Nữ Nhi Nào Thua Đấng Mày Râu
Chương 1
Phụ thân tạo phản, ta nghiễm nhiên trở thành công chúa tôn quý.
Thế nhưng sau khi lên ngôi, ông lại muốn phủng bạch nguyệt quang lên làm hậu, ép nương ta phải từ bỏ hậu vị.
Chuyện đã tới mức này thì có chóa mới nhịn được!
Bổn công chúa ta đây trong tay giữ mười vạn quân, ra chiến trận lại lập công lớn, chữ “thiếp” mà đòi xứng với nương ta sao!?
Ai trên đời chẳng có tham vọng làm vua, thế nhưng lên ngôi rồi không phải ai cũng phục.
Tỷ dụ như phụ thân ta, trổ hết tài chẵn tài lẻ, cuối cùng nhờ một màn may mắn thoát chết mới có thể ngồi lên ngai vàng.
Việc đầu tiên khi lên ngôi là phải phong hậu, nhưng việc này đã bị hoãn lại vài tháng mà không có động tĩnh gì rồi.
Đó là bởi vì trong lòng phụ thân ta cất giấu một ánh trăng sáng, ban đầu cũng không phải là quá yêu. Mà chả hiểu sao sau khi lên ngôi rồi lại biến thành yêu bà ta đến chế/t đi sống lại.
Trẻ không chơi già đổ đốn, trong lòng phụ thân, Tam nương mới là tình yêu đích thực của đời ông, còn Nhị lang chính là kết tinh tình yêu của hai người bọn họ.
Phụ thân muốn phong Lâm Tam nương lên làm hoàng hậu, tất nhiên nương ta không chịu rồi, mà ta cũng vậy.
Nương ta vốn là chính thê, là vợ cả, hơn nữa cả hai cữu cữu* của nương đều một lòng hỗ trợ cha ta thuận lợi giành lấy ngai vàng.
*cữu cữu: cậu, em của nương.
Có thể nói là muốn công lao có công lao, muốn khổ lao cũng có khổ lao.
Thế nên, ngay khi phụ thân muốn phong Lâm tam nương lên làm hậu, nương ta không nói hai lời, trực tiếp chuyển qua Trung thần cung cho Hoàng hậu để ở.
Nương ta nói: “Diệp Hồng chỉ là có tâm bệnh mà thôi.”
Thật ra tính tình của nương dạo này dễ chịu hơn trước nhiều, hồi hai người mới thành thân, phụ thân thường xuyên bị đánh. Bây giờ ông ta vô lý như vậy mà nương ta còn không thèm nói gì.
Ngoài những điều phải lo lắng sau khi lên ngôi, phụ thân ta còn có một nỗi lo khác.
Thật xấu hổ khi phải nói ra điều này, nhưng ta chính là chủ mưu của nỗi lo ấy.
Phụ thân khen thưởng các tướng có công, đám đệ đệ của ta gà chó lên mây*, bây giờ chúng nó đều là vương gia tôn quý, có đất phong riêng.
*Nhất nhân đắc đạo/ Kê khuyển thăng thiên: đại ý là một người làm quan cả họ được nhờ.
Nhưng đến lượt ta, không biết ông ta lại phát điên cái gì, chỉ cho ta một căn nhà ở kinh thành rồi phong cho ta danh hiệu An Ninh công chúa, ngoài ra không còn gì.
Hình như cha ta mà sống yên ổn là không chịu được hay sao ấy …
Ngay cả tứ đệ của ta, cái loại nam nhân giá áo túi cơm ăn không ngồi rồi mà cũng được phong làm Vũ Vương. Vậy mà ta, người cật lực cống hiến, hơn nữa còn đạt được nhiều chiến công như vậy, chẳng lẽ không xứng được phong vương sao?
Nếu không phải ta treo đầu mình lên lưỡi kiếm, nắm giữ ấn soái xuất chinh cho ông ta thì bây giờ ai lên ngôi còn chưa biết đâu.
