Nỗi Khổ Của Người Giàu
Chương 5
10
Mới đầu tôi không để tâm tới lời của Hồ Hiểu Đình, ai ngờ hôm sau weibo như nổ tung.
Với tiêu đề.
“Tân sinh viên ngành XX đại học XX một lúc cua nhiều anh.”
Cùng với đó là ba bức ảnh, ảnh đầu tiên là tôi đứng cạnh Lôi Chấn mặc đồ nhân viên giao hàng, một tay của anh đang ôm ngang hông tôi.
Tấm thứ hai là ở chỗ để xe, Lôi Chân đang mở cửa xe cho tôi, tấm này vừa hay chụp được mặt của cả hai chúng tôi.
Tấm thứ ba là hôm đó ở trong phòng tiệc, tôi và anh Ba đang mỉm cười với nhau.
Tin tức này bùng nổ trên Weibo làm tôi nghi ngờ có phải kẻ đầu têu đã mua hotsearch không.
Ngoại trừ tấm đầu tiên không nhìn rõ mặt thì hai tấm còn lại đều vô cùng rõ ràng.
Mọi người rất hay tò mò về những chuyện riêng tư như này, nhất là về danh tính của tân sinh viên đại học.
Chẳng mấy chốc đã có người tìm được danh tính của mấy người đàn ông trong ảnh.
Nhà tôi và nhà họ Lôi khá kín tiếng, nhưng cũng không phải là không có chút thông tin gì, tím lại vẫn có rất nhiều người nhận ra.
Nhưng tôi không can thiệp vào công việc kinh doanh của gia đình nên cũng chưa bao giờ công khai lộ mặt.
Vì để tránh cho con gái mang họ “Sử” không đẹp mà tôi còn theo họ “Na” của mẹ, thế nên những thành phần phật online không đào ra thân phận tiểu thư nhà họ Sử của tôi.
Và khi danh tính của mấy người đàn ông được xác nhận, tôi đã trở thành hồ ly tinh bị người người phỉ nhổ.
Thậm chí trường học của tôi cũng rơi vào hố lửa.
“Trước kia tôi còn tưởng đại học này tốt lắm, không ngờ lại không biết giáo dục lại cái loại nữ sinh như này.”
“Có thể vì cái trường này cũng chẳng ra gì nên mới dạy ra sinh viên hư.”
“Rõ ràng thế rồi mà nhà trường không đứng ra giải quyết à?”
“Nếu tôi mà là lãnh đạo của cái trường này thì tôi nhất định sẽ đuổi con sâu làm rầu nồi canh, cứu vớt danh tiếng của trường học.”
…
Có rất nhiều lời nhận xét, mới đầu tôi còn tức giận, nhưng sau đó lại chỉ cảm thấy buồn cười.
Lúc nghỉ giữa tiết, tôi chặn Hồ Hiểu Đình lại.
“Trên Weibo là do bà giở trò quỷ đúng không?”
Cô nàng đảo mắt, thấy xung quanh không có ai mới nói nhỏ.
“Tao làm đấy thì sao, mày có chứng cứ gì à? Mày yêu một lúc mấy anh, chuyện đã thành sự thật, để tao xem bây giờ mày làm thế nào để giữ được thằng bạn trai giàu có kia, tao còn muốn chống mắt lên xem, Đinh Sở Sở lúc nào cũng ra vẻ thanh cao có chấp nhận thằng bạn trai mắt đưa mày lại với gái không!”
Hóa ra đây là mục đích của cô nàng!
Vì không ưa tôi nên cũng không muốn người ta sống tốt, vậy nên muốn hủy hoại cuộc đời của người ta.
Một minh chứng điển hình cho hệ tư tưởng “Không ăn được thì đạp đổ”.
Tôi kìm nén ý nghĩ muốn tẩn cho cô nàng một trận, suy nghĩ làm sao bắt con khốn Hồ Hiểu Đình này xóa bài trên Weibo.
Có lẽ vì thái độ lúc đó của tôi quá đáng sợ mà Hồ Hiểu Đình kêu ré lên.
“Na Lam, bà đừng đánh tôi, tôi không kể cho bất cứ ai chuyện bà đi đêm không về, tôi rất nghe lời bà, giữ bí mật cho bà! Còn cả đồ bà nhờ tôi giữ, chỗ ba con sói đấy, tôi giữ kỹ cho bà rồi!”
