Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Nữ Nhi Nào Thua Đấng Mày Râu

Chương 2



6

Ngoài cổng thành, mặt trời lặn còn dư quang của hoàng hôn chiếu lên trên mặt đất.

Vương Dục đánh ngựa đến gần, tung người xuống ngựa, động tác lưu loát nhìn là biết có kỹ năng cưỡi ngựa xuất chúng.

“Thần Vương Dục, bái kiến công chúa điện hạ.”

“Công tử mau đứng lên.”

Ta tiến về phía trước một bước đỡ hắn đứng dậy:

“Sớm đã nghe danh Vương công tử, hôm nay cuối cùng cũng có may mắn nhìn thấy.”

“Thần cũng ngưỡng mộ điện hạ nhiều năm rồi.”

Thị vệ hai bên đồng thời ho khan một tiếng, người nhìn trời, người nhìn đất.

Vương Dục ánh mắt sáng rực, dường như trong mắt hắn chỉ có duy nhất hình ảnh của ta.

Thật tiếc, hẳn hắn cho rằng ta cũng giống như những khuê nữ bình thường trong kinh khác, ánh mắt nhìn ta đầy nồng nhiệt, nhưng ta là người đã trải qua bao sóng gió, sớm đã nhìn thấu lòng người.

7

Ta tổ chức tiệc tại ngọc lâu để chào đón Vương Dục, trong bữa tiệc lại phát hiện ra giữa chúng ta có rất nhiều điểm chung về suy nghĩ, chỉ hận không sớm gặp nhau, tiếc là ta không phải nam nhi, không thể cùng hắn chung giường, kề vai tâm sự.

“Vương Dục may mắn được lọt vào mắt xanh của điện hạ. Nếu điện hạ đã tin tưởng ta như vậy, ta quyết sẽ không khiến ngài phải thất vọng.”

Vương Dục cho ta nhập hội, giúp ta tạo một thân phận mới, ba ngày sau đưa ta cùng tham gia một hội thi tranh luận cùng với các vị tự xưng là nho sĩ  kia.

Vị đại học sĩ Tang Hiền Sơn bị nói thẳng mặt vừa tức vừa xấu hổ che mặt rời đi, ngay trong đêm đó thu dọn đồ đạc dọn vào thư viện đóng cửa đọc sách.

Phụ hoàng thấy tin tức về Bắc Liêu truyền về thường xuyên, cùng lúc đó tứ họ tài tử Quan Long đứng đầu là  nhà họ Vương thay ta lan truyền tạo áp lực xin ban thưởng tương xứng cho chiến công của ta, bất đắc dĩ ông ta đành phải truyền ta tiến cung.

Vương Dục nói : “Thánh thượng lần này tuyên công chúa vào cung, chắc hẳn muốn cùng công chúa thương nghị về việc phân chia đất phong.”

Ta cười cười hỏi: “Theo công tử ta nên chọn chỗ nào thì tốt?”

Vương Dục không chút do dự: “Quận Định Bắc.”

Ánh mắt của hắn giống như bầu trời ngày hè đầy sao rực rỡ: “Bây giờ quốc triều mới lập, Đại Chu lãnh thổ bao la, nhưng lại tiếp giáp Bắc Liêu cùng đất Thục, liên tục xảy ra chiến sự, mà công chúa lại đang nắm trong tay binh phù, nên chọn quận Định Bắc là tốt nhất.

Nếu vậy vừa có thể tránh việc công chúa dẫn quân vào kinh vừa có thể yên ổn biên cương, bệ hạ nhất định sẽ đồng ý.”

“Vì sao không phải đất Thục?”

Hắn cười nói: “Toản Vương của đất Thục đã chịu thiệt nhiều dưới tay công chúa, nếu không phải công chúa cố ý thả người, chỉ sợ bây giờ đã sớm nằm trên bản đồ Đại Chu. Thánh thượng cũng sẽ không dám làm lơ.”

Ta cười vang nói: ” Tử Huy, ngươi rất hiểu ta.”

Đúng như ta dự đoán, phụ thân ngay lập tức đồng ý ban thưởng quận Định Bắc, hận không thể buổi sáng phong vương, buổi chiều lập tức cho ta lên đường.

Là một người con, ta thật sự hổ thẹn khi để phụ thân phải lo lắng.

