Nỗi Khổ Của Người Giàu
Chương 2
3
Tôi lười tranh luận với cô nàng, bởi vì Lôi Chấn gửi tin anh đang ở dưới ký túc xá của tôi.
Thấy tôi muốn đi, Hồ Hiểu Đình vẫn không chịu buông tha.
“Xem kìa, Na Lam thấy không được như người ta thì bỏ đi, xấu tính thật sự!”
“Tôi không có thời gian cho bà, bạn trai của tôi tới.”
Tôi trả lời đại một câu rồi đi ra ngoài.
Hồ Hiểu Đình kéo Hoàng Vũ Vi đi theo.
“Mau mau, chúng ta đi xem bạn trai của Na Lam trông thế nào, người như nó mà cũng có bạn trai được á?”
“Thật, có khi là loại không ra gì!”
Xuống lầu, tôi nhìn mãi cũng không thấy Lôi Chấn đâu.
Nhưng lại có một anh đội mũ nhân viên giao hàng nhìn tôi.
Tôi mất tự nhiên, lấy điện thoại ra gọi cho Lôi Chấn.
Sau đó, điện thoại của anh nhân viên giao hàng kêu.
Tôi lập tức vỡ lẽ.
Anh, cứ luôn thích làm trò với tôi.
“Sao, không thích anh như vậy à?”
Tôi làm nũng, giả vờ giận dỗi.
“Giả ma giả quỷ, đúng là chỉ có anh mới lắm trò thế này.”
Anh cưng chiều vuốt tóc tôi: “Chẳng phải em nói sao, muốn anh tém tém lại. Sao, anh thế này đã đủ nghèo chưa?”
Điệu bộ ngả ngớn của anh luôn làm tôi dở khóc dở cười, nhưng cũng đắm chìm trong vui sướng, không thể tự thoát ra được.
“Không phải anh nói hôm nay có tiệc ư? Sao kết thúc sớm vậy?”
“Tiệc gì, hai nhà chúng ta tổ chức một buổi xã giao hữu nghị mà thôi. Mặc bọn họ quẩy đi, đã lâu rồi anh không gặp em, anh nhớ em phát điên luôn rồi.”
Hai chúng tôi đang nói chuyện yêu đương thắm thiết, đột nhiên sau lưng vang lên giọng giễu cợt.
“Ha ha ha, bảo sao Na Lam không chịu kể về bạn trai, hóa ra chỉ là một nhân viên giao hàng!”
“Cũng đúng thôi, con nghèo đi với thằng nghèo, tính ra cũng môn đăng hộ đối!”
Có vẻ như Hồ Hiểu Đình nói chưa sướng miệng mà còn mở điện thoại ra chụp hai chúng tôi.
Phản ứng đầu tiên của tôi và Lôi Chấn là che mặt.
Người có thân phận như chúng tôi rất không thích bị người khác chụp lén.
Nhưng càng như vậy thì Hồ Hiểu Đình càng hăng.
Thậm chí Hoàng Vũ Vi đi theo cũng nhảy vào.
“Nào nào nào, cho mọi người biết, đây chính là bạn trai của Na Lam, một nhân viên giao hàng! Có khi sinh viên nghèo nhất trường ta cũng không yêu một nhân viên giao hàng đâu!”
Mấy người đứng quanh nể mặt Lưu Nhượng mà hùa theo Hồ Hiểu Đình.
Tôi tức giận, muốn cãi nhau với bọn họ.
Nhưng còn chưa kịp nói đã bị Lôi Chấn kéo đi.
Đương nhiên, sau lưng là những tiếng cười vang.
Tôi không chấp nhận, nếu chúng tôi cứ đi như vậy, sau này tôi sẽ bị bạn học cười cho thối mũi!
Một bụng bực tức, đương nhiên Lôi Chấn trở thành nơi phát tiết.
“Anh kéo em đi làm gì! Anh không nghe thấy bọn họ nói gì sao?”
Nhưng anh lại không để bụng.
“Đương nhiên anh nghe được, anh không bị điếc.”
“Vậy mà anh cũng không bực? Bọn họ nói anh là nhân viên giao hàng đó.”
“Có gì phải bực? Anh mặc thế này để dỗ bạn gái của anh vui, chứ không có nghĩa anh là nhân viên giao hàng thật. Mấy người bạn của em chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong, không phải người có tài cán gì!”
Tôi lườm anh: “Đừng có dùng giọng điệu trong chuyện làm ăn nói với em, em không thích đâu.”
Thấy tôi không vui, anh lập tức cười đùa.
“Đúng đúng đúng, ai bảo đại tiểu thư Na Lam của chúng ta không phải động tay động chân vào cái gì hết mà cũng được nhận tiền lời chứ? Đâu giống hạng làm công như chúng tôi, ngày nào cũng phải gồng mình với khách hàng.”
Nghe giọng điệu ngả ngớn của anh, tôi giận dỗi đấm nhẹ lên ngực anh, lại bị anh túm được tay.
