Nữ Chính Của Ông Chủ - Chương 14
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:28:01
“Mặc kệ dù thế nào, nhất định sẽ dạy dỗ cô .” Đột nhiên gần sát cô, giọng vô cùng kiên quyết. “ kết thúc với cô , tuyệt đối sẽ dính líu tới cô nữa.” Anh giơ tay lên. “ thề!”
“Tại thề với ? Liên quan gì tới chứ?” Cô giả bộ kiêu căng , thật thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
“Có.” Anh nhẹ nhàng . “Có liên quan tới em, về em sẽ . Còn một việc nữa…”
“Anh !” Cô lười biếng xuống giường, hiện tại cô đang vui, trở căn phòng , cảm giác vô cùng quen thuộc.
“ xuất hiện ở hội đấu giá trang sức ở Hongkong, tuyên bố với món trang sức kim cương là vì , đây chỉ là cái cớ, thật thì tặng em.” Khi như thì Trầm Lăng Lăng phát hiện gương mặt của ửng hồng.
“Tại tặng ?” Cô trực tiếp hỏi.
“Bởi vì…”
“Anh cho rõ ràng, tại tặng quà cho ? Anh quên rằng chúng ghét ?” Cô khách khí chỉ giường : “Ở chiếc giường lớn , buộc rời khỏi cái nhà …” Nói xong, cô nhớ cảm thấy đau lòng, mắt ửng đỏ.
Quan Hằng Trạch giải thích thế nào, mà Lăng Lăng sắp động lòng , nhịn giữ khuôn mặt của cô, hôn sâu xuống —
Sau nhiều năm như , vẫn mạnh mẽ hôn cô. Nụ hôn trở nên khác lạ, ngọt ngào…
Cô quyết liệt phản kháng , nhưng đẩy môi cô đưa lưỡi thăm dò trêu đùa, cô chợt quên hết tức giận.
Nụ hôn khác lạ, chúa mới cô khao khát nụ hôn như thế nào, nụ hôn mang dư vị tình yêu, ánh mắt của vô cùng đói khát, môi của giống như đốt cháy.
Nụ hôn sâu dài, đó một lúc lâu, mới nhẹ nhàng buông cô , thở hổn hển gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của cô.
Cô hề kinh nghiệm hôn, nếu tại lúng túng như ?
Ý nghĩ bật , đó nghĩ về việc trong giường cô bao cao su… thôi bỏ qua , bây giờ còn quan trọng nữa , bởi vì yêu cô, chỉ rằng sẽ càng yêu thương cô.
Anh cúi đầu cô với ánh mắt ngượng ngùng cùng đôi môi sưng đỏ, thể tiếp tục nữa, để tránh xảy chuyện ngoài tầm kiểm soát.
“Đi thôi! Chúng đại sảnh!” Anh vội vàng xuống giường.
Cô cũng sửa sang quần áo, theo .
Lăng Lăng ghế salon, khung cảnh lộng lẫy, nơi cô trải qua bao nhiêu ngọt bùi cay đắng.
Nhìn quanh bốn phía, bên trong thư phòng rộng lớn là nơi thờ Phật, một bên là kệ sách lớn, một bên là cửa chính. Đi trong, là một bức tượng Phật truyền thống Trung Quốc khác, nhiều đồ cổ thời Minh Thanh, tường treo nhiều bức thư pháp. Trên bàn thờ Phật Bà Quan Âm, bên cạnh tấm ảnh gia đình Quan Hằng Trạch, nhiều bồn cây trồng cạnh cửa sổ, tản khí sạch sẽ, trong lành.
“Hiện tại đang tu ở chùa, ở một , thực sự cô đơn.” Lăng Lăng đau lòng , sự cô đơn dễ dàng .
“Điều là chắc chắn.” Quan Hằng Trạch thừa nhận. “Anh ghét bà .”
“Tại ?”