8

Ta năm nay hai mươi tuổi, việc này là lần hiếm hoi duy nhất ta cùng phụ thân có được sự nhất trí.

Thánh chỉ phong vương truyền xuống đến ngày thứ ba, ta tiến cung đi gặp nương.

Những ngày này, tấu chương dâng lên đòi lập nương làm hoàng hậu nhiều như tuyết ùn ùn kéo đến, ngoại trừ Lâm Tam Nương cùng gia tộc bên ngoại nhị đệ, triều thần ai cũng xem nương ta là hoàng hậu.

Nhất là gia tộc bên ngoại tam đệ cùng tứ đệ, những người đã bỏ ra tiền bạc và công sức.

Kỳ thật ta có thể hiểu được, dù sao nương ta cùng phụ thân tình cảm không tốt, dưới gối lại chỉ có một đứa con gái là ta, Quách gia hiện giờ đều là người già trẻ em, nếu trở thành hoàng hậu sẽ không có uy hiếp sau này, vừa hay lại danh chính ngôn thuận, nếu so với Lâm Tam Nương đã có nhi tử thì tốt hơn nhiều.

Thật đáng tiếc, từ khi cha ta đăng cơ, một trong hai việc ông muốn làm đã không được như ý.

Từ Trịnh Thừa cung bước ra vừa đi được hai bước, thình lình có người xuất hiện trước mặt ta.

Mắt nhỏ dài, quai hàm hơi nhọn có mấy phần giống Lâm Tam Nương, nhưng bởi vì là nam tử nên nhìn những đường nét ấy lại có chút nữ tính.

Đây chẳng phải là tâm can bảo bối của phụ thân, nhị đệ Diệp Ninh hay sao.

“Nghe nói trưởng tỷ ít ngày nữa sẽ được phong vương, trở về đất phong.”

“Tin tức của ngươi rất nhanh nhạy, phụ hoàng đã hạ chỉ, bốn ngày sau ta liền mang binh đến quận Định Bắc.”

Diệp Ninh thâm trầm cười nói “Vậy đệ chúc trưởng tỷ chuyến đi này thuận lợi, nếu ở quận Định Bắc thiếu ăn thiếu mặc, trưởng tỷ có thể gửi thư cho ta.”

Ta cười nhạo một tiếng, dò xét vài lần đáp: “Nhị đệ cứ yên tâm, nếu như ta đến mức thiếu ăn thiếu mặc cũng không tới phiên đệ hỗ trợ. Dù sao mẫu tộc của nương đệ cũng chỉ là một gia tộc nhỏ bé, chưa biết ai mới là người cần giúp đỡ đâu.”

“Ngươi ——” Diệp Ninh giận dữ.

“Diệp Ninh à, ngươi nếu như quá nhàm chán, ta không ngại giúp ngươi giãn gân cốt trước mặt cung nhân.”

Ta tiến lên trước một bước, dọa thị vệ bên người Diệp Ninh vội vây quanh hắn.

“Hừ, ta xem ngươi có thể đắc ý đến khi nào!”

Diệp Ninh có lẽ là nhớ tới hồi nhỏ, một lời không hợp liền bị ta cầm gậy đánh, lông mày xiết chặt.

Thế là vừa nói vừa phủi tay mang theo thị vệ chuồn mất, nhìn thật là có phong thái giống phụ thân.

Từ Duệ Chi nói nhỏ bên tai ta: “Công chúa có muốn trước khi đi cho hắn chút giáo huấn không?”

Ta lắc đầu: “Ta lười để ý hắn, vẫn là tranh thủ thời gian xuất cung, cùng Vương Dục nói lời từ biệt.”

Con đường phía trước đầy trắc trở, một tri kỷ khó tìm biết bao, trong lòng ta cảm thấy có chút phiền muộn.

9

“Tử Huy xin được cùng điện hạ đến quận Định Bắc, vì điện hạ bảo vệ thành trì.”

Ta mới vừa nhấp một ngụm trà liền phun ra: “Ngươi nói cái gì?”

Vương Dục mỉm cười, lại lặp lại một lần: “Minh chủ khó cầu, thần nguyện vì điện hạ kề vai sát cánh.”

Ta nghiêm mặt đứng dậy: “Tử Huy, ngươi thật sự nghiêm túc?”