Đang nghỉ giữa tiết, mọi người không chú ý đến bọn tôi.
Nhưng một câu này của Hồ Hiểu Đình đã khiến phòng học đang ầm ĩ lập tức lặng im như tờ.
Tôi không biết đã có bao nhiêu bạn nghe được, nhưng tôi biết, nếu ánh mắt là một thanh kiếm thì bây giờ tôi đã trở thành một con nhím rồi.
“Na Lam, giáo vụ gọi bà.”
Lớp trưởng nhận điện thoại rồi gọi to tên tôi.
Thật ra, lúc ấy trong phòng học rất yên tĩnh, cậu ta không cần phải lên giọng như vậy.
Trong trường hợp không cần thiết mà bị người ta to tiếng, vậy chỉ có thể vì một lý do – không tôn trọng.
Ăn miếng trả miếng.
Cậu ta đã không tôn trọng tôi, vậy đừng trách tôi không khách sáo.
“Lát nữa còn có tiết, không rảnh!”
Lớp trường cười khinh một tiếng, vô cùng coi thường.
“Bà còn muốn học? Ngày mai được đi học không còn chưa biết chắc, ở đây nằm mơ giữa ban ngày cái gì.”
Không quan tâm tới lời giễu cợt của cậu ta, tôi nhắn cho giáo vụ một tin: “Xin lỗi cô, em còn có tiết, hết giờ sẽ lên gặp cô!”
Một tiết học nửa tiếng, tôi không ngờ chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi lại phát triển lên tầm cao mới.
Có người quay lại cảnh vừa rồi của tôi và Hồ Hiểu Đình, đăng lên mạng.
Chỉ là video không quay hết, chỉ ghi lại đoạn Hồ Hiểu Đình giả vờ giả vịt kia thôi.
Đợi đến khi tôi lên văn phòng của giáo vụ thì đã thấy cả giáo vụ và viện trưởng ngồi đó.
11
Thấy tôi vào, giáo vụ đã không còn dáng vẻ hiền lành ngày xưa, lập tức mắng tôi xối xả.
“Na Lam, em giỏi lắm, tôi gọi em tới mà em cũng dám không tới? Bắt viện trưởng và tôi chờ em cả tiếng đồng hồ!”
“Nhưng mà em có tiết, trốn tiết sẽ bị đánh trượt tín chỉ.”
Tôi bình tĩnh trả lời.
Trước khi đi, tôi đã đoán được sẽ phải đối mặt với chuyện gì, thế nhưng cây ngay không sợ chết đứng, không gọi anh Ba và Lôi Chấn tới.
Cùng lắm là để lộ không thân phận của tôi.
Nhưng dù sao tôi cũng có rất nhiều đường lui, không có gì phải sợ.
Có lẽ không ngờ tôi sẽ trả lời như vậy, giáo vụ nghẹn lời luôn.
Nhưng viện trưởng thì gừng càng già càng cay.
“Em Na Lam, trên mạng đang lan truyền thông tin về lối sống thiếu lành mạnh của em. ảnh hưởng tới danh tiếng của trường ta. Không biết em muốn chịu trách nhiệm sao với chuyện này?”
Nhìn xem, chuyện cười hay gì?
Có chuyện như vậy, nhà trường không làm rõ thông tin mà lại bắt một tân sinh viên là tôi đây phải chịu trách nhiệm?
“Viện trưởng, không phải nhà trường nên tìm hiểu thực hư chuyện này trước ư? Em vô duyên vô cớ bị người ta vu oan, em bị tổn hại danh dự thì ai chịu trách nhiệm?”
“Tổn hại danh dự? Em còn danh dự gì chứ?”
Giáo vụ nghẹn hồi lâu, cuối cùng lại phọt ra được một câu này.
Trong mắt của tôi, đây chẳng khác gì đang cãi nhau với một bà bán cá ngoài chợ, nói cũng chẳng được tích sự gì.
Viện trưởng đưa tay ngăn giáo vụ vẫn còn cố nói: “Phải bình tĩnh trước lỗi sai của học trò, không thể chỉ vì tiếc rèn sắt không thành thép mà đánh mất đạo đức nghề giáo.”
Tôi nghe mà buồn nôn, giả tạo.