Hồi đó, cữu cữu ta không may mất sớm, đội quân 3 vạn quân không có ai chỉ huy nên ta đã xung phong đảm nhận nhiệm vụ đó.
Không hề khoe khoang nhưng luận về khả năng chiến đấu thì ta, Diệp Hi Quang, chưa bao giờ có đối thủ.
Lúc ta ra trận, cha ta còn khen nữ nhân ai cũng được như ta thật tốt, bây giờ đến lúc chia công phát thưởng thì lại giả mù không thấy.
Trên đời nào có chuyện tốt như vậy chứ.
2
Nương ta muốn được phong làm hoàng hậu còn ta thì muốn được phong vương, tiền triều hậu cung còn tồn đọng một vụ việc như thế khiến cha ta không được yên.
Ta nghe kể, cha ta còn cố gắng cầu xin nương: Quốc triều mới lập, mọi việc còn cần thời gian chấn chỉnh ổn định, việc trước tiên cần làm để ổn định giang sơn xã tắc là phải nhanh chóng lập Thái tử. Mai Nương à, dưới gối nàng không có nhi tử, Tam Nương lại vì Diệp gia ta sinh hạ một vị hoàng tử, nàng ấy lúc này thích hợp làm hoàng hậu.
Kết quả nương chỉ nói một câu đã khiến cho ông thẹn quá hoá giận.
Ta truy hỏi nương đến cùng xem bà đã nói gì lúc ấy.
Nương ta cười lạnh nói: “Ta hỏi hắn, vội vã muốn lập Thái tử sớm như vậy, chắc là không muốn sống thêm mấy ngày nữa phải không?”
Ta không khỏi cười ra tiếng, bao năm qua phụ thân đã bao giờ nói lại được nương, còn nhất định vội vàng muốn đến nghe mắng.
Nương nhấp một ngụm trà, hời hợt nói: ” Ta nghe Chu Hành nói con muốn được phong vương”
Ta gật đầu: “Với chiến công của nữ nhi thì dù cho có phong vương cũng không đủ”
Nương ngồi thẳng người, yên lặng nhìn ta một lát rồi cười: “Đúng thật không đủ.”
Hai chúng ta bèn nhìn nhau cười, nương khoát tay bảo: “Con xưa nay luôn có chủ kiến, ta cũng không nhiều lời. Con muốn gì thì cứ làm, nương vẫn còn chút tiền đủ để nuôi con cả đời.”
“Một lát nữa Diệp Hồng muốn gặp con, ta không muốn thấy mặt hắn, con đi trước đi.”
Ta liền cáo lui, mang theo Như Ý ra ngoài.
Vừa đi không bao lâu thì nội thị bên cạnh phụ thân đến.
Vạn Bảo mỉm cười, bước từng bước nhỏ tới trước mặt ta hành lễ.
Từ khi ông lên ngôi chưa làm được gì, ngược lại lễ nghi cung đình lại rất chú trọng.
“Công chúa, bệ hạ đang chờ ngài tại Dưỡng Hòa điện.”
Ta một đường theo hắn đến Dưỡng Hòa điện, trước điện trồng hàng cây hải đường tươi tốt, khi gió thổi qua tựa như đang trôi bồng bềnh như sóng vỗ.
Đúng lúc thấy tâm can bảo bối của phụ thân, Lâm Tam Nương bước ra từ Dưỡng Hòa điện, vành mắt đỏ hoe, thấy ta liền hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn ta đầy thù hận.
Ta trực tiếp phớt lờ đi tới trước điện, nhưng ả cố tình không chịu bỏ qua.
“An bình công chúa thật không có phép tắc, gặp bản cung vì sao không hành lễ”
Ta thậm chí không thèm nhìn, đáp lại: “Ngươi thì tính là cái gì”
“Ngươi…”
“Hy Quang mau vào đây!”
Lâm Tam Nương đem mọi lời muốn nói nén lại, tức giận trừng mắt nhìn ta.
