cổ phần, nhưng vì quá sĩ diện nên không công bố với bên ngoài thôi.”
“Có khi chẳng mấy mà chuỗi trung tâm thương mại Nhuận Giai đổi tên đó!”
Lúc nói lời này, Hồ Hiểu Đình mơ màng, ánh mắt mê say, như thể mấy ngày nữa cô nàng sẽ trở thành bà chủ của chuỗi trung tâm thương mại Nhuận Giai luôn vậy.
Nhưng sao tôi lại không biết trung tâm thương mại nhà mình đang chuyển nhượng cổ phần chứ?
Cổ phần được chia đều năm phần, bố mẹ tôi và bốn anh em chúng tôi mỗi người chiếm 20%, đâu ra chuyện chuyển nhượng cổ phần thế?
Sắp tới Mê Truyện có kết hợp với Lazada/Shopee tung ra một loạt các mã giảm giá cực sâu, các mã giảm giá 30k, 60k, 100k. Mấy bà join nhóm dưới đây để nhận mã nhanh nhất nhen😘
👉 https://zalo.me/g/oegfon933