“Tại chỉ một ? Nếu như chị em thì thật , thể chia sẻ chuyện với họ…”
“Ai bảo năm đó thừa nhận em, nếu sẽ một cô em gái!” Trầm Lăng Lăng lập tức chặn lời của .
“Em thể em gái của , mà là…” Chữ “bà xã” , dù bây giờ cũng là cơ hội để cầu hôn. Từ đến giờ, là một đàn ông lãng mạn, nhất định chuẩn một lễ cầu hôn thật chu đáo. “Anh quyết định, về cùng với bà xã sẽ sinh thật nhiều con.”
“Vậy xem tình cảm với bà xã , nhỡ mấy năm phân giường , thể sinh em bé chứ?” Vừa nhắc tới “bà xã” của , cô liền ghen tức.
“Này! Em đang nguyền rủa ?” Anh định tấn công cô.
“Làm em dám chứ?” Cô mở cửa chính, xông ngoài.
Trong vườn hoa một hồ nước nhỏ chạm trổ tinh tế, thẳng cửa sổ hàng rào, hành lang thiết kế uốn khúc khiến gian hiện ngừng đổi.
Quanh năm Trầm Lăng Lăng đều rèn luyện thể lực của , Quan Hằng Trạch nhất thời đuổi kịp cô, thậm chí để cho cô trốn trong đại hoa viên. Anh tìm kiếm khắp nơi, Lăng Lăng đột nhiên xuất hiện ở phía , cầm vòi nước phun về phía , ướt sũng.
Cô hả hê kêu to. “Thành công .”
“Thành công cái gì?” Ngay đó ngã nhào cô, cô la lên, chịu khuất phục, hai cãi ầm ĩ, đến khi cô của , thở hổn hển, mệt mỏi còn sức lực.
“Nhận thua ?” Anh hả hê hỏi.
Cô vỗ nhẹ mặt , ngọt ngào : “Có con muỗi mặt kìa.”
“Em thật nghịch ngợm!” Biết cô đang trêu chọc , chỉ khổ. “Anh xin em một chuyện….” Trong lòng vẫn mãi day dứt dám .
“Chuyện gì?”
“Năm đó, nên đuổi em rời khỏi nhà họ Quan, mấy năm nay, cảm thấy dễ chịu chút nào, lo lắng…”
“Em tha thứ cho từ lâu !” Cô ngẩng đầu lên, hôn môi của , khi cô chạm thì khao khát, động thành chủ động, giống như củi khô đốt cháy nhanh, cô cháy hết.
Ngăn cách giữa hai giải quyết, giữa hai trở thành tình yêu ngọt ngào, họ còn chơi đùa một lúc.
“Hằng Trạch…” Đến buổi chiều, Lăng Lăng yêu cầu với Quan Hằng Trạch:
“Chúng cùng đến chùa thăm ?”
Mặt Quan Hằng Trạch chợt cứng ngắc, chần chừ hỏi . “Tại ?”
“Chẳng ở lễ hội đấu giá, rằng tặng bộ trang sức ?”
“ như chẳng qua là cái cớ…” Anh chuẩn tinh thần để gặp Linh Đạt.
“Bất kể lấy cớ , lời hứa quân tử đáng giá nghìn vàng, , sẽ , thôi! Chúng cùng thăm , tiện thể tặng quà cho !” Cô kéo xuống nhà để xe.
Cô hiểu là gặp , chỉ là trong lòng vướng mắc quá lâu, nhất thời khó hóa giải, mà cô quyết tâm hóa giải mối quan hệ của họ.
Xe vững vàng tới, ngoài cửa sổ cảnh vật lướt qua, dần dần rời đô thị Tùng Lâm, đến vùng đồng quê xanh biếc, một ngôi chùa trang nghiêm sừng sững trong rừng.
“Tới chùa sư phụ tụng kinh, sẽ cho tâm tình trở nên yên bình hơn.”
Trầm Lăng Lăng mỉm .
“Ừ…” Thành thật mà , gặp mặt , trong lòng khá khẩn trương.