Ai nha, Lâm Tam Nương thật sự là quá ngây thơ, không biết ý tốt của phụ thân. Nếu nàng ta còn dám ở trước mặt ta nói bậy, ta liền vui vẻ dạy cho ả một bài học ngay tại Dưỡng Hòa điện này.
Những năm này ta liên tục bôn ba khắp nơi nên chúng ta cũng không gặp mặt mấy lần, chắc hẳn nàng ta vẫn chưa hiểu rõ ta.
Vạn bảo cùng Như Ý đều đứng canh giữ bên ngoài, phụ thân chắp tay sau lưng đứng giữa đại sảnh.
Ta chưa học qua lễ nghi cung đình, liền ôm quyền hành lễ như trong quân đội. Ông ấy thấy vậy liền nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
“Ta sớm đã muốn gọi con qua đây, tại sao gia yến mà mẫu tử hai người lại không tới.”
“Nhi thần rất bận.”
Cha ta nhíu mày: “Con thì bận cái gì?”
“Vội tuyển phò mã.”
Phụ thân liền giật nảy mình: “Phò mã? Con nhìn trúng ai rồi?”
Ông nghi hoặc nhìn ta, chân mày nhíu lại, nhăn như vỏ cam.
Ta miệng cười nhưng trong không cười: “Nhi thần nói đùa, nhi thần đang bận quan sát động tĩnh bên phía Toản vương.
Hiện tại tuy chưa có tin tức gì, nhưng phía Bắc Liêu đang nhìn chằm chằm chúng ta như hổ đói, Đại Chu ta đối mặt phía trước là sói sau lưng là hổ, nhi thần trong lòng thực sự lo lắng, đêm cũng không thể ngon giấc.”
Ý những lời này chính là: Ngai vàng hiện tại của ông có ngồi vững hay không còn phải nhìn xem ta có giúp cầm binh dẹp loạn hay không. Những lời nói ra tốt nhất nên nghĩ đến hậu quả trước.
Phụ thân hiển nhiên là ý thức được, giận dữ phất ống tay áo, quay người ngồi xuống án thư sau lưng. Ông ngồi thì ta cũng không đứng, kéo cái ghế ngồi xuống đối diện.
Ta ân cần nói: “Phụ hoàng, lúc này hai phụ tử ta đều bận bịu, đừng nên nói chuyện nội trạch nữa. Có việc gì thì cứ nói thẳng.”
Phụ thân trừng mắt nhìn ta một lúc mới nói : “Con muốn được phong vương, việc này tuyệt đối không thể. Từ xưa đến nay chưa có tiền lệ nữ tử được phong vương. Bây giờ thiên hạ đại loạn, Đại Chu đang khao khát cầu hiền tài, nếu để một nữ tử xưng vương há chẳng phải là bị người đời chế nhạo, làm sao có thể thu hút người sĩ đến tìm nơi nương tựa”
Ông nhìn ta một cách chân thành: “Hy Quang à, con có thể hiểu cho nỗi khổ tâm này của ta không? Ta mặc dù không thể phong thưởng theo ý con, nhưng chiến công của con cả Đại Chu này đều sẽ nhớ kỹ, ta sẽ phong mẫu thân con làm hoàng hậu, sau này con chính là trưởng công chúa. Như vậy còn không đủ sao?”
Ta cười ngất, từ xưa đến nay người có thể làm Hoàng đế chắc chắn có chỗ bất phàm, không lẽ da mặt dày là điểm hơn người của ông.
“Phụ hoàng, nương vốn là nguyên phối thê tử của người, đương nhiên sẽ trở thành hoàng hậu.
Hơn nữa, hai cữu cữu tại Bình Độ quan hy sinh trên chiến trường, ngoại tổ phụ lại là người có ân với phụ hoàng, không quan trọng thân phận khác biệt đem đích nữ gả cho người, người đều quên cả rồi ư?”
