Nỗi Khổ Của Người Giàu
Chương 4
8
Bảo vệ đã tách Lưu Nhượng và anh Ba của tôi ra.
Dù vậy, bộ dạng hiện tại của Lưu Nhượng nom cũng rất vui mắt.
Anh ta hứng trọn hai cú đấm, mặt như cái đầu heo.
Bảo vệ thấy con trai của quản lý bị đánh thành ra như vậy thì muốn báo cảnh sát.
Anh Ba của tôi bị hai tên bảo vệ giữ thì càng nổi khùng: “Gọi Lưu Đại Lực đến đây cho tôi!”
Bảo vệ nghe thì lấy làm nực cười.
Muốn gặp quản lý nào dễ dàng như vậy? Ngay cả đội trưởng của bọn họ cũng không thể muốn gặp là gặp!
Cũng may có một bảo vệ lớn tuổi nhìn ra bất thường, báo cho đội trưởng đội bảo vệ, ngay sau đó, bố của Lưu Nhượng đã tới.
“Thằng nào đánh con trai của tao? Đúng là không còn biết trời đất là gì, không biết chỗ này là của ai sao?”
Nhìn thấy bố tới, Lưu Nhượng lập tức sốc lại tinh thần, chỉ vào anh Ba của tôi.
“Bố, là thằng kia đấy!”
Trong phòng không quá sáng, anh Ba của tôi cố ý di chuyển tới chỗ có đèn tường, sau đó cười nói.
“Quản lý Lưu, tôi đánh cậu nhà đấy!”
Nương theo ánh đèn lờ mờ, thái độ của bố Lưu Nhượng dần chuyển từ nổi giận sang thất kinh, tựa như thấy quỷ, há hốc miệng mà mãi lâu sau vẫn không phát ra được âm thanh.
Lưu Nhượng không nhịn được giật tay áo của bố anh ta.
“Bố, chính là thằng này, chúng ta phải báo cảnh sát bắt nó ngồi tù!”
“Bốp!”
Tiếng bạt tai vang vọng căn phòng.
Tốc độ rất nhanh, tất cả mọi người ở đây gần như không nhìn ra được.
Chỉ có Lưu Nhượng bị đánh cho lảo đảo, bưng một bên mặt nhìn bố của mình bằng ánh mắt không thể tin.
“Bố, sao bố lại đánh con?”
Có lẽ vì cú tát quá mạnh mà giọng của anh ta cũng lạc đi.
Nhưng bố của Lưu Nhượng chẳng đoái hoài gì tới anh ta mà vội vàng khúm núm kéo hai người đang giữ anh Ba ra, sau đó đỡ anh Ba ngồi xuống ghế đệm.
“Cậu Ba, cậu tới mà không báo trước với tôi một câu, thành ra cái thằng con khờ của tôi bất kính với cậu.”
Lời vừa dứt, mọi người ở đây đều đứng ngồi không yên.
Ở đây, nếu có người được gọi là “cậu Cả” hoặc “cậu Hai” thì không có gì kỳ quái.
Nhưng người được gọi là “cậu Ba” thì chỉ có thể là một người.
Cậu Ba nhà họ Sử, chủ của chuỗi trung tâm thương mại Nhuận Giai.
Tôi và Lôi Chấn đứng bên xem trò hay.
Lưu Nhượng bị đánh đã hoàn hồn, lo sợ hỏi.
“Bố, đây là cậu Ba của nhà họ Sử á?”
Bố của Lưu Nhượng lườm anh ta một cái, mắng: “Nói với vẩn, mày quen với cô Sử lâu như vậy, sao ngay cả anh vợ của mình mà cũng không nhận ra!”
“Mày bị đánh cũng đáng, đánh cho mày nhớ lâu!”
Anh Ba vốn đã nguôi giận lại bốc hỏa.
“Lưu Đại Lực, ông nói cho hẳn hoi, ai là anh vợ của ai?”
“Cậu Ba, xin cậu đừng giận, Lưu Nhượng nó còn nhỏ, nhưng nó và em gái Sử Giai Giai của cậu quen thân, ban đầu tôi cũng không định công khai sớm như vậy, nhưng cậu xem, đây chỉ là hiểu lầm thôi, đúng không?”
Sử Giai Giai?
Tôi liếc anh Ba, rồi liếc sang Lôi Chấn, sau đó tôi phát hiện anh Ba cũng liếc nhìn Lôi Chấn.
Sau đó, cả ba người chúng tôi đều bật cười.
Sử Giai Giai, đó là cô em họ lười biếng của tôi, vì không tìm được công việc nên bố tôi mới giữ nó lại tổng công ty làm chân sai vặt.
