Nữ Chính Của Ông Chủ - Chương 15
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:28:03
Quan Hằng Trạch bận rộn ở công ty, đang lo lắng cho Lăng Lăng, về đến công ty liền giao phó cho Michael phái đến nơi ở của Lăng Lăng theo dõi, chú ý xem kẻ xâm hại, còn nhắc nhở bứt dây động rừng, hiện tại Lăng Lăng như một chú chim sắp sập bẫy, để cho Lăng Lăng hiểu lầm, cô sợ hãi.
Sau đó lâu, Michael báo cho Quan Hằng Trạch, Lăng Lăng kêu taxi rời khỏi nhà ở.
Quan Hằng Trạch hạ lệnh phái tiếp tục theo Lăng Lăng, cô xa, trong xe vài giờ, đến một vùng rừng núi.
Sau khi tin, Quan Hằng Trạch như đang lửa, mãi mới chờ đến lúc tan họp. Anh nghỉ ngơi, lập tức xe tới nơi Michael .
Lúc là thời gian du lịch, rừng núi cao chọc trời, giữa vùng núi một đồng cỏ lớn, dĩ nhiên thể thiếu tiếng vui của đang nướng thịt, trong khách sạn du lịch thì qua một tòa nhà hình vòm, xuyên qua vườn hoa xinh xắn, thú vị.
Hương cà phê cùng với tiếng nhạc trong khí sôi nổi, núi sương mù, ngoài cửa sổ cũng những mảng sương dày đặc, Trầm Lăng Lăng ở cửa sổ ngẩn , cô trầm mặc gì, hồi tưởng quá khứ…
Khi tiếng gõ cửa vang lên, Trầm Lăng Lăng mới hồn, tinh thần cô chăm chú, theo bản năng mở cửa, thấy Quan Hằng Trạch đang cửa, cô ngơ ngẩn, một lúc mới lên tiếng…
“Anh… …”
“Anh lo lắng cho em. Khi đang ở công ty, liền bảo Michael phái theo dõi em, ai rằng em câu nào rời , thể gì khác là theo em tới đây. Em là phụ nữ của , đừng nghĩ là thể rời xa !”
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của , cô thấy buồn. “Tại tới đây…”
“Ngốc, lo lắng cho em!” Anh kéo cô lòng.
Hai ôm yên lặng một lúc, cảm thấy tâm tình của cô định, cô thấy áp lực, cũng hỏi nguyên nhân.
Một lúc , Lăng Lăng nhẹ giọng mở miệng hỏi: “Đói bụng ?”
Quan Hằng Trạch . “Anh còn ăn cơm nên đói.” Anh vuốt bụng thừa nhận. “Trên đường tới đây tiện đường ghé một cửa hàng mua chút bánh bao lót .”
“Em nơi đầu bếp là bản địa, họ phục vụ 24h, ăn ngon, chúng cùng ăn !”
“Được!” Khi thấy cô, rốt cuộc mới yên lòng.
Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y của , giống như đang phụ thuộc , Quan Hằng Trạch tin tưởng nhiều năm , sẽ nhớ mãi khoảnh khắc .
Đây là phòng ăn ngoài trời, ngoài còn một hồ nước chữ thập xây bằng đá, ở trong hồ nở đầy hoa sen trắng, những con cá bơi nhẹ nhàng giữa những chiếc lá sen, tạo nên một cảm giác thú vị.
Quan Hằng Trạch và Lăng Lăng thưởng thức một bữa ăn lớn, bàn mỗi món đều là đặc sản ở đây, mùi vị ngon, hai ăn xong cảm thấy thoải mái.
Hai đủ chuyện trời đất, cho đến rạng sáng, mới ngáp dài trở về phòng.
Quan Hằng Trạch trực tiếp phòng của cô, ý rời . Anh cởi áo khoác âu phục, luôn lên chiếc giường lớn. “Xin em, mệt đến nỗi động đậy nữa.” Anh đùa: “Nếu như em tắm xong mới lên giường, thì em giúp kỳ lưng !”