Ta hơi nghiêng người về phía trước, không chớp mắt mà nhìn ông: “Phụ hoàng đã khát khao hiền tài như vậy, làm sao có thể mãi trì hoãn không đối xử tử tế với nhi thần, với người vợ tào khang của người? Việc này chẳng phải là làm tổn thương tấm lòng của các thần tử?”
“Làm càn!” Phụ thân liền giận tím mặt: “Ta là thiên tử, há lại để cho ngươi ở trước mặt ta ăn nói hàm hồ!”
Đáng tiếc ông cũng chỉ có thể nói, căn bản không dám làm gì ta.
Bốn vạn đại quân của Quách gia đều nằm dưới trướng của ta, võ tướng có thể dùng trong triều hơn phân nửa đều có giao tình với ta, Bắc Liêu cùng Thục vương còn đang ẩn núp chờ đợi. Ông còn phải trông cậy vào ta bình định, sao dám thật sự trở mặt.
“Nhi thần cũng không nói người không phải thiên tử.”
3,
Ta cùng ông tan rã trong không vui, hôm sau, mọi cuốn tấu chương truyền ra đều nói ta không tuân thủ đạo hiếu, có ý đồ bất chính, còn muốn lấy thân phận nữ tử tham gia chính sự, tẫn kê vô thần tân kê chi thần, duy gia chi sách *.
*Gà mái không gáy sớm. Gà mái mà gáy sớm thì vận nhà sẽ suy, đại ý nói nữ chính tham gia chính sự sẽ đem đến vận hạn cho quốc gia.
Ta ngược lại không hề kinh ngạc, từ Dưỡng Hòa điện bước ra ta đã sớm đoán được ông sẽ làm ra chuyện này.
Để tỏ lòng mong muốn chiêu mộ hiền tài, ông còn cố ý ba lần đến ngôi nhà tranh trên núi mời Khổng Minh.
Những lúc như này, những vị từng mang danh nho sĩ nhưng đã bị biến chất liền có cơ hội được trọng dụng, mang những lời bôi xấu danh tiếng của ta, ca ngợi hành động trọng nhân tài của phụ hoàng, truyền ra ngoài. Dân chúng bắt đầu đem ta mắng chửi thậm tệ, nói ta chính là Đát Kỷ sẽ đem đến họa diệt vong cho đất nước.
Phó tướng Từ Duệ Chi của ta nhịn không được, suýt nữa liền cầm kiếm đi tìm mấy tên nho sĩ kia so tài võ thuật.”Được rồi, ngươi bình tĩnh chút. Nếu ngươi đi sẽ dính bẫy của kẻ gian, phụ hoàng ta nằm mơ cũng sẽ vui đến mức cười tỉnh mất.”
Từ Duệ Chi đập mạnh xuống bàn: “Đám người làm loạn sau lưng, hiện tại lại dám mắng cả công thần. Thật sự là sách thánh hiền bị đưa vào bụng chó”
Ta đưa hắn một tách trà: “Lúc mới cầm quân ta còn bị mắng nhiều hơn, như này so ra cũng không là gì, sau này ắt tự hết. Nào uống một chút trà, bình tĩnh đi.”
Đám nho sĩ này chỉ ước gì có người tiến lên gây chuyện với chúng, tốt nhất là càng huyên náo càng tốt, để mọi người đều biết, như vậy sự việc mới được đồn càng xa.
4
“Bệ hạ đến cùng là đang nghĩ gì? Điện hạ công lao hiển hách, phong danh hiệu vương gia cũng không quá .”
Ta cười không nói, đem lá thư trên bàn ném cho hắn.
Hắn khẽ liếc qua, nhíu mày: “Bắc Liêu có dị động?”
“Phụ hoàng ta nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng là ông ấy muốn để ai đi dẹp loạn?”
Bên ngoài xôn xao đang bàn luận về ta và quân đội Quách gia, các vị đại nho sĩ có thể viết văn mắng ta nhưng họ cũng biết rằng ta chỉ cần dựa vào lý do là tướng quân của Quách gia thì cũng có thể đường đường chính chính được phong vương.