Nếu mà không nói nó cũng là tiểu thư của nhà họ Sử thì có vẻ cũng không ai biết.
“Ôi…”
Anh Ba của tôi như vỡ lẽ, đứng dậy giả vờ xin lỗi Lưu Nhượng.
“Hóa ra là em rể tương lai của tôi, thật ngại quá, vừa rồi hiểu lầm động tay động chân, xin lỗi nhé.”
“Cậu đừng mách em gái của tôi, con bé ghê gớm nhất nhà đấy, không ai dám chọc giận con bé.”
Đúng là con cáo già, ông anh vừa nói dối không chớp mắt vừa không quyên nháy mắt ra hiệu với tôi.
Mà Lưu Nhượng thì như không chú ý tới, giờ phút này tâm trí anh ta còn đang đắm chìm trong sung sướng.
Lời này của anh Ba không khác nào thừa nhận Lưu Nhượng là con rể tương lai của nhà họ Sử!
Tất cả mọi người đều hồ hởi.
Họ Trương và họ Lý kia quay ngoắt một trăm tám mươi độ, không ngừng a dua nịnh hót anh Ba của tôi.
Lưu Nhượng thì rất hưởng thụ sự thay đổi này.
Đinh Sở Sở thì chưa hoàn hồn, cô ấy vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện bạn trai thư sinh của mình đột nhiên biến thành cậu ấm mạ vàng khảm kim cương.
Hồ Hiểu Đình thì trợn tròn mắt.
Cô nàng tủi thân đứng sau lưng Lưu Nhượng, muốn nói nhưng lại không dám.
9
Kết thúc của ngày hôm đó, bố con Lưu Nhượng quyết tiễn chúng tôi tới chỗ để xe.
Đương nhiên mục đích chính là tiễn anh Ba của tôi.
Tôi nhân cơ hội đưa chìa khóa xe Cullinan cho anh lúc đi trên đường.
“Lái con này đi, chú ý hình tượng chút. Em đi cùng Lôi Chấn.”
Vừa hay bên cạnh con xe Cullinan của tôi là một con Bugatti.
Đó là xe của Lôi Chấn.
Tôi muốn tránh cũng không thể tránh.
Hơn nữa, Lôi Chấn còn nắm tay tôi lôi đi, như thể không có bất cứ kiêng kỵ gì, mà cả đám người cùng ra tiễn anh Ba của tôi thì đều nhìn thấy hai chiếc xe sang đỗ cạnh nhau.
“Ô kìa, hình như con Bugatti này là của cậu Lôi, hôm nay cậu ấy cũng tới sao?”
“Tính ra cậu Lôi thần bí thật, trên mạng chẳng có mấy thông tin, đúng là rồng thiêng thấy đầu mà không thấy đuôi.”
“Hay là chúng ta ở đây chờ một lát, xem có thể được nhìn thấy cậu Lôi một lần không?”
Lôi Chấn kéo tay tôi, chen qua đám người đang bu quanh xe: “Xin lỗi, nhường đường chút.”
Hồ Hiểu Đình đang ngẩn ngơ ngắm chiếc Bugatti nên chẳng tốn chút sức nào để chen qua.
Có lẽ vì vốn đã không vui, mà cô nàng lại chẳng thể động được vào ai ở đây nên lập tức trút giận lên tôi.
“Này này, cậu chen cái gì, chưa nhìn thấy xe xịn bao giờ à? Coi như cậu nhìn thấy thì làm được gì? Một nhân viên giao hàng như cậu, làm bục mặt cả đời cũng chẳng mua nổi một cái bánh xe này ấy chứ!”
Lôi Chấn đã đi tới trước xe, đang chuẩn bị mở cửa thì tay khựng lại, không quan tâm tới Hồ Hiểu Đình mà chỉ quay đầu hỏi tôi một cách nghiêm túc.
“Bình thường cô bạn cùng phòng này của em lúc nào cũng mắt chó coi thường người khác như thế à?”
Tôi gượng cười xấu hổ: “Cô nàng không biết gì đâu, chúng ta không cần chấp nhặt với người ta.”
Chỉ là không ngờ hai câu vô cùng đơn giản của tôi và Lôi Chấn lại lọt vào tai Hồ Hiểu Đình, rồi trở thành một chuyện cười to.
Cô nàng còn tỏ ra chanh chua hơn bình thường, như thế bêu xấu chúng tôi thì có thể vớt vát được chút thể diện của bản thân.
“Hả, có cái gì mà tôi không biết? Cho tôi biết với! Hay là cậu không chỉ làm nhân viên giao hàng mà còn làm nghề khác? Chuyển phát nhanh à? Ha ha ha ha…”
Hồ Hiểu Đình cười ngạo mạn, những người xung quanh cũng cười theo.