Nhưng tôi vẫn nhịn, bởi vì tôi nhận ra lời này chẳng là gì, lời tiếp sau đây mới thật sự buồn nôn.
Viện trưởng nói tiếp, chỉ là lần này nói với tôi/
“Em Na Lam, tôi hiểu suy nghĩ của em, tôi đã gặp rất nhiều sai lầm của các học trò, mỗi em đều nói bản thân không sai, nhưng chứng cứ bày ngay trước mặt, đúng hay sai chỉ cần liếc qua đã đủ thấy.”
“Vâng, thế chứng cứ đâu ạ?”
Tôi nhìn quanh văn phòng, kéo một cái ghế ngồi xuống.
Tôi nghĩ buổi nói chuyện này sẽ không kết thúc sớm, thậm chí còn hối hận tại sao không ăn cơm trước rồi mới đến.
Tôi rất đói, chắc chắn hai người đối diện này đã ăn cơm, trông họ dồi dào năng lượng, sẵn sàng xử lý tôi ngay lập tức.
Giáo vụ lấy ra một bì thư, bên trong là một xấp ảnh.
Tôi nhìn từng tấm một, có ảnh tôi và Lôi Chấn trong bộ đồ của nhân viên giao hàng, có ảnh tôi nháy mắt với anh Ba, có ảnh tôi và Lôi Chấn nắm tay nhau, còn có ảnh chúng tôi lái xe đi.
Thậm chí còn có cả vật chứng là tổ yến và hộp bcs màu lam.
Mấy tấm hình này còn nhiều hơn trên Weibo, cũng bởi vậy tôi càng khẳng định trò mèo này do Hồ Hiểu Đình bày ra.
Có lẽ Lưu Nhượng cũng không thoát khỏi liên đới.
Bởi vì mấy bức ảnh kia không chỉ bị chụp bằng điện thoại mà còn có camera.
Camera quay lại buổi gặp mặt kia, có lẽ Lưu Nhượng nhờ vào quan hệ mà đã thuận lợi lấy được.
Tôi chỉ vào “Lôi Chấn trong bộ đồ giao hàng” và Lôi Chấn lúc bình thường, nói: “Hai bức này là cùng một người, bạn trai Lôi Chấn của em.”
Tôi chỉ vào anh Ba của tôi: “Đây cũng không phải người lạ, là anh ruột của em.”
Viện trưởng biến sắc, sau đó lập tức lạnh mặt.
“Vớ vẩn. đây rõ ràng là cậu Ba của nhà họ Sử, em họ Na. em bảo đó là anh ruột của em, em nghĩ chúng tôi bị ngu sao?”
Tôi câm nín, từ nhỏ đến lớn đã gặp không ít hiểu lầm như này rồi.
Tôi chẳng muốn giải thích, nhưng trong tình huống hiện tại, e rằng tôi không muốn giải thích cũng phải giải thích.
“Bởi vì ông nội của em nói con gái để họ Sử thì tên xấu, nên để em theo họ mẹ.”
Tôi giải thích, nhưng hai người đối diện không hề tin.
“Em nói cái gì thì là cái đó được ư? Ngày mai em nói em là cháu gái của nhà họ Lý, không lẽ chúng tôi cũng phải tin?”
“Không thì làm sao bây giờ ạ? Thầy gọi hai người tới hỏi là biết, dù sao thì hỏi nhân chứng cũng là điều cần làm mà!”
Tôi buộc phải chấp nhận, tôi không thể giấu được danh tính của mình, muốn sống bình thường cũng không được nữa.
Chỉ là tôi đã quên, hai người tôi nhắc đến đều là các thiếu gia của giới thượng lưu, không phải muốn gọi tới là tới?
Quả nhiên giáo vụ lại mất bình tĩnh.
“Em nghĩ người em muốn gọi tới là ai? Đó là cậu Lôi và cậu Ba của nhà họ Sử đấy, em muốn gọi tới là tới được à?”
Ôi, nhàm chán, chuyện thật như đùa, tôi muốn gọi hai người này tới thì gọi được luôn đó.
Tôi đang định mở điện thoại ra gọi cho hai người thì đột nhiên cửa ban công mở két một tiếng.
“Không cần hai vị kia, tôi đã tìm được hai nhân chứng khác rồi.”
Nhìn theo tay của viện trưởng, tôi thấy người bước vào.