Hai cùng xuống xe, lấy lòng thành kính lễ Phật, sự hướng dẫn của thầy sư trụ trì, tới phòng tiếp khách chờ, Linh Đạt nhanh chóng khoác áo cà sa ngoài, kinh ngạc con trai với Lăng Lăng.
“Mẹ!” Lăng Lăng chạy tới ôm lấy nuôi.
“Mẹ… .” Quan Hằng Trạch lạnh nhạt Linh Đạt.
“Hằng Trạch…” Linh Đạt nhịn , chợt rơi nước mắt.
“Mẹ, Hằng Trạch món quà tặng đấy!” Lăng Lăng nũng .
“Anh …” Quan Hằng Trạch ngượng ngùng phủ nhận, nhưng đáy lòng vẫn quan tâm của .
“Có a! Đây là món trang sức đấu giá ở Hongkong vất vả mới mua …”
Lăng Lăng kể về quá trình đấu giá chiếc dây chuyền, trừ đoạn hoàng tử Hans theo đuổi cô.
Mặt Linh Đạt hớn hở, trả món trang sức để lên tay Lăng Lăng. “Mẹ cần cái . Các con thành ý là đủ , thật sự vô cùng cảm động. Mẹ đưa cho con, đồ sính lễ cho đám cưới của con.”
“Mẹ~~” Lăng Lăng đồng tình, đôi mi thanh tú của cô nhíu .
Linh Đạt con trai của với Lăng Lăng:
“Hằng Trạch, nuôi nó từ nhỏ đến lớn, nó căn bản lời . con gả một gia đình , như mới yên tâm ! , con bạn trai ?”
Quan Hằng Trạch như , trong lòng chút sợ, cố ý ho nhẹ.
“Có ạ! Anh nhất định sẽ khiến vô cùng hài lòng.” Lăng Lăng tự tin .
“Vậy con nhất định dẫn nó tới đây cho xem mặt.”
“Dĩ nhiên, bắt đầu từ hôm nay, con sẽ thường xuyên dẫn tới đây!”
Đáng tiếc, Linh Đạt hiểu lời của Lăng Lăng, bà vẫn cho rằng Quan Hằng Trạch còn ở chung một chỗ với Hà Lỵ Diễm, là bọn họ chia tay , Quan Hằng Trạch cũng chỉ trầm mặc, gặp mặt nhưng gì.
“Mẹ vẫn hi vọng con với Hằng Trạch sẽ trở thành một đôi, mặc dù cuộc sống hảo, nhưng các con đến đây thăm , vui.” Nước mắt của bà chảy như suối, thể nào ngăn , ngừng thì thào :
“Mẹ mơ cũng nghĩ rằng Hằng Trạch sẽ cùng con tới đây thăm , như là quá đủ …”
“Con hiểu mà.” Lăng Lăng đau lòng khi chịu khổ, cô lén đánh tay Quan Hằng Trạch, nháy mắt.
Quan Hằng Trạch ngượng ngùng đến bên cạnh , ôm lấy , để cho bà dựa lòng thút thít. Nhìn tóc Linh Đạt bạc dần, đột nhiên cảm thấy già , cảm thấy cắn rứt.
Rời khỏi chùa, Quan Hằng Trạch Lăng Lăng : “Cảm ơn em dẫn tới thăm .”
“Chúng là một nhà mà!” Lăng Lăng vui vẻ.
Đến đêm khuya, Quan Hằng Trạch lưu luyến rời xa, đưa Lăng Lăng về nhà.
Trước khi xuống xe, lấy một chiếc túi lớn, thần bí : “Anh còn một món quà tặng em.”
“Cái gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-chinh-cua-ong-chu/chuong-14.html.]
“Nhắm mắt .”
“Thật là… Lại còn thần thần bí bí?” Tuy rằng như thế, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt .
Trên tay đột nhiên cảm giác lông mềm mại, khi cô mở mắt thì sự vui mừng tràn ngập khuôn mặt của cô. “Là gấu bông!”