“Thật là nực !” Đây chính là giường của cô, Trầm Lăng Lăng kiên trì, cô gọi sang ngủ những phòng khác. “Dù mệt mỏi, cả ngày đều tắm, nhưng thể ngủ giường của em khi em cho phép?”
“Tới đây ngủ chung , sẽ gì em !” Đây cũng là lời thật. Anh thật sự mệt mỏi, suy nghĩ nữa.
“Em sợ cái … Em tin rằng căn bản còn sức động em nữa.”
“Vậy em sợ cái gì?” Anh cố ý đùa.
Cô nhăn mặt, : “Em chỉ nghĩ đến việc ngày cùng Hà Lỵ Diễm giường với …”
“Anh bao giờ giường cùng cô .”
“Thật ?” Ánh mắt Lăng Lăng tràn đầy nghi ngờ, tin tưởng. “Vậy em mới tin, dối.”
SMK
“Thật.” Anh thở dài. “Không vì , thích mật với cô , bình thường còn hôn , thể lên giường với cô đây?”
Nhìn vẻ mặt của chân thành, là đang dối.
“Tốt , hiểu lầm giải quyết!” Anh vươn tay kéo cô. “Tới đây cho ôm nào.”
Cô do dự một chút, liền kéo trong lòng , thoát nổi.
Anh ôm cô thật chặt, trong lòng cảm thấy thoải mái, thoáng buông tay , một tay nâng mặt của Lăng Lăng, một tay dùng ngón cái khẽ vuốt đôi môi đỏ xinh .
Lăng Lăng cảm thấy yên tâm, trong lòng cũng ấm áp, tự chủ nhắm mắt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-chinh-cua-ong-chu/chuong-15.html.]
Hai cứ ôm lấy , lắng nhịp tim của đối phương, ngoài trời đang mưa nhẹ, nhưng họ vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Đêm dần khuya, trái tim dần lấp đầy…
Ánh sáng mặt trời của ngày mới rọi xuống tạo nên một gian tràn ngập màu vàng, trong trang trại Điền Viên đủ màu sắc, ngoài trồng trái cây , còn kinh doanh hoa, các loại, nhiều loại kiểu dáng, tràn đầy sự chất phác và sức sống mãnh liệt, họ hưởng thụ nơi nông thôn yên tĩnh hiếm thấy.
Ẩm thực ở đây cũng đặc biệt, họ thưởng thức những món ăn bản địa chính gốc như heo sữa , cơm lam, cùng uống những loại nước mơ ủ từ từ, để ấn tượng vô cùng.
Dòng suối róc rách nổi sóng nhẹ, Lăng Lăng và Quan Hằng Trạch bên dòng suối vui vẻ nghịch nước, hái một bông hoa nhỏ, ngắt cánh hoa , tạo nên vô những cánh hoa nhỏ màu trắng, tùy ý rơi xuống đất, tiếp tục nảy mầm sinh sôi.
“Tại rời xa ?” Anh thả chân xuống nước, nước suối mát rượi khiến tâm trạng thật thoải mái.
“Bởi vì em xứng với !” Trầm Lăng Lăng thẳng thắn .
“Rốt cuộc xảy chuyện gì?” Anh nghiêng đầu cô.
“Quá khứ của em vĩnh viễn cũng thể xóa sạch…” Trầm Lăng Lăng nhỏ giọng.
“Lăng Lăng, bao giờ nghĩ rằng em xứng với !” Anh nghiêm nghị .
“Không! Đó là bởi vì hiểu về em, , cha ruột của em khi qua đời, em nhận nuôi, đơn thuần chỉ là một cô nhi bình thường. cha của em là mối quan hệ trong sạch…”
“Vậy cũng thể nào ngăn cản chuyện giữa với em.” Quan Hằng Trạch ép cô đối diện , để cho cô trốn tránh.
“Em một phận dơ bẩn, cha em…” Cô khổ sở nhắm mắt , vẻ mặt khá buồn.