Sắc mặt Lôi Chấn càng lúc càng âm u.
Đây là báo hiệu anh đang không vui.
Anh mở cửa xe, ấn tôi vào ghế phụ.
“Tôi không cần phải nói với cô, làm ơn nhường đường, tôi cần đi.”
Trước sự kinh ngạc của mọi người, chúng tôi nghênh ngang rời đi như vậy.
Sau đó anh Ba kể lại với tôi, đám người kia vẫn không dám tin.
Nhưng tin hay không thì liên quan gì đến tôi?
…
Từ sau buổi tiệc đó, thứ bậc trong ký túc xá của chúng tôi đã được sắp xếp lại.
Có vẻ là Đinh Sở Sở đứng thứ nhất, tôi thứ hai, Hồ Hiểu Đình xếp thứ ba, còn thứ tư là Hoàng Vũ Vi.
Sở dĩ, Đinh Sở Sở đúng thứ nhất là nhờ giá trị của bạn trai cô ấy, nhà cô ấy chỉ là một gia đình bình thường, còn nhà tôi là chủ của chuỗi trung tâm thương mại.
Còn có một nguyên nhân, bọn họ không thể xác nhận thân phận của Lôi Chấn.
Lưu Nhượng đã đá Hồ Hiểu Đình, cắm đầu theo đuổi con gái của nhà họ Sử.
Nói là muốn cho cô Sử biết anh ta đã giữ khoảng cách với các nữ sinh khác, anh ta thật lòng thật dạ với con gái của nhà họ Sử.
Do đó mà Hồ Hiểu Đình đã khóc xé gan cắt ruột trong ký túc xá.
Tôi không biết an ủi cô nàng thế nào, cũng bởi tôi không có kinh nghiệm trong việc này, nên đành phải mượn một câu thoại trong phim truyền hình.
“Sau này kiểu gì cũng sẽ gặp được người tốt hơn.”
Không ngờ câu này lại kích nổ quả bom trong lòng cô nàng.
Hồ Hiểu Đình lập tức ngừng khóc, bắt đầu mắng tôi và Đinh Sở Sở.
“Bây giờ hai con khốn chúng mày đang cười tao đúng không? Chúng mày câu được trai ngon, giờ khinh tao bị người ta lừa gạt đúng không?”
Coi như vì cô nàng vừa bị lừa lại vừa thất tình, tôi cũng không quá giận về những lời nặng nề này của cô nàng.
“Mình không có ý đó.”
Thế nhưng Đinh Sở Sở thì lại thấy tủi thân, cô ấy còn chưa nói một câu nào hết.
“Tôi đâu có làm gì bà, sao bà lại lôi tôi ra xả giận thế!”
Hồ Hiểu Đình gạt nước mắt đầy mặt, nhìn chằm chằm Đinh Sở Sở, thái độ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ấy.
“Sao mày lại câu được cậu Ba của nhà họ Sở? Bình thường trông mày im ỉm, không ngờ lại là một con hồ ly tinh.”
Sau đó cô nàng quay sang tôi.
“Còn cả mày nữa Na Lam, không phải bạn trai của mày là nhân viên giao hàng ư? Sao tự dưng lại biến thành người thừa kế của nhà họ Lôi rồi? Sao nhà họ Lôi lại để mắt tới loại con gái nghèo rớt mồng tơi như mày chứ?”
Cô nàng nói như thể cô nàng mới là người hợp sánh đôi với Lôi Chấn hơn.
Tôi cười khinh, nhắc nhở cô nàng.
“Bữa đó Lôi Chấn tới, bà nói anh ấy là nhân viên giao hàng chứ tôi có nói vậy đâu. Chẳng qua anh ấy muốn đùa tôi, hóa trang thành nhân viên giao hàng chọc vui tôi thôi, không lẽ không được?”
“Chỉ có bà chưa hỏi đầu cua tai nheo gì đã coi thường người ta, chẳng lẽ bà không biết núi cao còn có núi cao hơn à?”
Thế nhưng tôi chẳng những không an ủi được cô nàng mà càng khiến cô nàng tức điên hơn.
“Na Lam, đến giờ tao mới hiểu, ngay từ đầu mày đã không ưa tao, tao nể mày, tất cả mọi người cộng lại cũng không bằng nửa con mắt của mày.”
Tôi nghe mà lấy làm khó hiểu.
Hồ Hiểu Đình nói rồi ra ngoài luôn, không cho tôi cơ hội hỏi lại.
Nếu là trước kia, chắc chắn Hoàng Vũ Vi sẽ chủ động chạy theo cô nàng, nhưng lần này lại không hỏi han lấy một câu.