Cô vui vẻ ôm lấy con gấu bông, chìm đắm trong cảm xúc mềm mại của nó, con gấu bông vẻ mặt vô tội, thật sự cô thích thú, tay chân của nó thể chuyển động, hơn nữa nó còn mặc áo quân đội, vô cùng đáng yêu!
“Tại mua gấu bông cho em?”
“Anh mua ở Hương Cảng! Anh đoán, bởi vì phòng của em nhiều gấu bông, nhớ em thích gấu bông nhỏ nhỏ.” Anh cam kết: “Lần chúng đến Hongkong chơi.”
“Cảm ơn !” Cô vui mừng ôm lấy .
Họ chú ý đến một chiếc xe đang đậu đối diện Trầm Lăng Lăng, trong xe ba bí ẩn, họ đang thầm với . Trên xe, đàn ông dẫn đầu chính là đại ca xã hội đen Lãnh Tần Vũ, đến Đài Loan, ngay cả Trầm Lăng Lăng cũng hề .
“Hắn thật sự là bạn trai của Trầm Lăng Lăng ?” Người đàn ông đầu tiên .
“Phải.” Người đàn ông thứ hai trả lời.
“ là …” Lãnh Tần Vũ trầm ngâm đôi nam nữ mặt, đó : “ nhờ theo dõi Trầm Lăng Lăng lâu như , Trầm Lăng Lăng chỉ cùng thôi ?”
“ . Chúng theo dõi, Quan Hằng Trạch là tổng giám đốc của Hoàn Vũ, bây giờ tiểu thư Trầm là nhân viên tài chính của bọn họ…”
Anh dùng lực phất tay một cái, những tin tức nữa, lo lắng cho Lăng Lăng, ở Đài Loan phái theo dõi, điều tra tất cả về cô.
như nghĩ, Lăng Lăng thiết với đàn ông duy nhất chính là Quan Hằng Trạch. Qua nhiều năm như , , em gái vẫn chịu bạn trai, nhất định là đang đợi chờ Quan Hằng Trạch ? Hôm nay, cuối cùng ước mơ của cô cũng thành sự thật, dáng vẻ của cô vui vẻ.
“Thật là! sớm nhận tên Quan Hằng Trạch …”
Chưa bao giờ, Lãnh Tần Vũ quên sự việc đêm hôm , Quan Hằng Trạch từng chất vấn , hỏi Lăng Lăng tình của , nghĩ đến đây, nở nụ nguy hiểm.
Nếu hai yêu , sẽ phá hoại! Anh trêu chọc họ, để cho họ thấy tình cảm của …
Hôm , trong mắt của Trầm Lăng Lăng, thế giới đều biến thành màu hồng. Cô trời hôm nay thật , rèm cửa sổ màu hồng cũng , bàn uống sữa chua cũng biến thành màu hồng, thật khoa trương, đồng phục Hoàn Vũ màu xanh nhạt, ở trong mắt cô, cũng biến thành màu hồng.
Cảm giác yêu, cho cô thấy tất cả đều là màu hồng. Không trách đều , yêu thì tất cả thứ đều là màu hồng.
Cô cửa chính, đang vất vả dắt xe đạp lên, điện thoại di động chợt vang lên, cô nhíu mày, cầm điện thoại di động lên .
“Em đang ở ?” Là Quan Hằng Trạch.
“Em đang ! Em mà nhanh, sẽ tới trễ, sẽ trừ tiền thưởng a! Bye bye!”
“Đợi nào!” Cô đang tắt điện thoại, : “Anh sẽ chở em , sẽ tới trễ . Không cần xe đạp, đang ở góc đường chờ em.” Sau đó, liền ngắt điện thoại.
“Cái gì?” Cô vội vàng đậu xe đạp, tới góc đường đối diện, quả nhiên thấy Quan Hằng Trạch đang đậu xe ở đó.
Cô nở nụ hạnh phúc, vung mạnh tay chào .