Những binh lính và kỵ binh tinh nhuệ của Bắc Liêu nhiều lần đặt chân đến Trung Nguyên, chỉ bị đánh bại trong tay ta ba năm trước.
Bọn chúng đã ẩn núp bao năm trên thảo nguyên phía bắc Bắc Liêu. Bây giờ chúng đã hợp nhất các bộ lạc lớn nhỏ ở Bắc Liêu, chuẩn bị rục rịch trở lại, ngoài việc để cho ta dẫn binh bình loạn, phụ thân cũng không còn cách nào khác.
“Mọi chuyện phải giải quyết thật nhanh, ta có thể đợi, nhưng những bách tính ở biên cảnh không đợi được.”
“Hay chúng ta cũng tìm mấy văn nhân viết văn ca ngợi công đức của phụ nữ từ trước đến nay?” đề nghị này của Từ Duệ Chi không tệ, nhưng vấn đề là ai sẽ nguyện ý vì phụ nữ mà làm thơ ra mặt.
Ta lúc đầu cũng không có ý định thực hiện, nhưng nương ta cùng Từ Duệ Chi đã nghĩ ra gì đó, đặc biệt đẩy Chu Hành cho ta, tiến cử gia chủ hiện tại của Vương Gia, Vương Dục.
5
“Mẫu thân của Tử Huy và ta là bằng hữu thân thiết, bà ấy cố ý gửi thư từ Vương gia đến nói rằng Tử Huy sẽ vào kinh ít ngày nữa”
*Tử Huy ở đây là tên thân mật của Vương Dục nha.
Mẫu thân ta một bên nói , một bên kỳ quái nhìn ta:
“Tử Huy lần này vào kinh, trên danh nghĩa là thay mẫu thân hắn đến thăm ta, nhưng thực tế là vì giúp con một tay. Quách gia đến cùng vẫn là võ tướng khó có thể đấu lại mấy tên quan văn miệng lưỡi sắc bén, sau lưng Tử Huy là tứ họ tài tử Quan Long. Nếu họ chịu vì con làm việc, sau này con đường con muốn đi sẽ trôi chảy hơn nhiều.”
“Dệt hoa trên gấm thì nhiều, đưa than sưởi ấm ngày tuyết lại khó có được, Hy Quang, sau khi mặt trời lặn Tử Huy sẽ đến kinh thành, con trực tiếp đi đón khách quý mới tốt.”
Ta tất nhiên là muốn đi, nếu không phải bị quản gia lấy lý do không hợp lễ nghĩa, ta còn nghĩ để Vương Dục trực tiếp đến phủ đệ của ta ở lại.
Quản gia một lời khó nói hết: “Điện hạ, Vương công tử nếu như đến ở phủ chúng ta, ngày mai sẽ rộ lên tin đồn khắp toàn thành mất.”
Vương Dục vào kinh hôm đó, ta mang theo ba mươi binh sĩ đứng ở cửa thành chờ.
Từ Duệ Chi nói mấy vị văn nhân thân thể yếu đuối, tốt nhất nên mang theo xe ngựa thoải mái dễ chịu để tỏ lòng chiêu mộ hiền tài.
Chủ yếu là xe ngựa nhà ta thô sơ có chút tồi tàn, không xứng với Vương công tử.
Mặc dù nói Vương Dục được mệnh danh là “Ngọc lang”, thế nhân đều khen hắn luận về tướng mạo còn hơn Phan An vài phần, nhưng ta một mực chỉ coi là thế nhân có phần nói quá.
Dù sao mọi người so sánh hắn với nhị đệ của ta, nhị hoàng tử được đồn là phong thái tuấn dật, thế gian khó được.
không nghĩ đến Vương Dục này đúng là danh xứng với thực, mặc trên mình chiếc áo thêu cây trúc, cả người toát lên phong thái của một chính nhân quân tử, xác thực là một người không tầm thường.