Anh đặt tay của tôi lên môi, hôn nhẹ lên, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi.
Trời ơi, cái khuôn mặt đáng ghét này!
Thật ra Lôi Chấn không phải kiểu rất đẹp trai, nhưng lại có sức hút riêng.
Khí chất trầm lặng, khóe miệng hơi cong, không cười thì uy, mà cười lên thì lại rất đáng yêu.
Không biết anh kiếm đâu ra con xe giao hàng và quần áo của nhân viên giao hàng, trên mũ còn có gắn tai thỏ.
Thoạt nhìn trông giống thật.
Anh mở túi hàng, lấy ra một cái hộp.
“Mẹ bảo anh mang cho em, mẹ bảo tổ yến tốt cho con gái, nên ăn thường xuyên.”
Tôi gật đầu, nhận lấy.
Trước khi về ký túc xá, tôi cố tình bóc bao bì của gói tổ yến, xin của cô quản lý ký túc một cái túi nilon, xách lên phòng.
Tôi không muốn để bạn cùng phòng biết tôi ăn tổ yến, dù sao hầu hết sinh viên đại học không có cơ hội được ăn thứ này.
Nhưng khi tôi đang rửa mặt, tổ yến mà tôi đã cất trong tủ lại bị lấy ra, vứt quăng quật trên bàn.
Hồ Hiểu Đình đứng ở bên cầm một cái lọ nhỏ lên lật qua lật lại nhìn.
“Tôi nói này Na Lam, bà không cần sĩ diện làm gì, bạn trai của bà là nhân viên giao hàng mà bà còn bắt anh ta mua tổ yến cho bà nữa.”
Cô nàng cười cợt, nói rồi bắt đầu khoe mẽ.
“Tôi còn không nỡ bảo anh Lưu Nhượng mua cho tôi, bà chẳng biết thương bạn trai gì cả.”
Tôi lau tóc còn ướt. Nói linh tinh gì không biết, cô nàng giàu trí tưởng tượng thật.
Mấy thứ tổ yến này chẳng khác gì bát cháo hoa với tôi, sao với cô nàng lại thành tội ác tày trời rồi?
“Không phải bạn trai của tôi mua, mẹ tôi nhờ anh ấy mang cho tôi.”
“Thế mẹ bà làm nghề gì?”
Hồ Hiểu Đình không chịu buông tha một cơ hội dò hỏi, lập tức tìm hiểu về gia thế của tôi.
Nhưng tôi cảm thấy cô nàng chẳng tốt lành gì, cô nàng chỉ muốn tôi làm nền cho cô nàng tiếp tục khoe khoang mà thôi.
Nhưng dù sao thì tôi cũng không bận tâm nên đã đáp: “Nhà tôi bán tạp hóa.”
Thật ra tôi cũng không nói dối.
Quả nhiên, Hồ Hiểu Đình lập tức vui vẻ hẳn lên.
“Ôi, vậy bố mẹ của bà phải vất vả lắm, kiếm tiền bằng mồ hôi nước mắt, thế mà bà không biết thương bố mẹ, bất hiếu thật sự.”
Nhìn cô nàng mồm mép tép nhảy, tôi có hơi bực.
Dù tôi tốt tình mấy cũng không nuốt trôi cục tức này.
“Nhà tôi thế nào thì liên quan gì đến bà, bà rảnh thì lo chuyện của bản thân ấy!”
4
Hôm sau, chuyện nhà tôi bán tạp hóa lan khắp trường.
Và cả tin bạn trai của tôi là nhân viên giao hàng.
Vì trước đó tôi khá kín tiếng nên thành ra lại bị hiểu lầm là vì tôi tự ti.
Nhà tôi bán tạp hóa là đúng, nhưng chuỗi trung tâm thương mại trải rộng khắp cả nước so với hàng quán vỉa hè khác nào trời với đất?
Thật chí, Hồ Hiểu Đình còn giả vờ khuyên tôi ngay trong lớp là không nên sĩ diện, mau đi xin học bổng trợ cấp thì hơn.
Nhưng ngay sau đó có người lại phản bác: “Bà xem Na Lam còn ăn tổ yến kìa, chắc không xin được học bổng trợ cấp đâu!”
Lời này khác nào gãi đúng chỗ ngứa của Hồ Hiểu Đình, cô nàng chỉ đợi mỗi câu này.
“Có gì khó? Tôi nói một câu với bạn trai là anh ấy có thể giúp xử lý việc này?”
Sinh viên mới nhập học còn rất nai tơ không hiểu nhiều chuyện, chủ tịch hội sinh viên trong mắt bọn họ là một tồn tại như thần tiên.
Quả nhiên lời khoác lác của cô nàng đã nhận về vô vàn ngưỡng mộ của các bạn học.
Không ít người trong đó chủ động nịnh hót lấy lòng cô nàng.