Anh nghĩ như , nhạo một tiếng, cô .
“Là với em như ? Buổi chiều hôm nay ở nhà, xảy chuyện?”
“Phải…” Cô ấp a ấp úng.
“Nói! Giữa chúng dối.” Anh kiên trì .
Cô hít một , từ từ : “Em nhận một cái hộp, bên trong là một con búp bê cắm nhiều kim lên …”
“Đó nhất định là trò của Hà Lỵ Diễm, em cần sợ hãi.” Quan Hằng Trạch nghĩ phái để ý hành tung Hà Lỵ Diễm, cho phép cô quấy rầy Lăng Lăng.
“Em chắc chắn đó là Hà Lỵ Diễm, đó còn “Tao thể đến với Quan Hằng Trạch thì mày cũng đừng mơ tưởng !” Giống như phán đoán của , đó chính là Hà Lỵ Diễm. “Khi em thấy con búp bê đó, em thực sự sợ.” Trầm Lăng Lăng vẫn còn sợ hãi.
“Chẳng qua là Hà Lỵ Diễm đối phó em, nếu như em sợ hãi như , sẽ trúng kế của cô , hơn nữa cô như nhất định sẽ gặp báo ứng!” Quan Hằng Trạch cô chịu hậu quả.
“…”
“Thật thì, cũng từng cảm giác như với , và …” Anh đem chuyện cũ hồi của kể , khiến Lăng Lăng tưởng tượng nổi. Linh Đạt đối xử với cô, mà lúc còn trẻ, từ thủ đoạn, cướp chồng của , thậm chí vô tình khiến họ tự sát, lẽ chỉ thể trách tình yêu thực sự quá giày vò!
“Anh cố ý trái ý của , cho đến một ngày, mới đột nhiên hiểu rằng, tại chịu tất cả? Anh thoát khỏi hận thù, việc của , khiến cho chuyện vô nghĩa khổ bản , cảm thấy thật ngu dốt. Từ lúc đó trở , tự với , nhất định sẽ cho cuộc đời hơn.” Anh bất đắc dĩ mỉm : “Chỉ là từ đầu đến cuối, cảm nhận tình cảnh của , tổn thương nhiều.”
Lăng Lăng cầm tay của . “Thật xin , em chuyện xưa của … Còn nghĩ tại lạnh nhạt với …”
Quan Hằng Trạch . “Bởi vì em, cuối cùng giải quyết sự oán hận của đối với , để cho thoát khỏi hận thù của . Anh cảm thấy dù cha em chuyện gì, em đều cần gánh chịu tội của của cha em. Em là em, em chỉ cần nghĩ về cuộc đời của , cần gánh trách nhiệm, em hề liên quan đến họ!”
Lời quan tâm của Quan Hằng Trạch khiến mũi của cô cay cay, hốc mắt ửng hồng.
“Anh bao giờ gặp ai đặc biệt giống em, lạc quan vui vẻ, lương thiện, vẻ hiện đại truyền thống, thông minh, xinh . Em bao giờ tham lam, chỉ cần đủ là , về mới hiểu rằng đây là điều quan trọng khiến yêu mến, bao giờ hiểu , ngược thấy tính cách của em, học hỏi!”
Lăng Lăng lời của chọc . “Tại em cảm thấy là đúng, về hai ba câu đuổi ? Chuyện lớn mà nghĩ cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt đáng kể.”
“ là lo sợ .” Anh giễu cợt cô.
Anh giang tay kéo cô lòng.
“Qua nhiều năm như , em vẫn luôn nhớ .” Cuối cùng cô cũng thổ lộ đáy lòng .
Anh say mê hôn khẽ lên mi mắt của cô, là cô để cho hiểu tình cảm của …
“Buổi tối, chúng trở về Đài Loan ? Em nhớ nhà và gấu bông .” Lăng Lăng thể chờ đợi trở về nhà.
“Được!” Anh mừng rỡ gật đầu, trong mắt tràn đầy tình yêu.