Vương Dục quỳ xuống đáp lễ: “Thần nguyện chế/t vì tri kỷ.”

Tin tức Vương Dục muốn cùng ta đến quận Định Bắc được truyền ra, dù sao hắn cũng là gia chủ Vương gia, không thể đường đường chính chính mà phải lén lút rời đi.

Chỉ là ta nghe nói chuyện này sau mười phần khó khăn, hắn thực sự không muốn đem Vương gia đưa vào phủ ta, không biết hắn có chủ ý gì, ta khuyên không được.

Cùng lúc phụ thân quyết định tổ chức một yến hội chia tay, toàn bộ hoàng thất cùng đám đại thần đều phải tham gia.

“Điện hạ chuẩn bị lên đường đến đất phong, thánh thượng trong lòng nuối tiếc không nguôi, cố ý tổ chức yến tiệc đưa tiễn.”

“Nói như vậy nghĩa là tất cả mọi người đến tham gia để tiễn ta lên đường?”

“Tất nhiên là sự thật, đến tam công chúa chớp mắt nay cũng đã mười bảy.

Thánh thượng còn đang bận lòng muốn chọn cho điện hạ một

phò mã như ý.”

Vạn Bảo nói xong, tự đánh vào miệng của mình: “Nô đi quá giới hạn, xin điện hạ chớ trách.”

“Tới đây lĩnh thưởng!”

Vạn Bảo thiên ân vạn tạ hồi cung, ta thầm mỉm cười, phụ thân gần đây không biết đang ngấm ngầm lên kế sách gì. Diễn làm một thiên tử nhân từ, nhưng lại dùng thủ đoạn nơi hậu viện, thật sự là đáng xấu hổ.

10

Trong khi mọi người đã tập trung đầy đủ đang vui vẻ tiệc tùng, ta cùng mẫu hậu tiến thẳng đến chỗ trống của chúng ta ngồi xuống.

Lâm Tam Nương vừa được tấn phong quý phi cười hì hì mở miệng:

“Hôm nay toàn bộ chư hầu đến tiễn An Bình công chúa lên đường đều chờ ở đây, công chúa lại đến trễ, phải phạt ba chén rượu.”

Vị đại cung nữ lớn tuổi Như Tang đứng hầu bên cạnh Lâm Tam Nương hiểu ý liền cầm bầu rượu tiến đến.

Ta đưa tay chặn ly rượu, âm thanh lạnh lùng nói: “Tiện tì to gan mở to mắt ra mà nhìn, không nghe thấy quý phi nói là công chúa hay sao? Ngươi hướng bản vương đưa rượu là ý gì?”

Như Tang khó xử nhìn lại Lâm quý phi, nhíu mày gượng cười nói: “Là nô tì hồ đồ, quên rằng ngài ghét bỏ phong hào công chúa này.”

Ta lắc đầu: “Nếu như ta ghét bỏ phong hào này, thì người nào đó trên kia cũng không có cơ hội xuất hiện với tư cách là người chủ trì yến hội này? Thậm chí ngươi còn không có cơ hội thấy được ta.”

“Diệp Hi Quang! Ngươi làm càn!”

“Bất quá chỉ là lời nói đùa mà thôi, quý phi tại sao lại coi là thật? Phong hào này của ta là phụ hoàng ban, nếu quý phi có gì bất mãn, có thể bất bình cùng phụ hoàng.”

“Đủ rồi! Vừa mới gặp nhau đã ồn ào như này còn ra thể thống gì.”

Phụ thân tựa như là vừa mới được chữa bệnh điếc, chỉ khi quý phi bị xấu mặt mới có thể nghe thấy âm thanh.

“Hi Quang, hôm nay chúng ta là vì con mà tổ chức tiệc đưa tiễn, con đừng vì người không có phận sự mà tranh cãi.”

Nương ta chậm rãi ung dung mở miệng, lời vừa ra khỏi miệng liền khiến Lâm Tam Nương tức giận đến mặt đỏ bừng.

Phụ thân nín giận hít một hơi dài, đến cả Lâm Tam Nương kia cũng yên tĩnh lạ thường.

Thấy bên trên không còn lời qua tiếng lại, bữa tiệc lại được tiếp tục, ca múa biểu diễn, quần thần bên dưới cười nói vui vẻ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...