Hồ Hiểu Đình đạt được mục đích, vênh mặt ưỡn ngực, kiêu ngạo như một công chúa.
Đúng lúc này có một bạn đang đứng ở cửa hô lên: “Mọi người xem đó có phải là Lưu Nhượng không?”
Thời tới, thời tới!
Hồ Hiểu Đình lập tức biến thành bươm bướm, mừng rỡ bay ra ngoài.
Chỉ là chuyện không được như cô nàng mong muốn, chắc chắn cái bạn đứng ở cửa kia còn chưa kịp nói hết lời.
Bởi vì Hồ Hiểu Đình vừa vọt ra cửa đã thấy Lưu Nhượng và một nữ sinh khác vừa nắm tay vừa cười nói đi lướt qua.
Không hề đoái hoài gì tới cô nàng.
“Lưu Nhượng!”
Hồ Hiểu Đình tức đỏ cả mặt, giọng nói thay đổi hoàn toàn, nào còn vẻ của một cô công chúa kiêu ngạo như vừa rồi?
Nghe có người gọi, Lưu Nhượng hồ nghi quay đầu, cô gái bên cạnh anh ta cũng vậy.
“Ai gọi anh à?”
Cô gái ấy nhìn về phía chúng tôi, nửa người đã ngả vào lòng Lưu Nhượng.
Lưu Nhượng cúi đầu thì thầm gì đó vào tai cô ta, sau đó mập mờ vỗ vỗ lưng cô ta, cô ta mới rời đi một mình với biểu cảm nghi hoặc.
“Sao em lại ở đây?”
Đây là câu đầu tiên Lưu Nhượng nói với Hồ Hiểu Đình, giọng điệu chất vấn.
Tôi có thể cảm nhận được thái độ của Hồ Hiểu Đình thay đổi 180 độ, từ khí thế hùng hổ lập tức biến thành quả bóng xì hơi.
“Em có tiết, hôm qua nói với anh rồi mà.”
Cô nàng ngoan ngoãn trả lời Lưu Nhượng, sao cô nàng không hỏi nữ sinh kia là ai?
Nhưng trò vui không dừng lại ở đó.
Lưu Nhượng nổi giận.
“Hồ Hiểu Đình, em đừng có như keo con chó suốt ngày bám lấy anh được không, anh rất bận! Em học ở đâu, mấy giờ có tiết thì sao anh nhớ được?”
Có vẻ như anh ta rất bực, vừa đi vừa quay đầu nhìn về hướng nữ sinh kia rời đi bốn năm lần liền.
Hồ Hiểu Đình bị anh ta nói rất nhục, không cả nói lại một câu.
Mặc dù ngày thường tôi ghét cái thái độ huênh hoang của Hồ Hiểu Đình, nhưng chị em phụ nữ với nhau, Lưu Nhượng to tiếng với cô nàng như vậy, tôi không chịu được.
Thế là tôi lên tiếng.
“Lưu Nhượng à, Hiểu Đình còn không hỏi quan hệ giữa anh và nữ sinh kia là thế nào mà anh đã mắng ngược lại bạn ấy rồi! Bạn gái là để yêu thương, không phải nơi trút giận!”
Đây là lời mẹ thường nói với tôi, lúc còn đang yêu mà cũng không thể hạ thấp cái tôi chiều theo bạn gái thì đừng mong sau này lấy về sẽ có cuộc sống tốt đẹp.
Lưu Nhượng nhìn nhìn tôi, hình như đã quên mất tôi là ai.
“Chuyện giữa tôi và Hồ Hiểu Đình liên quan gì đến cô? Tôi thế nào với cô ấy, cô ấy còn chưa ý kiến, cô lo chuyện bao đồng cái gì?”
Anh ta là chủ tịch hội sinh viên, cũng có chút máu mặt trong trường, lại thêm cái mác con nhà giàu nên dù mọi người khó chịu trước hành vi của anh ta thì cũng không có ai đứng ra nói.
Dương như anh ta rất tự mãn với cảm giác đứng trên tất cả này, còn vênh cằm lên, liếc xéo Hồ Hiểu Đình bằng ánh mắt khinh khỉnh.
“Em cũng nghĩ như vậy? Nếu em cũng nghĩ như vậy thì anh cũng không bắt ép gì em, con người anh trước giờ không thích ép buộc ai bao giờ.”
Câu này nghe thì là một câu hỏi, nhưng Lưu Nhượng nói xong rồi lập tức quay người đi, không cho Hồ Hiểu Đình cơ hội trả lời.
Hồ Hiểu Đình cuống phát khóc.
Cô nàng trợn mắt với tôi: “Na Lam, bà muốn hại tôi đúng không!”
Nói rồi cô nàng không cả cầm theo túi đồ ở chỗ ngồi đã chạy theo Lưu Nhượng.
Tôi đứng ở cửa phòng học còn có thể nghe loáng thoáng thấy tiếng cuống cuồng giải thích của cô nàng.