Đèn xanh sáng lên, cô chạy qua đường, chú ý tới một chiếc xe đang chạy tới chỗ cô, theo bản năng cô né tránh, kết quả là lái xe máy xách một thùng sơn đỏ tươi dội cô, cho tóc, mặt, cả cô ướt sũng.
“A–” Trầm Lăng Lăng kêu lên, Quan Hằng Trạch xuống xe chạy vội tới chỗ cô, tên lái xe máy nhanh chóng chạy xe vọt , biến mất.
“Lăng Lăng! Lăng Lăng!” Anh ôm lấy cô.
“Mặt của em…mặt của em…” Cô cho là tạt axit, mặt của cô sẽ phá hủy!
Anh vội vàng trấn an cô. “Đừng sợ! Đó là axit, cũng là xăng, đó chỉ là sơn thôi!” Hắn dùng sơn đỏ tươi, khiến cho Trầm Lăng Lăng tưởng đang chảy máu, dọa c.h.ế.t cô.
“Là ai chuyện ?” Trầm Lăng Lăng sợ đến phát .
Quan Hằng Trạch cắn răng nghiến lợi phẫn bức :”Nhất định là Hà Lỵ Diễm!” Thật là một đàn bà lòng độc ác.
“Như em thế nào …” Cô kinh sợ lẩm bẩm .
“Dĩ nhiên là nữa… Chúng về nhà em .” Anh ôm cô trở về nhà.
Trầm Lăng Lăng vô cùng sợ hãi, cô suốt ngừng, hơn nữa sơn cũng lắm, cô ở trong bồn tắm lâu, da đỏ sưng lên, như là cởi một lớp da, vẫn thể nào tẩy dấu vết của sơn, tâm trí của thấp thỏm lo lắng bên ngoài phòng tắm qua .
Hai giờ , cô quấn khăn tắm mặt Quan Hằng Trạch, dáng vẻ đáng thương.
Quan Hằng Trạch dáng vẻ của cô, thật sự đau lòng. “Khá hơn chút nào ?”
“Ừ…” Cô đáng thương gật đầu.
“Có uống chút gì đó ?” Anh đưa cô bếp, cho cô một ly . “Lăng Lăng, thật sự lo lắng cho em, ngờ Hà Lỵ Diễm nhắm em, thật may là em bình an vô sự, nếu ….”
Anh cảm thấy áy náy, nhưng điện thoại di động đột nhiên vang lên —
“Hả…” Michael gọi điện tới bảo nhanh đến công ty họp, sáng sớm hôm nay sẽ gặp mặt giám đốc ngân hàng Nhật Bản, thống nhất hợp đồng hai công ty, hôm nay đối phương đợi một tiếng .
“Cậu hãy ngăn cản họ, trấn an tâm tình của họ, sẽ lập tức đến ngay.”
Đáng chết! Anh quên mất họp, nhưng Lăng Lăng…
Trầm Lăng Lăng : “Anh cứ về công ty ! Không cần lo cho em!”
“ em đang…” Anh vẫn yên tâm.
“Em hơn nhiều , đang việc tương đối quan trọng, huống chi ở đây cũng chẳng giúp gì.” Cô miễn cưỡng mỉm.
“Anh ở với em.” Hiện tại chỉ ôm cô lòng.
“Vậy thì tan trở về với em.” Tầm mắt cô bàn con gấu bông.
“Hiện tại gấu bông nhỏ ở với em là đủ .”
“Lăng Lăng…” Anh ôm cô thật chặt, ngửi mùi hương mái tóc đen nhánh của cô, thật hòa cô trong lòng . “Vậy em hãy nghỉ ngơi thật .”
“Ừ…” Lăng Lăng đang ở trong lòng nhẹ nhàng gật đầu. “Buổi tối đến đây nhé!”
Sau khi Quan Hằng Trạch rời , thể xác và tinh thần Lăng Lăng mệt mỏi, cô trở về phòng ngủ một giấc. Lúc cô tỉnh , là ba giờ chiều .
Phòng quản lý gọi điện thoại thông báo cô bưu phẩm, cô cũng nhấc máy, chỉ uống một chút nước chanh, đó xuống lầu nhận bưu phẩm.
Cái hộp chút kì lạ, phía ghi địa chỉ gửi, cô cho là của Quan Hằng Trạch, vì mỉm , tò mò mở hộp, lấy một con búp bê.
Trái tim của cô như ngừng đập.
Con búp bê giống với cô!
Năm ngoái, nhân lúc cô đang nổi tiếng, công ty giải trí đưa một phiên bản thu nhỏ của cô cùng với CD album bán chạy, mặt trang phục , còn đeo đàn ghita điện, là một con búp bê vô cùng đáng yêu.
con búp bê nhiều cái kim nhỏ đ.â.m , giống như đ.â.m cô .
Bên trong còn một bức thư tràn đầy căm hận, nội dung khiến rợn tóc gáy —
“Bị tạt sơn cảm giác như thế nào? Tao thể đến với Quan Hằng Trạch thì mày cũng đừng mơ tưởng ! Mày cho rằng mày xứng với Quan Hằng Trạch ? Tại ? Không thể tưởng tượng rằng nhận phận của mày, tại chọn mày chứ? Mẹ mày chỉ là gái, kết hôn còn ngoại tình với trong xã hội đen mới sinh mày, mày còn bằng một đứa con riêng vô sỉ! Mày là dòng dõi của ma quỷ! Tỉnh , đừng hổ huyết thống nhà họ Quan!”
Không cần suy nghĩ, Hà Lỵ Diễm chuyện !
Hà Lỵ Diễm cũng phận của cô, nếu như cô đều tra , như khác cũng sẽ , cô dùng trăm phương ngàn kế công khai chuyện , nhưng cả thế giới sẽ chuyện của cô….
SMK
Lúc đó, cả bầu trời như đang sập xuống.
Hà Lỵ Diễm sai, đó là dấu vết rửa cũng sạch! Dù cô cố gắng như thế nào, cũng koong thể nào đổi dòng m.á.u dơ bẩn của và ba trong xã hội đen.
Cô úp đầu ở giữa gối, qua bao lâu, cô tuyệt vọng quyết định một chuyện — cô sẽ rời !
Bất chợt điện thoại vang lên, cô mất hồn nhận điện thoại.
“Lăng Lăng! Em khỏe ?” Là Quan Hằng Trạch gọi tới. “Thật xin , bận quá, mới tan họp lập tức gọi điện thoại cho em.”
“Rất khỏe, chỉ là…” Cô giọng run rẩy.
“Chỉ là cái gì?”
“Về em nữa!”
“Tốt lắm!” Quan Hằng Trạch giơ hai tay tán thành. “Vậy thì từ chức ! Dù em cũng thiếu tiền, công việc quản lý tài chính vất vả, em việc khác hơn đấy!” Thân phận cao quý chính là vợ của .
“Ừ.” Lăng Lăng trầm lặng.
“Buổi tối sẽ trở về với em.” Quan Hằng Trạch lưu luyến rời, cúp điện thoại, tiếp tục họp các cuộc họp tiếp theo với các đối tác tài chính.
Trầm Lăng Lăng mệt mỏi, gọi điện thoại cho trưởng phòng Jacy từ chức, Jacy tò mò, nhưng Trầm Lăng Lăng chỉ lạnh nhạt du lịch, thể tiếp tục , cô sẽ đơn từ chức.
Cô cố nén cảm xúc của , tự an ủi kiên cường lên!
Trầm Lăng Lăng bình tĩnh , quần áo thoải mái, nhét quần áo đơn giản hành lý, đó đầu rời khỏi chỗ ở.
Cô rời , Lãnh Tần Vũ phái xâm nhập hệ thống an ninh, lén điện thoại của cô, hơn nữa còn để bày dây điện cao thế cửa sổ… Nhà biến thành một cái tù lao, chỉ chờ “tội phạm” chủ động đến.
Kế hoạch của Lãnh Tần Vũ sắp bắt đầu…